Trong Lồng Son

Chương 7




Nhìn ánh mắt ấy tôi còn tưởng anh ta lại lên cơn điên với tôi nên cũng hơi sợ. Nhưng mà không. Phú không đánh tôi mà anh ta lao đến đập nát đồ đạc trong phòng, còn liên tục đấm tay vào tường đến bật máu. Nhìn những mảnh sành sứ vương vãi khắp sàn nhà, anh ta lại đi qua đi lại không quan tâm chân mình đã chảy máu. Tôi gác những căm giận trong lòng sang một bên, lê lết tấm thân đang đói lả mà chụp tay anh ta lại:

– Đừng đi nữa, chân anh chảy máu rồi…

Tôi kéo anh ta ngồi xuống giường, còn bản thân thì ngồi xuống sàn nhà nhìn lòng bàn chân đang chảy máu thì cũng đi lấy dụng cụ y tế đến lau máu và dán băng cá nhân vào không cho máu chảy ra nữa. Khi tôi làm xong mới ngẩng lên, thấy Phú nhìn tôi chằm chằm. Bất ngờ anh ta kéo tôi lên giường rồi ôm tôi vào lòng. Siết mạnh lấy cơ thể của tôi.

Tôi cũng không biết anh ta đang nghĩ gì, cứ mặc kệ anh ta ôm cứng ngắc một lúc lâu rồi mới từ từ thả tôi ra.

Trong căn phòng bừa bộn, cả tôi và anh ta đều im lặng. Phú nằm dài trên giường không nói năng gì. Tôi không chịu nổi sự bừa bộn này nên mở cửa ra để đi lấy dụng cụ quét dọn. Vừa mở cửa đã thấy mẹ chồng tôi đứng lấp ló một góc. Bà quan sát thấy mỗi mình tôi liền đi tới hỏi nhỏ:

– Thằng Phú đâu rồi, nó có nói gì không?

– Không nói nhưng anh ấy đập hết đồ đạc trong phòng. Bây giờ con đi lấy đồ quét dọn.

– Thế nó có đánh cô không?

Tôi lắc đầu:

– Dạ không.

Mẹ chồng tôi thở phào:

– Làm tôi cứ tưởng…

Tôi biết mẹ chồng mình tưởng gì và cũng biết hôm nay tôi có bị Phú đánh ch ế t trong phòng bà cũng không vào can ngăn đâu. Còn chuyện bà đề nghị tôi ngủ với anh Phước để có đứa con tôi cảm thấy tam quan bà thật lệch lạc và kinh tởm. Chuyện kinh khủng như vậy mà cũng nghĩ ra được.

Xuống nhà, tôi lấy dụng cụ lên phòng quét dọn cho sạch sẽ, đang lui cui thì Phú bật dậy lôi tôi xuống nhà và biểu dì Trúc đi mời tất cả mọi người ra phòng khách nói chuyện.

– Anh định làm gì?

Phú không nói nhưng hai con mắt ấy làm cho người ta cảm thấy bất an. Sau khi mọi người có mặt đầy đủ, Phú yêu cầu tất cả người giúp việc về phòng, không ai được lên đây.

Ba chồng tôi cau mày:

– Có chuyện gì nữa đây?

Tôi nhìn sang sắc mặt tái nhợt của mẹ chồng, cả đôi đồng tử của anh Phước cũng không còn thản nhiên như mọi khi nữa, chỉ có chị Mai là không biết chuyện gì nên câng câng cái mặt lên hỏi tôi:

– Nghe chú Phú nói thím bị ốm, thế đã khoẻ chưa mà mặt mũi còn sưng tấy thế hả, có cần tôi gọi bác sĩ dùm không?

Tôi định trả lời thì Phú đã nhanh miệng hơn, quắc mắt nhìn chị Mai đáp lớn:

– Chị rảnh lắm hả, lo chuyện gia đình mình đi. Nhiều chuyện.

Bị quát, chị Mai vừa bất ngờ vừa quê quay sang kéo tay chồng mình:

– Anh coi chú Phú kìa, em chỉ quan tâm vợ chú ấy mà chú ấy to tiếng với em, còn chửi em nhiều chuyện.

Ở thời điểm này có cho vàng thì anh Phước cũng không dám bật lại Phú, cho nên chỉ nói qua loa:

– Nó đang cáu, em chấp nó làm gì.

