Trong Mắt Chỉ Có Trời Xanh

Chương 79




"Đổi việc?" Tần Thiên nghe vậy, mở to mắt.

Cậu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này. Dù sao trừ bỏ cái loại đồng nghiệp đáng ghét như Ngô Ba và Trương Khai Kỳ ra, toàn thể bầu không khí An Đạt vẫn rất tốt.

Nhưng bây giờ quản lý Phương đi, Ngô Ba quản lý mình trực tiếp, Tần Thiên nghe thế đúng là có chút nghi ngại.

"Là thế này... Vài năm sau khi đi làm, anh với bạn học lúc trước có bắt tay làm với nhau vài thứ."

Phương Hoành Tiệm đang thể hiện vẻ mặt hiếm khi xuất hiện trong công việc. Lối ăn nói vẫn ôn hòa, nhưng giọng điệu tự tin nhiều hơn, trong mắt có thật nhiều ánh sáng.

"Mấy cái phần mềm, cũng có rao bán, có cái đang vận hành bên bạn anh, phản hồi cũng khá ổn."

"Hiện tại ngành nghề liên quan đến công nghệ số phát triển như thế, chuyển phát nhanh chỉ là một phần rất nhỏ trong đó. Con đường này dù đã bị các công ty lớn chiếm gần hết nhưng cũng không phải là chiếc bánh một miếng. Anh xem như có chút kinh nghiệm, muốn thử nghiệm một chút..."

"Tất cả các ngành đều đang hướng đến số hóa, chuyển đổi số, đến mọi phương diện cuộc sống của người cũng vậy. Phương Hoành Tiệm cố gắng giải thích bằng ngôn từ dễ hiểu nhất cho ba người kia, "Chẳng hạn các sàn thương mại điện tử lớn mà công ty chuyển phát nhanh như chúng ta tiếp xúc nhiều nhất, chẳng hạn như các loại mua theo nhóm bây giờ và giao đồ ăn trực tuyến..."

Mua theo nhóm (group buy/ group order): Hình thức mua chung với nhiều người khác để được hưởng ưu đãi, giảm giá,... Bên VN mình cũng khá phổ biến.

"Nhưng mà... những thứ ấy đều trình độ học vấn và kỹ thuật rất cao ạ." Tần Thiên nghe hiểu Phương Hoành Tiệm, rất tự ti đáp lời: "Em, em còn chẳng học đại học, làm sao đủ khả năng..."

Cậu biết, hiện nay nơi nơi là internet, internet cũng là công cụ kiếm siêu lợi nhuận. Cơ mà Tần Thiên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ có ngày mình đụng tới nó.

Ba cái máy tính, lập trình, phần cứng phần mềm gì đó, cậu chẳng hiểu gì sất!

"Tiểu Tần, đừng vội phủ nhận bản thân."

Phương Hoành Tiệm ân cần nói: "Cậu phải nhớ rõ một điều, khoa học máy tính dù có kỳ ảo đến mức nào thì cuối cùng vẫn chỉ là một công cụ. Nó được phát minh ra là để giúp cuộc sống của con người dễ dàng hơn."

"Cho nên chúng ta phải để tâm đến chuyện phải làm sao để giúp đỡ cuộc sống mọi người trở nên thuận tiện hơn, chứ không phải làm thế nào để sử dụng công cụ." Anh ta nhìn thanh niên bằng ánh mắt tin tưởng, "Huống gì đã là công cụ, con người sẽ luôn có cách học được."

"Trước khi vào An Đạt, không phải cậu cũng chưa từng tiếp xúc với hệ thống nhật ký đơn hàng của công ty với phần mềm kho à? Mà chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi đã quen tay." Phương Hoành Tiệm an ủi, "Và những chuyện đó sẽ có kỹ thuật viên làm, cậu không phải nghiên cứu."

"Vậy, vậy em làm được gì?"

Tần Thiên vẫn rất mơ hồ.

"Khụ, nói thật, anh cũng chưa nghĩ ra." Phương Hoành Tiệm day day mũi, "Bắt đầu từ năm ngoái anh đã lên ý tưởng dần, nhưng trước mắt vẫn đang ở giai đoạn khởi nghiệp. Không chừng mới đầu ngay cả việc lặt vặt như quảng cáo sản phẩm cũng phải tự làm."

