Chương 21: Vậy hỏi đi.
Cơm nước xong xuôi, Tần Thiên thấy Long Nghị chau mày, trông có vẻ không được thoải mái. Cậu đẩy anh về phòng nghỉ ngơi, còn mình vào bếp rửa chén đũa.
Mới đầu Tần Thiên định thế này, anh Long khó khăn lắm mới được nghỉ mà còn giành thời gian đi bắt trộm với mình, chuyện hôm nay xong nhé hai người sẽ ra ngoài đánh chén một bữa no nê, biết đâu được còn đi coi phim với nhau nữa, nghe nói đang chiếu phim hành động có Schwarzenegger đóng, cậu có thể mời anh Long đi coi chung.
Kết quả... đội trưởng Trần này nhảy từ đâu ra thân thiết với anh Long như thế, còn biết rất nhiều chuyện quá khứ của anh Long mà mình chẳng hay biết.
Tần Thiên từ từ khép mắt, để mặc nước nóng xối lên mặt mình, vừa kì cọ người vừa suy đoán mối quan hệ giữa anh Long và Trần Minh Cường.
Có phải hồi trong quân đội bọn bọn họ... cũng thân thiết với nhau hơn là anh với mình không?
Chắc là không phải đâu. Tần Thiên phủ nhận trong lòng.
Trần Minh Cường gọi anh Long là "Tiểu đội trưởng", hẳn anh Long là cấp trên của mấy người đó.
Tần Thiên hơi tưởng tượng hình ảnh người đàn ông mặc quân trang chân đi giày chiến đấu, bóng lưng thẳng tắp và gương mặt nghiêm nghị của một vị huấn luyện viên... Tiếp đó yên lặng khép chặt chân, vặn vòi nước sang một bên.
Nước lạnh đổ ào xuống mau chóng cọ rửa sạch sẽ hơi nước trong buồng tắm. Tần Thiên vặn nhiệt độ lại, ảo não vùi đầu xả sạch bọt xà phòng trên đầu.
Kể từ giấc mơ vài ngày trước, cậu đã lờ mờ phát hiện cảm giác của mình với anh Long dần biến chất.
Tần Thiên chưa từng thích ai.
Phụ nữ, đàn ông, đều chưa từng.
Thời thanh xuân, ở lứa tuổi người ta dễ dàng rung động cảm mến, gia đình cậu gặp chuyện, cậu một thân một mình ra khỏi nhà. Thời người ta vô ưu vô lo tận hưởng cuộc sống sinh viên, cậu tay trắng đến Thành Đô, không có gì ngoài mấy trăm tệ lẻ giấu trong người bương chải kiếm sống.
Cậu không có thời gian nghĩ đến tình yêu, càng không có người nào khiến cậu thấy mình rung động.
Tần Thiên quen một mình khổ cực, một mình cố gắng làm việc chăm chỉ, một mình gánh vác từng ngày sống lao đầu về phía trước, gắng gượng nở nụ cười trên môi.
Vậy mà giờ phút này khi ngoái lại nhìn, cậu mới bỗng chợt phát hiện, thì ra đã từ lâu cậu không còn một mình.
Cuộc sống của cậu hiện hữu bóng hình một người đàn ông.
Người đàn ông ấy chỉ có một mắt, cao lớn, trầm lặng.
Và sự dịu dàng nơi anh mà người ta ngoài kia chưa một lần tìm tòi thấy, nhưng cậu lại may mắn được đón nhận.
"Soạt ——"
Tần Thiên vốc nước nóng tạt lên mặt, từng giọt nước nhỏ xuống từ hàng mi, như từng chút từng chút những mảnh ký ức mấy tháng cả hai chung sống cùng nhau qua đang lướt ngang trước mắt cậu.
Thanh niên trần trụi chống người lên tường gạch men, bờ vai nhô lên, thớ cơ bắp mỏng manh ẩn dưới làn da, đường cong dáng lưng thẳng tắp mà xinh đẹp. Cậu buông thõng mắt, sững người chăm chăm nhìn mặt sàn hồi lâu, bất giác cười rộ lên.
Cánh môi đầy mềm mại cong cong, hai hàm răng trắng lộ ra hơn nửa. Một nụ cười mang theo ánh nắng và sức sống chỉ riêng tuổi trẻ mới có được, hệt như những tia sáng đầu tiên ló dạng sau cơn mưa, xóa tan làn mây mù trước mắt và trong tim, hé lộ niềm vui và khát khao chân thật nhất nơi đáy lòng.
Tần Thiên quẹt tay lau mặt, ngẩng đầu lên, đôi mắt lệ chi trong veo sáng ngời.
.
"Anh Long, em tắm xong rồi này, anh vào không?"
Tần Thiên xỏ dép lê, lau tóc đi ngang qua phòng ngủ của Long Nghị, gõ cửa.