Phú nhếch môi nhìn anh trai mình:

– Anh hiểu tôi thật đấy, tôi không những đang cáu mà con đang rất điên thậm chí sẵn sàng gi ết người luôn đấy, anh Hai..

Tôi nhìn thấy yết hầu của anh Phước đang chạy lên chạy xuống. Khuôn mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt ấy chất chứa sự bất an, lo lắng. Ba chồng tôi cau mày:

– Mày gọi mọi người xuống đây có chuyện gì thì nói nhanh để tao còn làm việc.

Mẹ chồng tôi nhẹ giọng ngon ngọt với con trai mình:

– Phú à, vợ chồng có chuyện gì có lên phòng đóng cửa bảo nhau đi con. ba con đang bận công việc, có gì mẹ sẽ làm chủ cho hai đứa, đi, đi lên phòng đi con..

Bà còn đứng lên kéo tay Phú đứng dậy nhưng con người tính nóng như lửa này làm sao chịu, liền hất tay mẹ mình ra mà nói:

– Mẹ bỏ con ra, con có chuyện muốn nói.

Đôi mắt mẹ chồng tôi lúc này chính là 5 phần hoảng sợ, 5 phần cầu xin Phú. Tôi thấy Phú nhếch môi, ấn mẹ chồng tôi ngồi xuống:

– Mẹ cứ ngồi xuống.

– Nhưng mà…

– Thì mẹ cứ ngồi xuống đi…

Hai bàn tay mẹ chồng tôi đan vào nhau, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi Phú. Phú nhìn tất cả mọi người một lượt rồi nói:

– Hôm nay con mời mọi người xuống đây là để xin ba mẹ cho vợ chồng ra ở riêng.

Ba chồng tôi hỏi:

– Ở riêng?

– Vâng, bọn con muốn ra ở riêng.

– Để làm gì, nhà mình rộng rãi đi hết nhà còn mỏi chân, như vậy còn ra riêng làm gì?

– Nhà mình tuy rộng rãi nhưng nhiều người cũng dễ sinh thị phi phức tạp, vả lại nhà còn có vợ chồng anh Phước chị Mai, trước sau gì bọn con cũng phải ra ở riêng, ba cho bọn con ra ở riêng bây giờ đi.

Ba chồng tôi trầm ngâm không đáp ngay còn mẹ chồng thì chắc cũng không muốn cho chúng tôi ra ở riêng đâu nhưng hiện tại bây giờ lại không tiện ngăn cản, chỉ có thể hỏi:

– Con suy nghĩ kỹ chưa?

– Con suy nghĩ rất kỹ rồi. Con muốn có không gian riêng cho vợ con được thoải mái, lúc đó có khi cô ấy sẽ có tin vui..em nói vậy đúng không anh Hai?

Bị réo tên, anh Phước cười nhưng nụ cười ấy tôi hoàn toàn nhìn ra sự gượng gạo trong đó:

– Ừ, tinh thần thoải mái thì chuyện gì cũng dễ thành công hơn.

Phú chỉ cười mà không nói gì thêm với anh mình. Còn ba chồng tôi sau một hồi suy nghĩ thì cũng chấp nhận cho chúng tôi ra ở riêng. Nhà chồng tôi quá giàu rồi nên chuyện tiền nong không thành vấn đề. Phú chọn căn biệt thự gần công ty để chúng tôi dọn qua đó ở. Nhà cửa có sẵn, chỉ cần dọn dẹp và sắm sửa một chút là có thể vào ở. Mọi thứ được Phú đích thân chỉ đạo, chỉ trong 2 hôm ngắn ngủi chúng tôi đã lên xe về nhà mới, đến mức tôi còn không tin đây là sự thật.

Dì Trúc theo chúng tôi đến đây làm việc. Lúc treo quần áo lên tủ. Phú bất ngờ đi vào ôm tôi từ đằng sau. Đó là lần đầu tiên sau hơn ba năm lấy nhau anh ta mở miệng nói ba chữ “anh xin lỗi”. Tay tôi khựng lại, khẽ hỏi:

– Vì chuyện gì ?

– Vì tất cả. Từ hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, gạt bỏ hết mọi chuyện trong quá khứ cùng hướng về tương lai..

