Môi của thanh niên mềm mại hơn tưởng tượng, như cuốn theo vị thơm ngọt của kẹo mạch nha tiến vào chóp mũi Long Nghị từ khóe miệng cả hai.
Tâm trạng gấp gáp tìm người khắp nơi vừa rồi vẫn chưa lắng xuống, giờ phút này lồng ngực Long Nghị vẫn chập trùng liên tục làm đôi cánh môi chạm lấy nhau như mang nhịp tim đập, ồn ào đinh tai.
Chỉ là dường như người trước mặt đã vét sạch toàn bộ dũng cảm cho khoảnh khắc vừa diễn ra, bây giờ đã cứng đơ ra rõ mồn một. Nếu không thấy cặp mi run nhè nhẹ trên đôi mắt khép, Long Nghị đã suýt lầm tưởng thanh niên chỉ loạng choạng ngã vào mình.
Nhưng sự ấm áp trên môi không dời đi, cổ tay phía sau vẫn cầm thật chắc.
Cơ thể nóng bỏng kề sát nhau giữa đêm đông lạnh giá, sự thật Long Nghị có đôi phần né tránh cật lực rốt cuộc vẫn bày ra, bắt ngang trước mặt cả hai.
Lòng anh phát ra tiếng thở dài dặc mà vắng lặng. Anh nhấc tay nắm siết cổ tay trên vai, kéo thanh niên rời khỏi ngực mình.
"Tiểu Thiên..."
Long Nghị mấy máy môi, giọng nói anh như tiếng gió rít giữa khung cảnh náo nhiệt xung quanh, có phần khàn khàn.
"Đừng! Anh Long, anh đừng nói trước!"
Nhưng không chờ anh nói tiếp, Tần Thiên đã bịt miệng anh lại.
Giọng thanh niên vô cùng vội vã, bàn tay che lấy môi anh hơi run run như đang đè nén nỗi bất an và hoảng loạn bên trong, nói với Long Nghị bằng giọng điệu sáng sủa vui vẻ anh quen thuộc nhất: "Anh, anh nghe em nói hết trước đã, có được không anh!?"
"Nhanh lắm ạ! Chỉ, chỉ mấy câu thôi!"
Long Nghị không đáp được, cũng không đáp không được.
Thực ra, anh muốn ôm chặt thanh niên phần hơn, không muốn cậu phải biểu lộ vẻ mặt hoảng hốt như giờ phút này.
Nhưng Long Nghị không hề nhúc nhích.
Anh chỉ chậm rãi chớp mắt, khép lại, rồi lại mở ra.
"Nói thế nào bây giờ... Chuyện này..."
Ánh mắt người trước mặt di động loạn tùng phèo, không dám nhìn thẳng anh. Môi cứ mấp máy vài lần liên tục, trong bóng đêm Long Nghị vẫn cảm nhận được thanh niên đang lưỡng lự và thấp thỏm.
"Hộc... thật ra đơn giản lắm."
Khóe miệng Tần Thiên nhếch nở nụ cười, cố vờ như không quan tâm chút nào, chỉ như đang nói chuyện vặt vãnh thường ngày thôi.
Long Nghị rủ mắt, đèn đường mờ mờ chiếu tỏ, hai tay thanh niên buông thõng bên người siết chặt thành đấm, chẳng hề nhẹ nhàng như giọng nói của cậu.
"Con người em ít học, cũng không có chí hướng lớn lao gì. Hai mươi mấy năm trước... em sống vô cùng thất bại. Em ngỡ tưởng mình sẽ cứ lăn lộn mưu sinh như thế, nào biết ông trời tốt quá đi, cho em gặp được anh."
"Anh Long ơi... anh là người tốt nhất em gặp được, suốt hơn hai mươi năm qua."
Hô hấp của Long Nghị ngừng trong một cái chớp mắt.
Sau một chớp mắt, thanh niên bỗng ngẩng đầu lên, chùm pháo hoa cuối cùng bên trên hai người nở rực trọn vẹn trong đôi mắt cậu, đôi mắt lệ chi thật to kia giờ phút này sáng đến khác thường.
"Anh Long! Em thích anh! Thật đó, rất thích anh!"