Tần Thiên gật đầu, cuối cùng cũng nghe được chút việc mình có thể làm.

"Tiểu Tần, cậu phải tin tưởng vào bản thân." Phương Hoành Tiệm lại nói, "Cậu là người thông minh lanh lợi, làm việc chu đáo, dù không ở An Đạt mà đến bất kỳ công ty nào, anh tin cậu cũng sẽ không gặp bất cứ vấn đề gì."

"Anh không có ý muốn lừa cậu đi." Phương Hoành Tiệm lanh miệng một hồi mới nhận ra mình càng nói lại càng thấy kế hoạch khởi nghiệp không có tí hứa hẹn nào này như đang bẫy người ta, bèn khuyên nhủ: "Thật ra cậu không đi cũng được, chỉ cần giữ thái độ làm việc này, anh dám chắc trong vòng nửa năm cậu sẽ thăng chức. Yên tâm, tên Ngô Ba kia không cầm chân cậu được bao lâu."

Ngoài anh Long, đây là lần đầu tiên Tần Thiên được người ta khen ngợi thẳng thắn như thế. Phương Hoành Tiệm lại từng là cấp trên của cậu, sự công nhận này đem đến cho cậu cảm giác thành tựu cực kỳ to lớn.

Mặt cậu hơi đỏ lên, lúng ta lúng túng: "Anh Phương đừng khen em nữa, em làm gì tốt thế!"

Bỗng có cánh tay chìa ra từ sau lưng, ở một góc Phương Hoành Tiệm lẫn Lương Tam không nhìn thấy vân vê bàn tay Tần Thiên.

"Nói rất đúng." Giọng điệu Long Nghị bình bình, thế mà ẩn giấu đôi chút tự hào.

Tần Thiên ngoái sang nhìn người đàn ông một tẹo, để anh từng có nhiễu thêm vào nữa.

"Anh không đeo đuổi quá nhiều thứ, thật sự." Phương Hoành Tiệm cười tự giễu, "Chẳng qua nhân dịp này tạo ra thứ gì đó mọi người đều có thể sử dụng, cũng như giúp cuộc sống của mọi người ngày càng tiện lợi. Chỉ như vậy thôi anh đã thấy hài lòng."

Tần Thiên mân mê góc chăn, bị câu nói của Phương Hoành Tiệm đả động.

"Anh Phương... anh có tiện giải thích cụ thể hơn anh muốn làm gì không?"

"Anh Long ơi... anh thấy thế nào ạ?"

Đợi Phương Hoành Tiệm và Lương Tam đi khỏi, trong phòng bệnh chỉ còn hai người, Tần Thiên mới thả lỏng tâm trạng căng thẳng suốt từ đầu buổi đên giờ, dặt dẹo nép vào cạnh giường, ngẩng đầu hỏi ý kiến Long Nghị.

Nhưng người đàn ông không trả lời cậu ngay, chỉ vươn tay, khẽ khàng chạm ngón tay cái lên khóe miệng cậu.

"Ui..."

Gò má Tần Thiên nhăn nhíu lại.

"Trong ngăn kéo có khăn sạch, em lấy ra đây."

Long Nghị không tiện đứng dậy, bảo Tần Thiên lấy một chiếc khăn mặt mới trong tủ ra.

Thấy đứa nhỏ vâng lời làm theo, Long Nghị nói tiếp: "Vào nhà vệ sinh, giặt ướt khăn, vắt khô rồi mang vào đây."

Giọng nói anh không vui cũng chẳng giận, Tần Thiên lại đâm sợ sệt. Cậu vội đi vắt khăn rồi đem về trước giường: "Anh Long, anh nóng rồi hả? Để em lau mặt cho anh nha?"

Hơn bốn năm giờ chiều giữa thời tiết tháng ba, nắng trời rọi thẳng xuống, Tần Thiên còn tưởng Long Nghị nằm một chỗ lâu nên khó chịu, muốn lau nước mát cho hạ nhiệt.

Kết quả người đàn ông đưa tay cầm khăn, gấp thành hình vuông rồi áp lên khóe môi cậu.

"Ui cha." Tần Thiên giật mình.