Khi nghe những lời đó của Phú tôi bất ngờ đến kinh ngạc. Có phải sau khi biết bản thân không thể làm cha, và cũng nghe được tôi nhất mực phản đối chuyện lệch lạc mà mẹ chồng đã đề nghị nên anh ta mới trở nên thay đổi như vậy?

Lúc trước, mỗi khi bị anh ta đánh xong tôi rất hận, cứ nghĩ cả được đời này sẽ không bao giờ tha thứ được cho con người vũ phu thô bạo đó, nhưng là do tôi bạc nhược dễ xiêu lòng hay là do phụ nữ chúng ta xem trọng tình cảm mà những ngày sau đó Phú rất yêu thương tôi, đi làm về nhà cùng tôi ăn cơm, nói chuyện cười nói khiến cho lòng tôi cũng dịu đi rất nhiều.

Lúc trong nhà chỉ còn tôi và dì Trúc, dì ấy cũng nói:

– Từ khi ở riêng đến nay tôi thấy cậu Phú thay đổi rõ rệt, yêu chiều cô hơn, không cọc cằn khó tính như còn ở nhà cũ cô My ạ.

– Dạ vâng, cháu cũng thấy vậy. Hy vọng là như vậy mãi dì ạ.

– Tôi cũng hy vọng cô được hạnh phúc, sớm sinh cho cậu ấy đứa con nữa là đẹp, có con trẻ nói chuyện bi bô trong nhà, chuyện gì cũng có thể giải quyết.

Tôi cười cười chứ không nói gì, cũng không than thở chuyện Phú bị vô sinh. Chỉ mong cuộc đời nhẹ tay với tôi một chút, để tôi bình yên mà sống với Phú như thế này. Con cái là thứ không thể cưỡng cầu, ông trời đã không cho chúng tôi mụn con thì xin ông hãy cho chúng tôi yên bình bên nhau, đừng bao giờ trở về những ngày tháng ăn đòn nhiều hơn ăn cơm, đến cả trong mơ còn bị ám ảnh khuôn mặt đỏ ké của Phú cùng cái thắt lưng đang thi nhau quật xuống cơ thể…Cảm giác ấy thật sự rất kinh khủng.

Truyện độc quyền trên fb Diễm My Hoàng Anh, không được tự ý sao chép dưới mọi hình thức. Mọi hành vi tự ý lấy truyện đều được xem là vi phạm bản quyền tác giả.

Sau khi ổn định mọi thứ tôi đi làm lại như bình thường. Lần trước bị Phú giam lỏng nhưng anh ta cũng biết điều mà liên hệ nói rằng tôi bị ốm nặng. Do anh ta có tầm ảnh hưởng nên họ cũng nể mặt mà không bắt tôi đền hợp đồng, chỉ cần đợi tôi khoẻ lại rồi quay hình sau cũng được. Về phía cuộc thi hoa hậu cũng vậy, do Phú là nhà tài trợ chính và lớn nhất nên tôi cũng không bị làm khó, vừa “khoẻ” lại là có thể vào việc luôn. Xong xuôi, dọc đường về con Thư nó hỏi:

– Mấy hôm đó mày bị ốm thật hay bị nó đánh không đi làm nổi?

Tôi hỏi ngược lại con Thư:

– Mày đoán xem?

Con Thư vừa lái xe vừa đáp:

– Hỏi mày thế thôi chứ tao biết tỏng câu trả lời, lúc mà hắn ta gọi cho tao nói mày bị ốm tao thề lúc ấy chỉ muốn gọi điện báo công an bắt bỏ mẹ cái loại vũ phu như nó cho đẹp trời thôi My ạ.

Tôi cười với tính khí con Thư:

– Bộ mày quên chú ruột anh ta là giám đốc công an thành phố hả, ai dám bắt anh ta?

– Thế mới tức. Mà tao hỏi thật mày nha, động lực nào mà mày có thể chịu đòn giỏi như vậy, sức lực đàn ông nó mạnh cỡ nào, đằng này nó cao to như vậy, nó đánh vài cái có mà hộc m á u mà mày chịu đựng được mấy năm trời cũng giỏi thật.

Chỉ riêng với con Thư là tôi mới có thể nói hết nỗi lòng mình:

– Vì gia đình, vì tương lai của các em. Nhưng mà từ hôm dọn ra ở riêng anh ta thay đổi nhiều lắm, không còn cọc cằn mắng chửi tao nữa. Chỉ mong được như vậy mãi..

