Trong Lồng Son

Chương 24






– Tay tao không đủ dài nhưng đủ đấm chết con mẹ mày…

Phú bị cú đấm bất ngờ ấy làm cho chao đảo. Tên Phước nhào đến đỡ lấy em trai, sau đó định xông lên đánh Luân nhưng nhìn thấy một dàn vệ sĩ hùng hậu sau lưng Luân thì hai chân hắn liền khựng lại. Mấp máy hỏi:

– Tại sao cậu vô cớ đánh người, cậu muốn gì?

– Muốn đấm chết con mẹ chúng mày, một đám người hùa nhau ăn hiếp một người con gái yếu đuối mà không thấy nhục à?

Tên Phước chỉ tay về tôi:

– Cô ta mà yếu đuối à, cậu nhầm to rồi đó, trong lúc đang là vợ hợp pháp của em trai tôi cô ta năm lần bảy lượt dụ dỗ tôi, thậm chí còn muốn sinh con cho tôi nữa kìa, cậu đừng có bị vẻ bề ngoài xinh đẹp đó lừa dối. Cô ta chỉ là đang lợi dụng cậu thôi.

Đặng Thành Luân cười:

– Vậy sao?

– Đúng vậy, loại người phụ nữ tâm cơ như vậy hoàn toàn không xứng với cậu.

– Có xứng với tao không anh em mày quản được à?

– Cậu?

– Cậu cậu con khỉ gì, tao thân với mày à?

Tên Phước tức lắm nhưng trước giờ hắn vẫn mang vẻ ngoài lịch lãm đường hoàng cho nên bây giờ có tức cũng không đến mức văng tục như Phú, chỉ chửi xéo Luân rằng:

– Tôi tưởng người ở nước ngoài như cậu phải văn minh lịch sự lắm, không ngờ cũng chỉ có thế. Mở miệng như loại vô học đầu đường xó chợ. Mày mày tao tao, thật xấu hổ.

Đặng Thành Luân hất mặt hỏi:

– Mày biết vì sao không, vì chúng mày không đáng để được lịch sự. Đồ giả tạo..

Nói xong Luân định kéo tôi đi thì tên Phú không biết lấy đâu ra dũng khí mà dám cản đường Thành Luân, thậm chí còn chỉ tay vào mặt hai chúng tôi:

– Chúng mày lộng hành quá rồi đó, tao đứng sờ sờ ở đây mà chúng mày lôi lôi kéo kéo, chứng tỏ chúng mày có mối quan hệ bất chính. Còn chối nữa không?

Luân hất mạnh ngón tay của Phú, cũng chẳng hề sợ sệt:

– Ngứa đòn đúng không?

– Mày .. đây là bệnh viện…

Đặng Thành Luân hai tay cho vào túi quần của mình, bộ dạng này hoàn toàn không hề sợ gì, còn cười nói với thái độ nhàn nhã như đi chơi:

– Tao thấy cũng tiện cho mày lắm, ăn đòn xong có bác sĩ cứu chữa, vừa vặn thế còn gì..

– Mày..

– Ấy, đừng gọi mày, anh trai mày vừa bảo chỉ có loại vô học, đầu đường xó chợ mới gọi mày xưng tao, mày mà gọi thế khác nào tự nhận chính là kẻ vô học như anh mày nói. Anh em chúng mày đá xéo nhau à?

– Mày ..

– Đã bảo đừng gọi mày mà, cố chấp nhận mình vô học đến vậy ư? Cũng được, nhìn mặt mày cũng giống lắm.

Tôi thấy mặt mũi Phú đỏ kẻ lên, hai tay cuộn tròn hình quả đấm nhưng nhìn dàn vệ sĩ của Luân thì hắn cũng hậm hực bỏ đi, coi như còn khôn, chứ bây giờ mà liều lĩnh xông vào thì có mà nhừ đòn.

