Tôi ấp úng không biết nên nói như thế nào, con Thư thì cứ đứng bên cạnh to nhỏ:
– Nói đi.. nhanh lên..
Tôi nói:
– Anh.. anh ăn cơm chưa?
Con Thư và luật sư Hà phì cười, còn tôi thì lúng túng không hiểu sao bản thân lại hỏi như vậy. Chỉ nghe bên đầu dây kia Đặng Thành Luân đáp lại:
– Tôi chưa ăn, nếu như hoa hậu mời thì tôi đây sẵn lòng.
Con Thư nó nghiêng người vào điện thoại để nghe Thành Luân nói gì, thấy tôi cứ ấp a ấp úng nó giật luôn cái điện thoại mà nói chuyện:
– Bọn em muốn mời anh đi ăn, tối nay 7 giờ mình gặp nhau ở nhà hàng X nhé anh. Dạ vâng, em biết rồi, chào anh. .. Đấy chỉ có thế thôi mà cũng không dám nói..
– Có ổn không Thư, sao tao thấy nó kỳ kỳ mày ơi?
– Có phải cá đâu mà có kỳ có vảy. Luật sư Hà, anh đi với chúng em được không, có anh trao đổi với anh Luân cũng dễ hơn.
– Được, vậy hẹn tối nay chúng ta gặp nhau ở nhà hàng X.
– Vậy quyết định như vậy nhé, chúng ta về sửa soạn thôi Hà My.
– Đi thật à Thư?
– Ơ hay con hâm này, chả đi để mày bị cái thằng khốn nạn kia dây dưa cả đời à. Không bỏ nó sớm có ngày nó g i ế t mày c h ế t, không phải lần nào cũng may mắn được giúp đỡ đâu con ạ.
Con Thư kéo tôi ra về. Vì tôi từ bệnh viện về nhà nên không có quần áo gì cả, con Thư chở tôi đi đến trung tâm thương mại sắm sửa quần áo giày dép, cái gì cũng bảo tôi thử. Tôi cau mày:
– Được rồi, chỉ là đi ăn thôi mày làm như thể hẹn hò chẳng bằng.
– Ơ con hâm này, mày đi nhờ vả người ta chả ăn mặc đẹp một chút để người ta nhìn thấy cũng vui mắt hơn à? Vả lại mày là hoa hậu đó Hà My, ra đường phải chỉnh chu nhất có thể, không thể để ảnh hưởng đến hình ảnh của mày được..Phải đẹp, nhất định luôn xinh đẹp biết chưa?
– Này, từ ngày gặp lại anh Luân tao thấy mày nói nhiều ghê ấy Thư, tao có cảm giác mày luôn đẩy thuyền cho chúng tao gặp nhau, ý mày là gì đây con kia? Người ta có vợ có con rồi đấy, đừng có vớ vẩn.
– Tao không hiểu mày nói gì cả, đi vào thử đồ đi, bộ này đẹp nè.
Sau hai tiếng đồng hồ chọn chọn lựa thì chúng tôi cũng mua sắm xong quần áo và vài dụng cụ trang điểm cơ bản. Con Thư đưa tôi về nhà sửa soạn, nó cũng về nhà chuẩn bị rồi quay lại đón tôi đến nhà hàng X. Dọc đường tôi cứ thấy không được thoải mái, ngày xưa chính miệng tôi là người chia tay Luân, tôi đã nói những lời rất rất không dễ nghe với anh, bây giờ lại vác mặt đến nhờ anh giúp đỡ để ly hôn chồng, thật tình rất ngại…
– Đang nghĩ sẽ nói gì với anh hả?
– Tao cứ thấy ngại Thư ạ, hồi đó người chia tay cũng là tao, bây giờ vác mặt đi nhờ, chắc anh Luân khinh thường tao lắm. Hay là .. thôi đi..
– Đúng là nên thôi nhưng là thôi dây dưa ràng buộc với thằng khốn kia. Mày sợ cái gì chứ, năm đó là mày có nỗi khổ, vì gia đình chứ có phải tham sang phụ khó đâu, để đó, tao sẽ nói rõ cho anh Luân hiểu.
– Đừng.. anh ấy có gia đình rồi, những chuyện đã qua cứ cho qua đi…đừng khơi gợi lại làm gì, tao sợ ảnh hưởng đến vợ chồng anh ấy.