– Đó là khi nó chưa lên cơn điên của nó thôi. Đợi mà nó điều tra được anh Luân đang ở đâu có khi nó lại lên cơn dại tiếp đó. Mà nè, mày có thấy lạ không My?

– Lạ chuyện gì?

– Thì chuyện của anh Luân đó. Chồng mày giàu như vậy chỉ cần vung tiền ra là có thuê thám tử tư điều tra lai lịch của ai đó một cách dễ dàng, tại sao đến tận mấy năm mới chỉ biết được danh tính của anh Luân, còn hiện tại anh ấy đang ở đâu thì không điều tra được?

– Ừ, tao cũng thắc mắc chỗ đó, không biết anh ấy bây giờ ở đâu, làm gì và có gia đình chưa….

Tôi thở dài, dựa đầu vào ghế xe nhìn mông lung….

“Sau này có tiền anh nhất định sẽ để em làm cô dâu đẹp nhất trên đời này..”

“ Hạ My, em có biết em và rượu giống nhau ở điểm gì không?’

“ Điểm gì ạ?”

“ Điều làm anh say, nhưng rượu làm anh say nhất thời còn em làm anh say đắm một đời..”

Dưới vầng trăng tròn vành vạnh, anh nâng cằm tôi lên, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi mềm mại, nhẹ nhàng ngậm lấy từng chút, từng chút một bằng tất cả sự đê mê, yêu thương say sưa của mối tình đầu mãnh liệt..

“Đặng Thành Luân đời này chỉ yêu Phạm Vũ Hạ My, đời này chỉ cưới cô ấy làm vợ, thề không thay đổi.”

Chớp mắt một cái hai chúng ta đã trở thành người xa lạ từng yêu nhau. Lời thề ước năm ấy cũng tan như bọt biển, cuộc đời khắc nghiệt, yêu thương thuở ấy không đủ vượt qua những nghịch cảnh trái ngang của dòng đời. Tôi và anh đã chia tay vào một đêm mưa rơi tầm tã, bóng anh chìm vào cơn mưa nặng hạt, tôi ôm trái tim đầy đau đớn về nhà sau đó đi lấy chồng, từ đó đến nay không còn găp lại. Không biết người bây giờ có khoẻ không?

Truyện TRONG LỒNG SON, được đăng độc quyền trên fb Diễm My Hoàng Anh, Thể loại gương vỡ lại lành, không được sao chép dưới mọi hình thức.

Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại trong túi xách tôi reo lên, trên màn hình hiện lên tên của mẹ chồng. Tôi quay sang ra dấu cho con Thư đừng lên tiếng, sau đó bấm nghe:

– Dạ con nghe nè mẹ.

– Cô đang ở đâu đó?

– Con đang đi làm về.

– Có thằng Phú đó không?

– Dạ không mẹ, anh Phú đi riêng. Có chuyện gì vậy mẹ?

– Từ hôm đó đến nay nó có đả động gì đến chuyện kia không?

– Dạ không, con không nghe anh Phú nói gì cả.

– Cô biết trong phòng có camera nhưng cố tình không nói để mẹ con tôi bất hoà có đúng không?

Lạ thật, cứ hễ có chuyện gì là đổ lên đầu tôi.

– Con không biết trong phòng có camera.

– Cô nói dối, phòng ngủ mấy năm trời mà cô nói không biết. Cô biết rõ nhưng giả vờ để mẹ con tôi, anh em nó xích mích sau đó thì lôi kéo nó ra ở riêng chứ gì. Hạ My, con người cô ghê gớm thật, vậy mà tôi cứ nghĩ cô không đến nỗi nào nên mới suy tính cho cô một đứa con bầu bạn, tôi thật hối hận.

– Mẹ, con không biết thật chứ không hề cố tình như mẹ đã nói. Còn chuyện ra ở riêng là ý của anh Phú, con cũng rất bất ngờ. Mẹ cũng biết tính anh Phú đã quyết thì trời cũng cản không nổi nữa là con.

– Thôi thôi cô đừng có giảo hoạt. Coi như tôi đã nhìn rõ bộ mặt của cô. Con Mai nói đúng, mấy người như cô nói chuyện chẳng biết câu nào thật câu nào giả, chỉ diễn kịch là giỏi.