Truyện độc quyền trên fb Diễm My Hoàng Anh, không được tự ý reup truyện dưới mọi hình thức, mọi hành vi tự ý lấy truyện đều được xem là vi phạm bản quyền tác giả.

– Sao anh biết tôi ở đấy mà đến vậy?

– Mẹ em nói. Sao hâm vậy, dám đi một mình, nếu như tôi không đến kịp thì sao?

– Lúc đó thấy chị ta ngất xỉu tôi cũng không nghĩ nhiều, định đợi bọn họ vào thì về, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy…

– Với những người như vậy em nên mặc kệ chúng nó, dính vào chỉ mệt người.

– Tôi biết rồi…

Xe chạy thêm một đoạn nữa thì tới nhà tôi, tôi quay sang cảm ơn Luân thì thấy anh ấy cũng bước xuống xe mà đi vào nhà, tôi hơi ngạc nhiên:

– Có chuyện gì sao?

– Cô chú mời tôi ăn cơm tối. Em không hoan nghênh tôi à?

Tôi lại hỏi:

– Anh không gọi tôi là hoa hậu nữa sao?

– Tôi nghe Thư nói hết rồi. Tôi tha thứ cho em.

Lúc này ánh mắt của Đặng Thành Luân hoàn toàn nghiêm túc, không hề nham nhở hay bông đùa trêu ghẹo, Hai mắt nhìn thẳng vào mặt tôi, như xuyên vào trái tim đang kích động này.

– Thư nó.. nó nói gì .. với .. anh ??

– Nói những gì cần nói.

– Nhưng mà..

– Tôi hiểu rồi, em không phải giải thích, vào nhà thôi cô chú đang đợi đấy.

Có người ngang nhiên kéo tay tôi đi vào trong nhà, mà lúc đó hồn phách tôi lạc chốn đâu đâu, mặc nhiên bị Luân kéo vào trong phòng khách mới hoàn hồn mà rụt tay lại, có điều bà nội và ba mẹ tôi đang ngồi ở sô pha dường như đã nhìn thấy rõ cảnh tượng đó. Tôi cười gượng:

– Con đã về ạ.

Đặng Thành Luân cũng rất lịch sự cúi đầu chào bà nội tôi, ba mẹ tôi, chứ không hề cao ngạo và lưu manh như cách anh nói chuyện với anh em nhà Phú.

Trên phòng khách ba và Luân nói chuyện, tôi và mẹ xuống bếp phụ cô giúp việc dọn cơm ra. Tôi nhìn thấy bát canh sườn nấu với khoai tây cà rốt chỉ rắc ít hành, mẹ cười giải thích:

– Luân không ăn rau ngò nên mẹ không cho vào. Thôi con lên mời bà và hai người họ xuống ăn cho nóng.

Lần ăn cơm này tôi để ý thấy ba và Luân cũng cởi mở với nhau hơn nhiều. Ba còn lôi ra chai rượu quý để thết đãi “nhà đầu tư” lớn nhất hiện nay, nghe đâu qua Tết thì sẽ có buổi giới thiệu ra mắt với toàn thể mọi người trong công ty. Nhìn thấy ba mẹ tôi và Luân thân thiết như vậy tôi không biết nên vui hay nên buồn nữa…

Khi Luân ra về thì cả anh và ba tôi đều đã say khướt. Tôi về phòng gọi cho con Thư hỏi nó đã nói gì với Luân thì nó chỉ cười hi hí :

– Có sao tao nói vậy thôi.

– Nhưng mày đã nói gì?

– Thì tao nói năm đó nhà mày vỡ nợ nên mày phải chia tay anh ấy lấy chồng giàu chứ trong lòng mày vẫn yêu anh ấy như thuở nào, nghe xong anh ấy trầm mặc một lúc cảm ơn tao, sau đó tắt máy. Thế nào, đã hoá giải được hiểu lầm với nhau chưa, chàng và nàng sẽ nối lại tình xưa đúng không hoa hậu?