"Đánh nhau vui không?"

Long Nghị không trách móc cậu, chỉ bình thản hỏi một câu.

Tần Thiên im thít không dám lên tiếng, chỉ hướng mắt nhìn người kế bên mình.

"Không nói câu nào, xem như em không vui." Long Nghị nói khẽ, "Muốn ra vẻ ta đây?"

Tần Thiên lắc đầu nguầy nguậy.

"Cũng không phải ra vẻ ta đây..." Long Nghị nhạt nhẽo nói, "Là muốn bắt chước anh, đánh xong vào bệnh viện? Đúng không?"

Tần Thiên thấy người đàn ông càng thái quá, không nhịn được đưa tay bụm miệng anh lại: "Không phải không phải! Chẳng phải cái nào hết!"

Cuối cùng cậu cũng ngẩng mặt lên, thình lình đối diện với đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, bên trong đôi mắt một đen một trắng ẩn chứa một chút giận dữ.

"Anh Long ơi..." Tần Thiên hoảng, "Lúc đó em xúc động quá, sau đó thấy hối hận rồi ạ..."

Cậu muốn kéo ngón tay người đàn ông, thế mà anh tránh né, tiếp tục ấn khăn tay lên mặt.

Tần Thiên sốt ruột nói năng lộn xộn: "Em, em không muốn tại em mà người ta... bị tổn thương... Em không muốn hại người khác... Em..."

Tần Thiên nói đến đây, chẳng biết phải giải thích gì tiếp nữa bèn nắm tay người đàn ông vỗ lên mặt mình.

"Anh ơi, anh đừng mặc kệ em mà! Anh giận thì, thì đánh em hả giận đi!"

Tần Thiên mạnh tay, Long Nghị không phản ứng kịp suýt thì đánh vào mặt đứa nhỏ thật.

Anh vội kéo tay về, kéo cả thanh niên vào ngực mình cậu mới thôi lên tiếng.

Long Nghị thấy Tần Thiên như thế, có giận mấy nữa cũng tan hết, chỉ đành nhè nhẹ bóp mặt Tần Thiên: "Thói xấu gì đây, hả?"

Anh nhớ rất rõ trước đây cũng có tình trạng này, đứa nhỏ không giải thích được cứ rối rít nhận sai, còn kéo tay anh muốn đánh bản thân một trận để tỏ thành ý hối lỗi.

"Anh Long ơi..."

Mặc dù hơi đau một tẹo, cơ mà Tần Thiên không để tâm lắm, cậu dụi gò má vào lòng bàn tay thô ráp của người đàn ông, cẩn thận từng tí một ngẩng lên nhìn anh: "Sau này em tuyệt đối không đánh nhau nữa."

Cậu yếu ớt cam đoan.

"Anh giận em đánh nhau à?" Long Nghị thở dài nặng nề.

Anh đổi mặt khăn, tiếp tục chậm lên khóe miệng đứa nhỏ.

"Vết thương trên đầu mới khỏi chưa được bao lâu, lỡ người em lại bị làm sao nữa có biết nguy hiểm tới mức nào không?"

Tần Thiên nghe được trong giọng nói anh sự quan tâm và lo lắng không giấu được, cắn khóe môi bên kia, áy náy vô cùng.

"Em xin lỗi..."

Người đàn ông bên trên ngắt ngang lời xin lỗi của cậu: "Trách anh không thể ở bên cạnh em."

Bàn tay dày rộng đặt trên lưng cậu, nhè nhẹ xoa lưng vuốt ve: "Lần sau gặp chuyện tương tự, em đừng ra tay, gọi anh tới."

Thoạt tiên Tần Thiên lắc đầu, lát sau lại gật gật, cũng chẳng biết bản thân muốn biểu đạt gì nữa nên bèn vùi đầu vào cổ người đàn ông cọ cọ.

Cậu nghĩ, mình thật khốn nạn quá.

Lúc làm thì chỉ biết sướng thân mình nhất thời thôi, chứ chẳng bao giờ nghĩ cho cảm nhận của anh Long.

Rõ ràng có người yêu mà vẫn ích kỷ như thế, làm anh Long phải khó chịu âu lo.