Nói xong mẹ chồng tôi bực dọc tắt máy. Tôi cầm cái điện thoại lặng yên. Con Thư hỏi:

– Bà ta nói gì vậy?

– Đổ thừa tao ly gián mẹ con họ.

– Các bà mẹ chồng toàn nghĩ vậy, lúc nào cũng cho con dâu mình xấu xa, lạ thật.

Tôi cười:

– Chỉ có tao xấu xa thôi còn chị Mai là con dâu ngoan, tốt đẹp..

– Tại nó có tiền, thử nghèo coi có tốt không thì biết. Mà kệ đi, ở riêng rồi coi như cũng được tự do, không cần nhìn những khuôn mặt đáng ghét đó nữa.

– Ừ, cũng đỡ áp lực mày ạ. Đến nhà rồi, vào chơi một lúc hãy về.

– Thôi tao còn có chút việc, hôm nào tao đến chơi.

Tôi xuống xe nhìn con Thư lái ô tô phóng đi, bản thân cũng đi vào trong. Ở nhà dì Trúc đã dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp, cơm canh nóng hổi nên tôi cũng nhàn rất nhiều. Vào trong tẩy trang thay quần áo thì Phú cũng về đến. Anh ta nói hôm nay không ăn cơm mà đưa tôi đi ăn ngoài, đã lâu rồi chúng tôi chưa hẹn hò, lâu lâu cũng phải hâm nóng tình cảm.

Anh ta vẫn giữ thói quen chọn quần áo cho tôi, cái váy body ôm trọn ba vòng, mái tóc búi nhẹ, vài sợi tóc mai được uốn lọn tôn lên xương hàm và cái cổ trắng ngần. Chúng tôi lên xe, cùng nhau ra ngoài ăn tối ở nhà hàng cao cấp, có cả người đánh đàn, không gian là màu vàng gold sang trọng ấm áp. Đối với sự thay đổi 180 độ này của Phú nhất thời tôi cũng chưa thể thích nghi được, trong đầu lại hiện lên hình ảnh anh ta cầm roi mà đánh tôi đến lịm người. Không lẽ tôi bị ám ảnh đến như vậy rồi sao?

– Nghĩ gì mà đờ người ra vậy?

Tôi cười cười:

– Dạ không, em có nghĩ gì đâu?

– Thức ăn không hợp khẩu vị sao?

– Thức ăn ngon lắm, tại em đang chăm chú nghe nhạc..

Phú nhìn về người đang chơi đàn, sau đó nói:

– Lâu rồi anh không nghe em đánh đàn.

Thật ra tôi cũng biết đánh đàn dương cầm, ngày xưa cũng từng đánh đàn cho Phú nghe. Anh ta khen tôi đàn hay, hát tốt. Nhưng sau khi cưới nhau, mâu thuẫn diễn ra anh ta đã đập nát cây dương cầm của tôi, đến nay cũng chưa từng mua lại, cũng từ dạo đó tôi chưa ngồi trước những phím đàn ấy một lần nào nữa..

– Hôm nào anh mua cho em cây đàn, tưởng tượng chiều chiều em ngồi bên sân đánh đàn, anh bên cạnh ngồi nghe uống chút trà, tự dưng cũng thấy dễ chịu..

– Vâng…

Chúng tôi ăn uống nói chuyện, cùng nghe nhạc, cùng uống rượu hàng tiếng đồng hồ thì chuẩn bị đi về. Trong lúc chờ đợi Phú đi vệ sinh tôi dặm lại chút son cho đôi môi thêm đỏ. Qua gương, tôi đứng hình khi nhìn thấy một khuôn mặt xuất hiện, tôi run rẩy quay lại, vừa hay người đó cũng vừa đi tới. Khuôn mặt ấy, dáng dấp ấy làm cả người tôi như rơi vào trạng thái mơ mơ hồ hồ không biết là mơ hay là thật. Luống cuống đến độ đánh rơi thỏi son Phú vừa tặng.

Người đó dừng chân, cúi người nhặt cây son đưa cho tôi, nét mặt lạnh lùng như hai kẻ xa lạ, tuy nhiên giọng nói lại mang một chút tiếc nuối:

– Son của cô hỏng rồi…

Lúc đó chồng tôi cũng vừa hay đi tới….