Con Thư không đáp mà chạy thẳng đến nhà hàng X. Nơi này được thiết kế theo hướng cổ điển của Châu Âu, không gian yên tĩnh và sang trọng, với màu vàng trầm ấp, tạo cho người đến cảm giác bình yên.
Tôi và con Thư đến thì luật sư Hà cũng đến ngay sau đó, đặc biệt anh ấy còn đi cùng Đặng Thành Luân. Hai người đi song song nhau nhưng hai bộ dạng và phong thái vô cùng khác biệt, có thể gọi là đối lập. Luật sư Hà bảnh bao trong bộ quần áo công sở, áo sơ mi cài kín mít, còn thắt luôn ca vat lịch sự. Bên cạnh, là một Đặng Thành Luân cao mét tám sáu, cũng là mặc đồ tây âu nhưng chỉ cài mấy nút áo dưới, những hàng nút trên thì phất phơ theo từng bước anh ta đi, còn áo vest bên ngoài cũng không cài lại, nhưng thật lòng mà nói nhìn lại rất hút mắt. Dáng Luân đẹp, không quá gầy cũng không béo rất vừa vặn, lại thêm chiều cao lý tưởng thành ra mặc cái gì cũng thấy đẹp. Người ta hay nói người đẹp vì lụa, riêng với Đặng Thành Luân tôi lại thấy vì người đẹp nên trang phục mới nổi bật theo.
– Hai người đến lâu chưa?
Con Thư trả lời luật sư Hà:
– Bọn em vừa mới đến, nhưng sao hai anh đi chung vậy?
– À bọn anh gặp nhau ở bãi đỗ xe. Ôi hôm nay Hà My xinh quá.
Con Thư vênh mặt tự hào:
– Hoa hậu của em mãi đỉnh. Em nói đúng không anh Luân?
Đặng Thành Luân nhìn tôi, tia mắt đảo xuống bộ váy tôi đang mặc rồi trả lời con Thư rằng:
– Người xinh chưa hẳn là hoa hậu nhưng đã là hoa hậu chắc chắn là xinh.
Con Thư gật gù với người cùng chí hướng:
– Chuẩn luôn. Hà My là số 1.
Tôi phì cười:
– Thôi đi, đừng có mèo khen mèo dài đuôi nữa.
– Ơ nói thật mà, các anh cũng thấy vậy đúng không, nói câu công bằng đi ạ, anh Hà, anh Luân?
Luật sư Hà bảo:
– Hà My xinh mà, nét đẹp trong trẻo thuần khiết dịu dàng đúng chuẩn phụ nữ Á Đông. Nói thật anh cũng thích phụ nữ dịu dàng như vậy..Còn cậu Luân thì sao?
Đặng Thành Luân lại nhìn tôi, qua năm tháng ánh mắt ngày càng thâm sâu hơn, khó suy đoán hơn và cũng xa cách hơn. Chúng tôi không còn là đôi tình nhân với những ước mơ hoài bão của tuổi mới lớn, chúng tôi đã trưởng thành và cũng không còn có thể gọi nhau bằng những cách gọi thân thương “ công chúa của anh” “người hùng của em”, thay vào đó chỉ là hai người dưng đã từng quen thuộc.
Đặng Thành Luân cong môi đáp:
– Tôi thì không có tiêu chuẩn nhất định, hợp thì yêu thôi.
– Cũng phải, yêu rồi thì không còn tiêu chuẩn nữa..
Sau khi thức ăn được dọn ra, chúng tôi ăn uống nói chuyện. Con Thư đá đá chân tôi, hàm ý bảo tôi nói. Thấy tôi lưỡng lự nó nói luôn:
– Anh Luân, anh quen biết rộng lại có anh giúp Hà My ly hôn với chồng nó được không?
Câu hỏi thẳng thừng không chút rào đón của con Thư làm tôi hơi sựng người và xấu hổ, đến mức không dám nhìn thẳng vào Đặng Thành Luân xem hiện tại khuôn mặt anh ấy như thế nào. Qua chừng chục giây mới nghe anh ấy nói:
– Giúp là giúp thế nào, mới vài ngày trước hoa hậu còn khẳng định với tôi hôn nhân đang rất hạnh phúc và không hề hối hận, sao hôm nay lại có ý định ly hôn?
Tôi từ từ ngẩng lên nhìn Luân, anh đang dõi mắt hướng về tôi mà nhắc lại câu nói chính tôi đã nói hôm trước:
– Hôn nhân nào mà không có mâu thuẫn, vợ chồng nào mà không có lúc cơm không lành canh không ngọt.. đúng không hoa hậu??