– Không có chuyện đó đâu, tao làm sao có mặt mũi tái hợp với anh ấy. Tao xấu hổ lắm.

– Hâm quá, chỉ cần anh ấy vẫn còn yêu mày là được hết. Hà My, mạnh mẽ lên nào..

Tôi thở dài, có những lời chỉ nói với con Thư thôi:

– Nói thì dễ nhưng mỗi lần đối diện với anh ấy tao luôn tự ti và xấu hổ, dù bây giờ anh ấy biết năm đó tao chia tay vì để giúp gia đình qua cơn nguy khó nhưng vẫn có một khoảng cách rất lớn giữa bọn tao Thư ạ. Nếu như bây giờ anh ấy là người bình thường có thể tao sẽ dễ đối mặt hơn là thân phận con trai tỷ phú. Tao sợ anh ấy sẽ cho rằng tao là một đứa thực dụng, thấy anh ấy giàu có thì quay lại yêu thương. Rồi địa vị và quá khứ cũng khiến tao không đủ dũng khí bước tiếp, cứ lưng chừng không biết nên làm sao…nhiều lúc tao không hiểu chính bản thân tao đang muốn gì nữa…

– Tao hiểu suy nghĩ của mày, nhưng anh Luân còn thương mày là điều mà tao dám chắc chắn..

– Thương là một chuyện, có đủ thấu hiểu và bao dung không lại là một chuyện…Dù sao tao cũng từng lấy chồng…

Con Thư cũng thở dài:

– Ừ, nhưng tao nghĩ anh Luân không phải loại người ích kỷ bới móc quá khứ như thằng chó kia đâu. Mà thôi không nói chuyện này nữa, Tết này mày định đi đâu chơi không chứ không có show nào cả. Mịa kiếp thằng chó muốn triệt hết đường của mình, tao không tin nó có thể một tay che trời.

– Tao định đi chúc Tết họ hàng xong ở nhà thôi, cũng không muốn đi đâu mắc công lại hỏi “ chồng đâu, bao giờ sinh con” nhức đầu lắm.

– Hay là đi du lịch với tao đi. Tao mới săn được 2 vé đi Phú quốc nè, tao với mày đi.

– Cũng được, khi nào đi để tao chuẩn bị.

– Mùng 3 đi, mùng 6 về.

– Ok.

Truyện độc quyền fb Diễm My Hoàng Anh không được tự ý reup truyện dưới mọi hình thức. Mọi hành vi tự ý reup đều được xem là vi phạm bản quyền tác giả.

Tôi nghe dì Trúc giúp việc gọi nói là sau khi chị Mai tỉnh dậy thì tra hỏi Phước chuyện xin trứng tôi nhưng hắn một mực khẳng định tôi mồi chài và đòi hiến tặng cho hắn. Chị Mai đòi bốc phốt tôi lên mạng xã hội nhưng tên Phước và nhà hắn không chịu, nói rằng không muốn đem chuyện nhà cho thiên hạ biết ảnh hưởng uy tín.. Không biết là dỗ dành chị ta kiểu gì mà chị ta tin lắm, chửi rủa tôi sẽ bị nghiệp quật đời này không con không cái sống cô quạnh cho đến chết. Tôi nghe không những không tức mà chỉ thấy thương hại chị ta bị cả nhà chồng lừa dối, thao túng tâm lý, có khi vài tháng nữa tên Phước lại ôm về đứa trẻ nói là con nuôi cho chị ta nuôi cũng không chừng. Mặc kệ, tôi cũng không rỗi hơi đi lo chuyện thiên hạ, điều mà tôi hy vọng hiện tại là ăn Tết xong nộp đơn lên tòa án, nhanh chóng ly hôn được với Phú và công việc sẽ thuận lợi như trước là đủ rồi.