Cậu chưa đi ngay, mắt lia vào cánh cửa vẫn chưa khép kín. Người đàn ông không trả lời, cậu nhìn thấy anh đang nằm trên giường, quần áo vẫn y nguyên lúc mới về, chẳng biết là đang ngủ hay thế nào.
"Anh Long ơi?"
Tần Thiên thử gọi một tiếng, vẫn không thấy ai đáp lời. Cậu tần ngần lê chiếc dép lên sàn gạch tới rồi lui mấy lần, cuối cùng vẫn bước vào trong.
Hôm nay Long Nghị mặc áo khoác da màu đen, trẻ trung hơn chiếc áo quân đội to bự kềnh càng kia nhiều lắm. Chỉ là giờ này người đàn ông đang nằm trên giường, chiếc áo khoác mở toang, hai mắt nhắm lại, gương mặt sâu và góc cạnh hơi cau lại, phớt đỏ, tất cả nghiêm nghị thường ngày rút đi mất, trở nên tùy tiện đến mức thái quá.
Cổ họng Tần Thiên giật giật. Phòng nhỏ quá, cậu bước hai bước là đến được giường.
"Sao để thế mà ngủ luôn không biết." Tần Thiên khe khẽ lầu bầu, "Chẳng sợ lạnh gì cả."
Cậu nghiêng người về trước, một tay chống lên thành giường, tay còn lại tung miếng đậu hũ của Long Nghị ra, muốn đắp chăn cho anh.
Chỉ là Tần Thiên quên tóc mình còn ướt nhẹp, dù để đầu đinh nhưng nước vẫn chảy xuống, nhỏ tong tong lên gạch men. Lúc này cậu chuyển trọng tâm về phía trước, đôi dép lê rẻ tiền mất đi lực ma sát, trượt cái ập xuống.
"Oái —— " Tần Thiên nhào thẳng vào người nằm trên giường, hít vào một hơi.
Long Nghị ngủ cạn lập tức bị khối lượng không nhẹ đè lên người đánh thức.
Anh mở mắt, cổ họng thiếu nước hơi khàn khàn: "Sao vậy?"
"Không, không có gì ạ!" Tần Thiên luống cuống muốn vịn vào giường đứng dậy, rốt cuộc bàn tay ai kia tóm lấy hông cậu, mạnh tay dịch cậu ngồi phịch xuống đầu giường.
"Buồn ngủ không?" Long Nghị cũng ngồi dậy, duỗi tay qua người thanh niên cầm chai nước trên bàn, vặn nắp uống một hớp.
Đã lâu lắm rồi anh không uống nhiều rượu như vậy, không ngờ ảnh hưởng lại khá mạnh.
"Em chưa buồn ngủ." Tần Thiên ngoan ngoãn ngồi đó, lắc đầu.
"Ừm, vậy hỏi đi."
Long Nghị đóng chặt nắp, lần nữa ngồi xuống cạnh Tần Thiên.
"Hở? Hỏi, hỏi cái gì?" Cơ thể nồng mùi rượu kề đến thật gần, Tần Thiên cảm thấy hơi mất tự nhiên, không nghe rõ câu hỏi của người đàn ông.
Long Nghị cười khẽ, chẳng biết có phải vì còn ngà ngà say hay không, bản tính thường ngày luôn kiềm chế của anh nay bỗng bộc phát cả ra ngoài.
Anh nắn nắn gáy Tần Thiên: "Ánh mắt ban chiều của cậu... Không phải muốn hỏi chuyện hồi trước của tôi à?"
"Đâu, đâu có..." Tần Thiên bị bàn tay thô ráp ấy niết lấy thấy nhồn nhột, rụt cổ một cái.
"Nếu anh Long không muốn nói thì thôi ạ." Cậu siết khăn tắm vò tóc lung tung lên, "Dù gì cũng là chuyện quá khứ rồi mà."
Quá khứ đã trôi qua, có thể tưởng nhớ, có thể kỷ niệm, nhưng chẳng thể thay đổi được bất kỳ điều gì.
Dẫu sao con người bao giờ cũng hướng về phía trước.
Tần Thiên ngẫm nghĩ lâu lắm mới ngộ ra được chân lý không tính là sâu sắc này. Nhưng hiện tại, cậu lại rất muốn được biết quá khứ thuộc về anh Long.
"Chuyện quá khứ rồi, có gì mà không kể được."
Cồn rượu thiêu đốt dạ dày, Long Nghị thấy hơi nóng nực bèn cởi áo khoác đặt sang một bên. Tần Thiên chỉ mặc chiếc áo mỏng, vừa lúc cảm thấy hơi lạnh nên vươn tay kéo qua đắp lên người.
Mùi thuốc lá và rượu bao trùm cơ thể, mặt Tần Thiên đỏ lựng.
"Vậy anh kể một chút, ừm, kể một chút xíu thôi ngày xưa anh làm tiểu đội trưởng thế nào đi?"
Edit: tokyo2soul