Tôi cứng họng, con Thư liền giải cứu:
– Nhưng cơm cháy đen rồi vứt mẹ nó luôn anh ạ. Anh giúp bọn em nhé anh Luân.
Đặng Thành Luân cười, ngả người vào ghế. Bộ dạng và phong thái của anh bây giờ cao cao tại thượng khiến người ta phải ngước nhìn. Anh nói với con Thư, giọng nói nửa đùa nửa thật:
– Chính chủ đã nói gì đâu hả em.
Con Thư khều khều tôi. Thề là lúc này đầu lưỡi tôi như đổ keo vào cứng ngắc, không tày nào mà mở miệng được. Lúc trước bị Phú đánh oan vẫn có thể mở miệng ra nói những lời giả lả, quan tâm hỏi han hắn ta, tại sao có những sự thật lại khó nói đến như vậy?
Con Thư hết khều rồi đá chân tôi mà tôi không nói được gì, may thay có luật sư Hà lên tiếng nói đỡ:
– Vụ này Hà My đã uỷ quyền cho tôi, nhưng theo tình hình hiện tại thế lực của cậu Phú quá mạnh mà cậu ấy lại không muốn ly hôn, sợ rằng làm quá lên thì sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Hà My lẫn gia đình em ấy. Cho nên nếu như cậu Luân có thể giúp đỡ thì tốt quá.
Đặng Thành Luân đưa bàn tay của mình ra, dùng những ngón tay thon dài của mình nâng ly rượu, khẽ lắc nhẹ nhưng không vội uống mà nói:
– Luật sư Hà đánh giá tôi cao quá rồi. Tôi là chỉ là một kẻ tập tễnh làm ăn, có quen biết ai đâu mà giúp với đỡ. Vả lại chuyện này lấn cấn lắm, hoa hậu khẳng định mình rất hạnh phúc, luật sư và trợ lý lại nhờ tôi giúp hoa hậu ly hôn. Lấn cấn thế này tôi khó nói chuyện lắm.
Chúng tôi đều là những người trưởng thành, làm sao mà không hiểu Đặng Thành Luân chính là đang muốn chính miệng tôi cầu xin anh giúp đỡ, mà cũng chưa chắc là cầu xin anh có đồng ý không nữa lại là chuyện khác nữa..
Nhưng mà đem so ra giữa cầu xin Đặng Thành Luân và sống một đời đầy nước mắt bên kẻ vũ phu như Phú thì ít ra Đặng Thành Luân vẫn tử tế hơn nhiều. Con Thư và luật sư Hà sau đó kéo nhau đi mất, để lại hai chúng tôi ngồi với nhau trong không khí yên lặng. Đặng Thành Luân nâng ly rượu lên mời tôi, cứ thế, hai chúng tôi cứ im lặng uống nhiều ly liền, đến khi đầu óc tôi lâng lâng mới dám hít lấy một hơi thật sâu, bao nhiêu dũng khí từ trước đến giờ đều dồn hết vào câu nói:
– Tôi muốn ly hôn nhưng thế lực của nhà chồng quá mạnh, anh có thể giúp tôi không?
Đặng Thành Luân nghe xong thì cười nhẹ, bàn tay vân vê ly thuỷ tinh trong suốt mà đáp:
– Tôi có lợi ích gì trong chuyện này?
– Tôi có thể hợp tác với anh ở các chiến dịch quảng cáo hoặc giới thiệu cho anh những nơi đầu tư có lợi nhuận.
– Những cái đó tôi không thiếu. Có gì đặc biệt hơn nữa không?
Luân nhìn tôi, ánh mắt anh như cuốn hết sự tự tin tôi vào trong vũ trụ ấy, chỉ còn lại sự hèn mọn, nhỏ bé trước anh mà thôi:
– Không có.
Đặng Thành Luân cười nửa môi:
– Hoa hậu cũng kinh doanh cũng phải hiểu không ai đi bỏ công làm những việc rỗi hơi cả. Tôi cũng vậy thôi, những việc không có lợi tôi không làm.
– Tôi biết anh có thể hợp tác với nhiều người nổi tiếng nhưng không phải tôi khoe khoang mà thời điểm hiện tại dù đã hết thời hạn đương nhiệm nhưng tôi đang là hoa hậu có giá trị thương mại cao nhất. Mỗi bài tôi đăng lên nền tảng xã hội đều thu về lợi nhuận cho nhà đầu tư và thương hiệu hợp tác. Anh có thể suy nghĩ lại không?