Cậu gấp gáp mở miệng, hơi thở nóng rẫy tan thành hơi sương mờ giữa đêm đông lạnh buốt, mơ màng giữa khuôn mặt cả hai.
"Anh, anh có thích, có thích em một chút xíu nào không?"
Trời đêm trở về vẻ tĩnh mịch như ban đầu, mùi lưu huỳnh dần lan xuống theo gió.
Long Nghị hé môi, chợt cảm giác cổ họng mình nghẹn cứng, câu trả lời đã chuẩn bị xong không nói được thành lời lấy một chữ.
Không phải anh không nhận ra tình cảm của thanh niên.
Cũng không phải người lạnh lẽo vô cảm.
Ở quân doanh chỉ toàn đàn ông bấy nhiêu năm, anh em chiến hữu cũng từng có mấy đôi. Long Nghị đều hiểu cả.
Nhưng đây không phải đất biên cương hoang tàn xa vắng, và anh đã qua cái tuổi dễ động lòng từ lâu.
Có những chuyện có thể nghĩ đến, nhưng không thể thực hiện.
Cũng giống như có người có thể rung động, nhưng không thể đem lòng cảm mến.
Không nỡ để thanh niên lao đầu vào con đường đầy gai nhọn, phải chịu đâm thâu chảy máu.
Đôi mắt sáng ngời trước mặt dần lụi tắt trước sự im lặng nhất thời nhưng dài dặc của anh.
Long Nghị không lên tiếng, anh biết, chắc rằng Tần Thiên sẽ hiểu câu trả lời thinh lặng này.
Bầu trời đêm lắng lại, màn bắn pháo hoa hoành tráng kết thúc, biển người bắt đầu ồ ạt đổ xô về phía trước.
Tiếng ồn vừa rút sạch khỏi tai trong một cái chớp mắt kia lại dồn dập đổ xuống, làm Tần Thiên hơi chóng mặt, lo lắng luống cuống không yên.
"Về thôi."
Đầu cậu bị vỗ một lần nữa, giọng người đàn ông nặng nề.
Lòng Tần Thiên đâm hoảng: "Vẫn, vẫn chưa lên núi mà!"
Cậu gấp vội chỉ vào đám đông: "Anh xem, người ta tới đây đều để đi thắp hương cả!"
Nghe nói ngôi chùa trên núi Sư Tử rất linh nghiệm, đa phần khách tới đây đều muốn đến bái lạy.
Dẫu không tin Thần Phật cũng sẽ cầu bình an.
Mỗi mình Tần Thiên biết đó chỉ là cái cớ. Cậu chỉ không muốn về, không muốn đối diện với căn phòng lạnh lẽo, cùng với người đàn ông có lẽ sẽ xa cách mình từ đây.
Ở nơi này, chí ít, cậu còn có thể dối gạt bản thân.
Dối gạt bản thân thật ra vừa nãy mình chưa nói gì cả.
Anh Long chẳng hay biết gì hết.
Trên đầu có tiếng thở dài nhẹ như không, bàn tay rời đi mất, không còn tiếng động nào khác.
"Đi thôi."
Người đàn ông quay người, đi về phía trước theo đám đông.
Tần Thiên vội vã nhấc chân lên, kéo kéo khăn quàng trên cổ rồi theo sát bên Long Nghị.
Trên mặt đất là hai chiếc bóng một trước một sau, hệt như hoàng hôn bên chân phải sẽ luôn bắt kịp bình minh bên chân trái. Dẫu ngăn cách năm tháng và thời gian, nhưng hình như người chậm hơn chỉ cần sải rộng bước chân thêm một chút nữa thôi, là sẽ không bị bỏ lại.
Tầm này đã gần rạng sáng, trên con đường chật hẹp lên núi Sư Tử vẫn là quang cảnh đông đúc chen chúc nhau. Một số đã đến viếng xong đỡ đần nhau xuống núi, một số khác vừa bắt đầu ở chân núi đầy phấn khởi muốn lên tới đỉnh chào đón ngày đầu tiên của năm mới.
Hai dòng người lẫn vào nhau ở khoảng đường lát đá, chen lấn xô đẩy làm mỗi bước đi đều khó khăn vô kể.
Tần Thiên đang bận tâm điều gì đó, lúc đi bất giác hơi thất thần.