Vì không có show nên tôi suốt ngày cứ quanh quẩn ở nhà. Hôm nay đã là 30 Tết, mấy năm trước giờ này tôi tất bật bên nhà chồng với đủ thứ việc, có lần vì nhận show đêm 30 nhưng mà về muộn, thế là thời khắc người ta háo hức đón chờ năm mới tôi lại bị mẹ chồng chửi cho vuốt mặt không kịp. Năm nay sẽ được đón giao thừa cùng ba mẹ và các em, được ăn một cái Tết trọn vẹn mà ba năm qua chưa từng có được.

Rốt cuộc nhà vẫn là nơi tuyệt vời nhất để về..

– Chị Hai chị Hai, anh đẹp trai lại đến tìm chị kìa..

Tôi nghe em trai tôi nói anh đẹp trai thì cũng biết không ai khác chính là Đặng Thành Luân. Nhưng hôm nay là giao thừa anh ấy không ở nhà đón Tết với ba mình lại chạy đến đây làm gì.

– Hà My, Luân đến chơi, đang nói chuyện với ba con dưới nhà.

– Anh ấy đến làm gì hả mẹ?

– Ơ thì đến chơi.

– Mẹ mời anh ấy sao?

– Thì chỉ thuận miệng thôi.

– Mẹ à, không nên như vậy đâu.

– Rồi rồi mẹ không mời cậu ấy nữa, bây giờ con xuống nhà một lúc đi..

Tôi bỏ chân đi xuống cầu thang, từ trên nhìn xuống đã thấy Đặng Thành Luân mặc áo sơ mi trắng quần âu đen, mái tóc được xử lý chỉnh tề đến mức không có một sợi tóc nào lộn xộn và cực vào nếp. Ở góc nghiêng này còn có thể nhìn thấy chiếc mũi cao vút, làn da không trắng nhưng lại toát lên sự mạnh mẽ và nam tính hơn bao giờ hết.

– Hà My, mau xuống đây.

Nghe ba gọi tôi mới đi xuống ngồi cạnh ba và đối diện với Luân. Tôi hỏi:

– Anh không đón giao thừa với ba anh sao?

– Ông ấy có việc đã về nước gấp.

– Vậy sao anh không về luôn?

– Sao vậy, hình như em không thích tôi đến đây.

Vừa hay mẹ tôi đi ra và đáp:

– Không phải, con bé chỉ thuận miệng hỏi thôi. Luân ăn bánh mứt đi, chút nữa ở lại ăn cơm với cô chú luôn nhé. Có món khổ qua hầm nữa đấy.

Có người không từ chối lấy một câu mà gật đầu cái rụp. Tôi thì cứ thấy lo khi mà Luân cứ qua lại nhà tôi nhiều thế này cũng không tốt, dù gì tôi cũng chưa dứt khoát với Phú. Và tôi cũng sợ càng gặp gỡ thì đoạn tình cảm tôi cố gắng chôn dấu mấy năm nay lại trỗi dậy, tôi sợ lý trí không thắng nổi nhịp đập của trái tim.

Có lẽ người đàn ông đọc được những lo lắng bất an trong lòng tôi nên khi trong tivi xuất hiện pháo hoa tung trời, vừa bước sang thời khắc của năm mới anh đã quay sang nói với tôi:

– Có biết vì sao tôi đến đây không?

– Vì sao?

– Vì tôi muốn em biết kết thúc một năm cũ ảm đạm sẽ bắt đầu một năm mới vui vẻ.

Thật ra tôi hiểu ý của Luân, hiểu rõ là đằng khác. Tôi hiểu cái năm cũ ảm đạm ấy là Phú, và năm mới vui vẻ sẽ là anh, nhưng hiện tại tôi đang là vợ của Phú, chưa dứt khoát về mặt pháp lý, và cũng không đủ dũng cảm để đón nhận cái gì quá đột ngột. Tựa như pháo hoa kia, huy hoàng trong nhất thời nhưng rồi cũng chóng tan biến như chưa từng tồn tại…

Tôi cứ có cảm giác tôi và Luân sẽ lại cách biệt..