Nghe tôi nói Đặng Thành Luân chỉ cười nhạt, ung dung cho rượu vào miệng rồi mới nói:
– Ba tôi là tỷ phú, hoa hậu nghĩ những thứ đó tôi có mua được không?
Tôi cứng họng, cúi thấp đầu thở hắt ra. Đặng Thành Luân không chịu giúp, mọi chuyện còn nhiều rắc rối chờ tôi đương đầu. Phú và cả nhà anh ta chắc chắn gây khó dễ, gây áp lực cho ba tôi. Mới vừa nghĩ thôi mà ba tôi đã gọi đến, ông nói công ty tự nhiên bốc cháy may mà phát hiện được, không thiệt hại về người nhưng hàng hoá bên trong hư hỏng rất nhiều, hiện ông đang ở đó. Tôi nghe xong vội vàng đứng bật dậy nói với Luân:
– Tôi có việc gấp phải đi ngay. Xin lỗi anh.
Đang gấp mà gọi cho con Thư không được, taxi cũng tự dưng không thấy chiếc nào, tôi luống cuống định tìm xe ôm thì Đặng Thành Luân xuất hiện trong con ô tô phiên bản giới hạn của mình:
– Lên xe.
Do gấp gáp nên tôi cũng đành lên xe của Luân. Đã bao lâu rồi chúng tôi mới ngồi chung một con xe mà chỉ có hai người. Hơn 3 năm rồi nhỉ. Thời gian thật vội vã, thế sự cũng chóng đổi thay, mọi việc đã không giống như ngày xưa nữa.
Đến nơi, mọi người đang tập trung đông đúc. Đám cháy cơ bản đã được khống chế nhưng do bên trong toàn là những chất dễ cháy như vải vóc, thùng carton, nhãn dán nên mọi thứ gần như thiêu rụi, căn bên cạnh cũng bị ảnh hưởng, may thay không có thiệt hại về người nhưng tài sản chỉ còn lại một đống tro tàn đen kịt cùng ánh mắt thất thần của ba.
– Mất hết rồi con ơi, nguyên một lô hàng lớn vừa làm xong chiều nay, chờ sáng mai giao cho khách bị cháy trụi hết rồi.
Ba tôi mếu máo, cuối cùng bật khóc vì giá trị lô hàng đó rất lớn đối với chúng tôi. Bị thiêu hết như thế này phải đền bù cho người ta một khoản không nhỏ. Nhìn đống hoang tàn này, nhìn sang bả vai của ba đang run lên mũi tôi cũng cay xè nhưng ráng an ủi ba:
– Thôi ba, coi như của đi thay người, còn người là còn của, ba phải chú ý sức khỏe để làm chỗ dựa cho cả nhà mình.
Tuy nói là nói vậy nhưng đôi mắt ba lúc này thất thần nhìn tài sản của cải của mình chỉ còn một đống đen ngòm, đau xót nói:
– Toàn bộ vốn liếng ba điều dồn vào đợt này, bây giờ thì không còn gì nữa rồi..mất rồi.. mất sạch hết rồi…
Người đàn ông bình thường kiên cường đến mấy nhưng hôm nay đã không khống chế những giọt nước mắt chảy xuống. Sau một hồi, bên cơ quan chức năng nói nguyên nhân vụ cháy là do chập điện, bên trong kho hàng toàn là chất dễ cháy nên đám lửa mới bùng phát nhanh như vậy, không có thiệt hại về người là may mắn rồi. Ba tôi mếu máo nói:
– Cháy hết chỗ này thì g-i-ế-t tôi rồi còn gì, tất cả tài sản đều dồn vào những tháng cuối năm, chưa kể các khoản vay nợ đều trông chờ vào đây để trả cho người ta… Bây giờ thì .. thì..
Giọng ba đặc quánh không nói thành lời. Hai mắt nhìn vào đống tàn dư của đám cháy để lại mà thơ thẩn thẩn thơ ngồi sụp xuống nền xi măng trong vô vọng…
Đặng Thành Luân đi một vòng xem xét, lúc sau quay lại nói:
– Cháy rụi hết thế này thì chỉ có đập đi xây lại thôi.
Nghe giọng nói ba tôi ngước lên nhìn. Dù tâm trí không ổn định nhưng ông vẫn nhận ra đây là người mà năm xưa ông ngăn cản không cho tôi yêu.
