Bữa cơm tối nóng hôi hổi.
Canh xương heo ninh vài tiếng liên tục vô cùng ngon miệng, Tần Thiên ăn liền hai bát to. Củ sen nghệ tây chín rục tan trong miệng, tủy trong xương ống mềm đặc, chọc đũa vào một cái là chảy ra, Tần Thiên vội vàng há miệng nuốt trọn, mút mút hồi lâu mới ăn hết chỗ tủy bên trong.
Nhóc cún đen đang ngoan ngoãn ngồi bên chân cậu, cái đuôi lắc lư cứ quẹt tới quẹt lui vào mắt cá chân. Tần Thiên ném cho nó khúc xương không còn thịt thà gì, mình mút hết chỗ tủy còn dính trên mấy ngón tay, cảm thán với Long Nghị: "Trông Móm lớn nhanh anh nhờ, dài thêm tí nữa là cái dáng sắp giống hệt chó săn rồi."
"Ừ..."
Người đàn ông hơi mất tập trung đáp, Tần Thiên kỳ quặc nhìn lướt sang mới phát hiện đôi mắt một đen một trắng kia đang nhìn mình chằm chằm, hay nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm cái miệng đang mút ngón tay của mình.
Cậu ngượng nghịu rút tay khỏi miệng, không ngờ hơi nhanh quá nên còn nghe "póc" một tiếng, vang dội khỏi bàn.
Tiếng động ấy dường như càng khiến ánh mắt nọ trở nên nóng rực, Tần Thiên xấu hổ tới độ đỏ bừng mặt, quờ quạng luống cuống rút khăn giấy cạnh bên.
Hiện giờ hai người đang ngồi ở chiếc bàn vuông kê trong gian khách ăn cơm, cái bàn vốn đã thấp mà ghế ngồi cũng không cao, đại khái là cái bàn gấp còn không cao bằng bắp chân của hai người. Hai người đàn ông ngồi với nhau gối chạm gối chẳng khác nào ngồi xổm.
Tần Thiên hoang mang rối rắm giật giật tờ giấy, không biết thế nào lại mất đà, ghế nghiêng ngả một cái ngã bịch xuống đất, mà cậu cũng té nhào sang bên cạnh.
Gian khách vốn không được rộng, Tần Thiên sợ làm đổ đồ ăn trên bàn nên chỉ còn nước ngả về phía Long Nghị, chống tay lên phần đùi cứng cáp của người đàn ông.
"... Ôm ấp lấy lòng?"
Long Nghị giữ eo thanh niên, giọng nói trầm thấp mang ý trêu ghẹo.
"Không có ạ..."
Mảng hồng lựng trên gò má Tần Thiên còn chưa lặn xuống lúc này lại phừng phực lên.
Điều càng khiến cậu xấu hổ hơn là, ngón tay bóng lưỡng thấm nước bọt của cậu chùi cả vào quần người đàn ông. Nhìn xem vết sậm màu hằn trên vải màu kaki, Tần Thiên ấp a ấp úng nòi: "Anh... anh cởi ra đi, em giặt cho anh."
"Ồ, bây giờ?"
Long Nghị nhướng mày, nhìn gương mặt đỏ chín của đứa nhỏ, tâm trạng không chút gợn sóng nào cả buổi sáng bỗng ngứa ngáy.
Giờ này đèn đường vừa bật, bóng đêm phủ xuống ngoài kia, ánh điện vàng ấm phát sáng trong căn phòng, không chói mắt, nhưng khiến cả cơ thể người ta nóng hầm hập.
Cuối cùng Tần Thiên cũng rút được khăn giấy, vừa lau chỗ mỡ màng mình dây lên quần anh vừa đỏ mặt giải thích: "Trước khi ngủ anh cởi ra, em, em sẽ mang đi chà."
Đầu đứa nhỏ cận kề ngay tầm mắt, vết khâu được phần tóc vừa mọc che khuất, gần như không còn thấy đâu.