Vốn định mùng 3 tết tôi với con Thư đi du lịch, nhưng mẹ nó bị ngã cầu thang phải nhập viện, thành ra chuyến đi bị hủy bỏ, chạy ra chạy vào với nó trong bệnh viện. Đến ngày mùng 6 thì ba chồng tôi gọi. Tôi cầm máy mất chục giây mới ấn nghe:

– Alo.

– Ba đây.

– Dạ con nghe.

– Ngày mai tỷ phú John sẽ đến Phong Vân và dự án kia để thị sát, con là người phụ trách mảng truyền thông cũng phải đến. 7 giờ có mặt ở Phong Vân ba sẽ trao đổi cụ thể.

– Dạ vâng, sẵn con cũng muốn nói với ba chuyện con và anh Phú sẽ ly hôn.

– Nói tiếp đi.

– Ba cũng biết bọn con không hạnh phúc, anh Phú nhiều lần có nhân tình bên ngoài và bạo hành con. Đến thời điểm hiện tại bọn con không thể tìm được tiếng nói chung nên muốn giải thoát cho nhau.

– Chuyện hai đứa ba không can thiệp. Lúc đầu cũng là đôi bên muốn lấy nhau, bây giờ lại muốn bỏ nhau, con xem hôn nhân là gì hả Hà My? Cuộc dạo chơi hay chỉ là sự trải nghiệm?

– Thưa ba con không hề có ý đó nhưng thật sự bọn con không thể bên nhau được nữa. Hôn nhân là mối quan hệ tình cảm giữa hai người nhưng anh Phú nhiều lần có nhân tình bên ngoài, thậm chí nghe lời cô ta mà đánh con đến nhập viện. Con xin lỗi nhưng sức chịu đựng của con cũng có giới hạn, con không chịu được nữa.

– Được rồi, ba sẽ nói chuyện với nó. Chào con.

Tôi biết ba chồng tôi cũng chẳng ưa tôi nhưng có lẽ ông vì danh dự của bản thân và gia đình nên không muốn con cái gãy đổ, hoặc có thể là một nguyên nhân gì đó mà tôi cũng không biết được. Quay lại chuyện ông nói lúc nãy, ngày mai 7 giờ phải có mặt ở Phong Vân, vậy là mai phải gặp lại Phú, nói gì thì nói tôi cũng hơi sợ đến đó hắn sẽ đánh mình, nhưng không đi thì không được. Bàn với con Thư, nó bảo:

– Sợ gì, mai tao sẽ đem máy ghi âm và máy quay lén theo, nó mà đánh mày thì có cớ ly hôn cho dễ. Vả lại mai có anh Luân nữa, cho vàng nó cũng không dám đánh mày trước mặt anh Luân đâu.

Sáng hôm sau tôi trang điểm ăn mặc tươm tất chờ con Thư đến đón. Nó còn cẩn thận khoe máy ghi âm cỡ nhỏ mà nó đã chuẩn bị sẵn, nếu như có chuyện gì thì cũng có bằng chứng. Chúng tôi cùng đến đó. Hôm nay là ngày quan trọng thì từ trên xuống dưới Phong Vân đều vô cùng chỉnh tề, ai ai cũng tập trung cao độ. Vào phòng ba chồng tôi cũng ăn mặc đẹp hơn thường ngày. Ông dặn dò tôi về công việc là chính. Còn Phú ngồi cạnh đó thì lườm tôi, chắc là hắn hận không thể đánh tôi ngay tại chỗ này.