Nhưng sau khi giận đứa nhỏ không biết tự bảo vệ mình xong, thật ra Long Nghị đã lý giải được phản ứng ngay lúc đó của Tần Thiên.

Ảnh hưởng từ gia đình thuở bé vẫn luôn hằn sâu trong tim đứa nhỏ.

Có lẽ Tần Thiên đã nghĩ rằng năm ấy anh trai ruột đi đến bước đường kia chỉ vì cho mình cuộc sống tốt hơn. Dẫu đã nhiều năm qua đi, những người hại anh trai đã bị bắt nhưng chấp nhất về cái chết của anh trai chưa bao giờ tiêu tan, thậm chí có khả năng tiềm thức đứa nhỏ luôn nhận định, bản thân mới chính là thủ phạm gây nên cái chết của anh trai.

Bé út cưng của anh ngoài anh ra không có nhiều bè bạn. Phương Hoành Tiệm hẳn là một trong số đó.

Cho nên khi biết Phương Hoành Tiệm bị Ngô Ba và Trương Khai Kỳ hại phải từ chức, đứa nhỏ lập tức quy lỗi sai về mình, muốn trả thù cho người anh em.

Long Nghị hạ mắt tiếp tục vuốt ve gáy đứa nhỏ.

"Trách anh không bảo vệ em chu toàn, để em bị thương."

"Không phải tại anh mà!" Cậu cúi đầu chôn sâu vào lòng người đàn ông, ra sức lắc đầu cọ quẹt vào cổ Long Nghị, nghèn nghẹn lớn tiếng: "Tại em, anh Long đừng nói nữa nữa... hức... Sau này em sẽ không làm thế nữa đâu!

"Sau này em sẽ bảo vệ mình thật an toàn... Không để anh lo lắng!"

"Đây đã là lần thứ hai rồi..."

Tần Thiên nghẹn lời: "... Không, không có lần sau ạ."

Long Nghị yếu ớt nói: "Lần trước em... cũng nói vậy."

Tần Thiên cứng người.

Sao cậu cứ nghe ra hàm ý muốn tính sổ từ một người rộng lượng không so đo như anh Long nhỉ?

"Anh Long ~ "

Tần Thiên biết mình có lỗi, cậu vừa mới khóc, giọng vẫn còn ướt át nghẹn ngào lại thêm phần mềm mại, hiếm khi nũng nịu với người đàn ông.

"Em sai rồi, anh tha cho em lần này đi có được không anh?"

Cậu ngửa cổ hôn lên cằm người đàn ông, bị chỗ râu lún phún quẹt phải cũng chẳng sợ đau, lần dọc lên trên. Mải miết đến khi hôn được cách môi đầy, cậu nhè nhẹ ngậm cánh môi anh, vừa đưa lưỡi liếm láp lại vừa ậm ừ nói: "Thật... thật sự không có lần sau ưm..."

Long Nghị hạ mắt, đôi mắt sâu hoắm nặng nề mặc sức thanh niên càn quấy. Nhìn đầu lưỡi hồng nộn chui vào khoang miệng mình, cổ họng anh thoáng run lên.

"Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha."

Anh im tiếng, hé môi ngậm lấy cái lưỡi trơn bóng loáng nọ. Anh quẳng khăn mặt sang một bên, lướt tay khỏi lưng cậu, áp lên cánh mông đầy đặn đàn hồi kia.

"Ưm hả?"

Tần Thiên mở to mắt nhìn người đàn ông, không hiểu anh muốn làm gì.

"Bép! Bép bép!"

Đột nhiên, trong căn phòng vắng lặng bỗng vang lên vài tiếng vỗ bất ngờ mà vang dội.

Cảm giác nhoi nhói từ trên mông khiến Tần Thiên vô thức kẹp chặt lại, sau khi nhận ra người đàn ông làm gì mới không tin nổi trợn to mắt.


Anh Long!

Thế mà anh long lại... đánh... mông cậu!

"... Đó là hình phạt."

Long Nghị bật ra vài chữ. Anh cắn lên chóp mũi thanh niên, bàn tay lại hạ xuống cánh mông mềm ưỡn cong kia hai cái vỗ đầy ám muội.

"Lần sau tái phạm, sẽ không nhẹ nhàng như thế đâu."