Cổ họng Long Nghị thoáng rục rịch. Anh nắm chặt bàn tay quờ quạng loạn xạ trên đùi mình lại, giọng khàn đặc.
"Bây giờ tôi... đã buồn ngủ lắm rồi."
Hôm nay là hai bảy Tết, ngày mai đứa nhỏ bắt đầu nghỉ làm, vết thương cũng đã khỏi hẳn...
Long Nghị nhớ hồi đụng mặt tên Lương Tam vài ngày trước bị hắn lén nhét món đồ kia vào túi, hơi thở bắt đầu trở nên nặng nề.
Dường như Tần Thiên cũng cảm nhận được có cái gì đó biến hóa, cậu chậm chạp ngẩng dậy khỏi người đàn ông.
Mặt cậu vẫn chưa thôi đỏ, giờ phút này đôi gò má ửng hồng, đôi mắt ướt át, rối rắm xấu hổ hỏi dò: "Thế... đi ngủ thôi ạ?"
"Em, em giặt giúp anh xong rồi... cũng đi ngủ luôn..."
Cậu không ngã hẳn xuống, lúc này đang bán quỳ trước mắt người đàn ông, cứ thế đánh bạo móc lấy lưng quần người đàn ông: "Có, có cần em cởi giùm anh không?"
Ánh mắt Long Nghị đăm đăm nhìn thanh niên, hệt như loài sói khóa chặt con mồi của nó.
Cánh môi thanh niên đọng giọt nước canh bóng lưỡng sáng long lanh, hàm răng nhẹ cắn lên bờ môi, khác nào quả lựu chín mọng chỉ cần cắn nhẹ là tươm nước.
Cánh tay chủ động kia đã lần tìm tới kéo khóa quần anh, một tiếng "roẹt" vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng tựa như giọt nước nhỏ vào chảo dầu sôi, văng tung tóe khiến tai người ta đỏ rần.
Tần Thiên cẩn thận kéo phéc mơ tuya xuống từng li từng tí một, mặt lại nghểnh lên theo dõi người đàn ông của mình không chớp mắt. Hai ánh mắt cứ giằng co với nhau như thể đang ra sức ganh đua, không ai chịu dời đi trước, lại hệt như khao khát lấy nhau, muốn tiến vào đào sâu người kia trọn vẹn.
Roẹt.
Kéo khóa... mắc kẹt.
Tay Tần Thiên bỗng khựng lại nửa chừng, lòng bàn tay cảm nhận rõ mồn một thứ đang ngủ say dần thức tỉnh, kêu gào bằng sức tồn tại khiến người ta không cách nào xem nhẹ.
Long Nghị rốt cuộc không kiên nhẫn thêm nữa. Anh thình lình đứng lên, lôi thanh niên sắp nằm dài ra trên người mình dậy, bóp eo nâng mông bế bổng ở trước người mình, hé miệng cắn bờ môi bóng dầu chu ra, nuốt trọn cả tiếng kêu lên ngạc nhiên của thanh niên.
"Ưm..."
Cái lưỡi to ngang ngược khuấy đảo, người đàn ông như con thú dữ chưa no bụng quét liếm hàm răng và lưỡi cậu. Tần Thiên ngửa đầu đón lấy, lưỡi cậu cũng không cam chịu yếu thế mà nhào đến, cọ răng vào cánh môi dưới vừa dày vừa mềm mại của người đàn ông, đầu lưỡi tiến thẳng vào trong.
Hai người gặm nuốt bờ môi của nhau như đang thưởng thức món ăn ngon nhất trần đời, mà bữa tối còn lại quá nửa chỏng chơ trên bàn ăn chỉ có mình Móm chó ta trông mòn con mắt.
"Soạt..."
Chiếc bàn con bên chân bị người đàn ông gạt xuống, tiếng ầm ĩ dọa Móm nhảy dựng lên. Tần Thiên cũng chia tâm trí nhìn xuống, cơ mà còn chưa nghiêng được nửa mặt đã bị người đàn ông giữ cằm quay trở về: "Tập trung nào..."