9 giờ ông John đến, đích thân ba chồng tôi ra nghênh đón. Tôi nghe mẹ nói Luân đã bay về Mỹ mấy hôm trước, nhưng hôm nay cũng có mặt với ba mình. Thấy có Luân, sắc mặt của cả Phước và Phú đều tái đi một chút nhưng rất nhanh đã trở về trạng thái bình thường. Ba chồng tôi tay bắt mặt mừng, sau đó giới thiệu từng thành viên chủ chốt của Phong Vân, sau đó giới thiệu tôi:

– Còn đây là Hà My, con dâu tôi, vợ của con trai nhỏ. Nguyễn Minh Phú, hiện đang giữ vị trí giám đốc điều hành.

Đến đây, nụ cười của ông John hơi kém đi, còn Phú thì bất ngờ choàng tay hắn vào tay tôi như thể yêu thương nhau lắm. Ông John không nói gì thêm mà đi theo ba chồng tôi vào trong. Ông ấy vừa đi khuất, hắn cũng đồng thời ghé tai tôi:

– Hình như lão già ấy chưa biết chuyện mày còn đang là vợ tao nhỉ, sắp có kịch vui rồi đây.

– Nhưng cũng rất nhanh chỉ là vợ cũ.

– Cũ hay mới cũng là hàng tao đã dùng qua. haha

Tôi hất tay hắn ra đi theo đoàn người vào trong. . Jessica là người thông dịch của ông John vì ông ấy vẫn chưa rành hết về Tiếng Việt. Thành Luân đi bên cạnh ba mình cùng thảo luận về dự án, có vấn đề gì ông John cũng quay sang trao đổi với con trai mình, có thể thấy ông rất tôn trọng ý kiến của anh, với thái độ đó khiến cho vài người ở đó dường như đã đổ mồ hôi trán.

Buổi khảo sát diễn ra bình thường và khá suôn sẻ, khi đoàn người của ông John ra về tôi cũng lấy cớ có việc mà về luôn, sau đó đi tìm luật sư Hà để xem lại giấy tờ cũng như nhờ anh ấy chuyện nộp đơn ly hôn ra toà án.

Mấy hôm sau, do chưa có việc nên tôi tạm thời vào công ty phụ ba những việc trong khả năng mình. Đang gõ phím thì ba vào nói:

– Hà My, con đến nhà cậu Luân cho cậu ấy ký xác nhận số giấy tờ này giúp ba.

– Giấy tờ nào vậy ba, có gấp không ạ?

– Ba cần gấp, con đi ngay bây giờ được không?

– Dạ được, ba để con đi cho.

Tôi lái con ô tô của ba đến căn hộ của Luân, khi ấn chuông thì người mở cửa là Jessica, cô ấy tuy là người Việt Nam nhưng sinh sống bên Mỹ nên âm giọng đã không còn đặc trưng của người bản xứ nữa, tuy nhiên vẫn nghe được.

– Chào Jessica, anh Luân có ở nhà không, tôi muốn nhờ anh ấy ký một vài giấy tờ gấp.

– Có. Mời cô vào, anh Luân đang trong phòng làm việc với ngài John. Để tôi vào thông báo.

– Vâng nhờ cô nhé.

Tầm ít phút sau Jessica ra ngoài và nói:

– Mời cô lên lầu.

– Vâng, cảm ơn cô.

Khi tôi cầm xấp giấy tờ đi lên nơi Jessica chỉ, vừa đến bên ngoài đã nghe ông John nói với Luân bằng tiếng Anh, giọng điệu nghiêm túc:

– Con có thể vui chơi với cô ấy, tuỳ thích nhưng nếu con muốn xác định mối quan hệ nghiêm túc thì ba khuyên con nên suy nghĩ kỹ.

– Tại sao ba nói vậy?

— – Ba đã cho người điều tra và biết mọi chuyện, cô ấy là người yêu cũ của con nhưng đã chia tay con khi con không có gì trong tay, bây giờ thấy con như vậy lại muốn ly hôn chồng hiện tại để quay về với con, người phụ nữ như vậy không tốt, không thích hợp để làm vợ. Thành Luân, chúng ta về Mỹ thôi con trai…