Đúng lúc này có một thanh niên đầu húi cua che chở bạn gái đi phía trước, Tần Thiên lơ mơ không tránh kịp, bị người ta va té sang phía bên kia.
Bên ấy là dốc núi không có lan can, mùa đông mưa nhiều, đất bùn ẩm ướt, hơi chểnh mảng một tí là dễ sẩy chân ngã xuống núi. May mà Long Nghị vẫn luôn theo sau lưng Tần Thiên, lúc này anh đã vươn tay đỡ lấy cậu.
"Mày không có mắt à?"
Tên đầu húi cua chẳng những không để ý mình đụng vào người ta, nhíu mày chửi um lên vì Tần Thiên kéo quần áo mình theo phản xạ.
Tần Thiên đứng thẳng, cậu nhướng mày, hiện giờ không có tâm trạng cãi vã nên chỉ định mở miệng nói một câu "Xin lỗi" cho xong chuyện. Cậu không nghĩ người đàn ông phía sau sẽ ghìm vai đầu húi cua lại, chặn đường xuống núi của tên kia.
"Xin lỗi đi."
Tên đầu húi cua chỉ tầm mét bảy mấy, thình lình có người đàn ông mét chín cao to xuất hiện trước mặt, dù đứng thấp hơn một bậc thang vẫn cảm thấy mình thua kém.
"Mày là ai? Buông tay ra!"
Đầu húi cua giãy người muốn thoát ra, không ngờ tay Long Nghị mạnh sức đến khác thường, đầu húi cua không động đậy nổi mà bả vai càng bị siết đau điếng.
"Ai... *** cụ... mẹ nhà mày buông tay ra!"
"Xin lỗi đi."
Tần Thiên nghe người đàn ông trầm giọng lặp lại lần nữa.
Tên đầu nhím còn muốn gân cổ lên chửi bới nữa lại bị cô bạn gái bên cạnh can ngăn. Người sáng suốt một chút vừa nhìn là biết ai đúng ai sai, cô gái nọ nhíu mày nhẹ giọng trách móc bạn trai mấy câu, kéo sang xin lỗi Tần Thiên.
Bàn tay trên lưng như sợ cậu đứng chưa vững mà mãi vẫn chưa rời đi. Lòng Tần Thiên lại bắt đầu dậy sóng vì hành động giữ gìn mình của Long Nghị.
Cậu mấy máy môi, trên gò má hằn đôi lúm đồng tiền nho nhỏ.
"Không sao." Tần Thiên nhìn cặp năm nữ trước mặt lắc đầu, không hề để ý đến ánh mắt bực bội của đầu húi cua. Cậu chỉ nghiêng đầu nhìn người đàn ông, nhè nhẹ giật tay áo anh.
Long Nghị nơi lỏng tay.
Đầu húi cua thấy thế lập tức kéo bạn gái xuống dưới, hệt như đằng sau có con chó dữ đuổi theo phải mau chân chạy lẹ.
"Anh làm người ta sợ kìa." Tần Thiên bật cười.
Cậu vẫn níu tay áo anh, gan to đùng ra chẳng buồn buông.
Long Nghị đưa mắt nhìn cậu một cái, kín đáo không chút dấu vết, thờ ơ "Ừm" một tiếng.
Bấy nhiêu chỉ là khúc nhạc dạo ngắn ngủi vô vị, hai người tiếp tục men theo đường lên đỉnh núi mà đi.
Hình như không giờ đêm đã đến rất gần, mọi người xung quanh dần bồn chồn, có người gộp ba bước thành hai, có người leo một lần hai ba bậc.
Tần Thiên và Long Nghị cũng bị đưa đẩy càng lúc càng sát gần, gần đến mức hai cánh tay dính lấy nhau, ống tay áo cứ chốc chốc lại cọ quẹt.
Xung quanh rộn ràng tiếng người ta tranh nhau ầm ĩ, hai người lọt thỏm bên trong lại im thít không một tiếng động.
Có ngón tay ai đó lặng lẽ lần xuống theo ống tay áo bị nắm chặt siết, mượn bóng đêm dày đặc giấu kín cứ từng chút, từng chút thử thăm dò, lọt thỏm vào lòng bàn tay một người khác.