Tần Thiên lại chìm vào cơn mê say được giao hòa môi lưỡi cùng anh.
Long Nghị nâng thanh niên lên, nhấc chân để cậu quặp vào eo mình, vừa tiếp tục hôn hít vừa bế cậu về phòng ngủ.
Ở nơi này bấy nhiêu lâu, Long Nghị nhắm mắt cũng biết đường đi khắp các ngách. Lúc này anh không cần nhìn đường cũng đến được cửa phòng mình.
Long Nghị đã đá cửa ra rồi bỗng khựng chân lại, rẽ về phía phòng của Tần Thiên.
Gió đêm lạnh, đứa nhỏ vẫn nên ở chỗ có thảm điện thì ấm hơn.
Không biết ai là người mất kiểm soát trước.
Quần áo cả hai lộn xộn nhăn nhúm không ra hình dạng, chiếc áo thun dài tay Tần Thiên dắt gọn vào lưng quần bị kéo ra, cánh tay cường tráng luồn vào trong làm vạt áo tốc lên, để lộ một phần vòng eo gầy của thanh niên.
"Ưm ư..."
Bàn tay Tần Thiên luồn vào mái tóc dày của người đàn ông, cằm ưỡn lên, cái cổ giữ thẳng tiện cho người đàn ông vùi bên gáy cậu liếm mút dọc theo bờ vai. Tần Thiên chỉ còn nhận biết được cảm giác tê dại kéo dài ra mãi cho đến tận vành tai nhạy cảm.
"Ưm... anh Long ơi..."
Dường như người đàn ông rất giỏi làm nhiều việc cùng một thời điểm, cái cằm lún phún râu vẫn đang chầm chậm di trên cằm thanh niên, lòng bàn tay thô ráp đã mần mò đi khắp tấm lưng, bấy giờ đang thong thả vuốt ve dọc đốt sống.
Cơ thể Tần Thiên run lên, bật ra tiếng rên rỉ thoải mái không kiểm soát, đôi bàn tay cũng không nhịn được lần mò vào trong cổ áo len của người đàn ông mà sờ soạng.
Thế nhưng cổ áo người đàn ông không đủ rộng, Tần Thiên chỉ có thể lần đến hai bờ vai dày rộng rắn chắc, bất mãn nhè nhẹ cào móng tay mình lên.
Sao mà y hệt một bé mèo con.
Long Nghị nghĩ thầm.
"Anh Long... ưm... cởi..."
Nghe thanh niên bất mãn thúc giục, Long Nghị lại không nhúc nhích, cố tình nhắc lại những gì Tần Thiên vừa nói: "Không phải em muốn... cởi giùm tôi à?"
Lúc này giọng nói của anh khàn đặc mà tươi tỉnh hiếm thấy, sặc màu dục vọng. Tần Thiên cảm tưởng như giọng nói ấy đi thẳng vào tai lan khắp đốt sống mà trút thẳng xuống xương cùng, cơ thể nghiền nhũn ra chẳng còn chút sức lực nào.
Tần Thiên hít thở, nhỏ nhẹ thăm dò người đàn ông. Rõ ràng thường ngày là một người đàn ông nghiêm túc đường hoàng biết bao nhiêu, giờ này lại cứ thích ghẹo mình.
Cơ mà... anh Long thế này... cậu cũng thích lắm.
Tần Thiên run rẩy nắm lấy vạt áo người đàn ông.
Cơ thể dồi dào sức mạnh của Long Nghị giây phút này hoàn toàn không có chút phòng bị nào trước mặt cậu. Tần Thiên cởi áo len màu đen của anh ra dễ như trở bàn tay, liền sau đó kéo cả áo mình xuống, cùng quẳng xuống chân giường.
Lần này không say rượu, không ngẩn ngơ, hai lồng ngực nóng bỏng dưới ánh đèn mờ ôn dịu kề sát bên, nhịp tim đập thình thịch chồng chất lên nhau, nặng nề như trống đánh, nện vào mạch máu khiến người ta lóa mắt thần mê.