Đặng Thành Luân cười nhẹ, khẽ chào ba tôi:
– Chào chú.
Ba tôi thì cũng đã nghe chuyện của Luân qua lời kể của con Thư. Bây giờ người đang đứng trước mặt chúng tôi dát toàn đồ hiệu trên người, phong thái lẫn khẩu khí đã khác hẳn chàng trai năm đó chỉ có tình yêu cùng đôi bàn tay trắng không thể vượt qua được sức mạnh của đồng tiền và của những nghịch cách của tạo hoá.
Giọng ba tôi hơi ngập ngừng:.
– Sao cậu..ở đây?
– Tôi đến cùng Hà My.
Ba nhìn tôi, hàm ý muốn hỏi là sao, tôi liền giải thích:
– Bọn con đang bàn chút chuyện thì hay tin nên con vội vã đến đây. Ba.. chuyện gì cũng có cách giải quyết. Bây giờ ba gọi cho bên đối tác hay tin và xin lỗi họ trước đi để họ còn tính đường khác. Ngày mai cho người kiểm tra xem thiệt hại bao nhiêu và bắt tay vào tu sửa, còn nước thì còn tát…
– Bao nhiêu vốn liếng ba đã đổ hết vào đây, lấy gì mà tát đây hả con?
– Con có một ít, ngày mai con sẽ đưa cho ba rồi mình vay mượn thêm, con tin trời không tiệt đường ai, chỉ cần cố gắng sau đường hầm nhất định có ánh sáng..
Tôi cầm chặt bàn tay đang run rẩy của ba mà kiên định như thế. Sau một hồi con Thư gọi lại, tôi cho nó hay tin nó vội vàng chạy đến. Tôi bảo:
– Ngày mai mày đi rút hết tiền tiết kiệm và rao bán 2 mảnh đất ở Nhà Bè giúp tao, càng được giá càng tốt.
– Đất ở đó đang lên giá từng ngày, bán bây giờ thì tiếc lắm..
– Biết thế nhưng tao cần tiền gấp, mày cứ bán giúp tao đi.
– Ừm, để sáng mai tao liên hệ rồi tao báo giá cho.
– Ừ, mày cố giúp tao.
Con Thư nhìn thấy Thành Luân cũng đang ở đây liền đi tới mà nói:
– Anh Luân có định đầu tư đất không, 2 mảnh đất đó vị trí đẹp lắm, đất mặt tiền biết bao người hỏi mua nhưng con My không bán đấy. Hay là ngày mai bọn em dẫn anh đi xem nhé, bảo đảm thấy là chốt ngay.
Trước những lời giới thiệu đầy hấp dẫn và khéo léo của con Thư thì Đặng Thành Luân cũng gật đầu đồng ý xem thử chứ không hứa là sẽ mua hay là không.
Đêm ấy thật dài, cả nhà tôi dường như thức trắng, mẹ thì khóc mãi, hai em trai thì mặt mày ủ dột, đến cả ba cũng run rẩy trước những cuộc điện thoại gọi đến, trước là họ hỏi thăm, sau đó là lo lắng quan ngại trước tình hình công ty nhà tôi như thế, rồi những khoản nợ sẽ giải quyết làm sao. Sau khi nghe máy xong ba tôi mới cười nhạt nói:
– Lúc hoạn nạn mới biết ai là bạn, ai là bè. Khi mình làm ăn được thì chúng nó bu quanh nhờ vả nịnh bợ đủ kiểu, bây giờ vừa sa sút một chút thì liền sợ chúng ta quỵt tiền nên đòi.. Đúng là đời..
– Ba đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện rồi sẽ ổn thoả thôi. Con và mọi người vẫn luôn bên cạnh ba..
Ba tôi lại thở ra, khó hiểu nói:
– Từ trước đến nay ba luôn chú trọng khâu an toàn lao động, mấy hôm trước có một số người xưng là bên an toàn lao động đến để kiểm tra, đường điện họ cũng xem qua rất lâu, sau đó nói bình thường rồi đi, sao tự dưng lại bị chập điện?
Chúng tôi nhìn nhau trong đáy mắt đều hiện lên tia nghi hoặc, nghi ngờ có kẻ đã giở trò trong đường điện, và kẻ tình nghi số một chính là Phú.
– Không lẽ là anh rể đã làm hả chị Hai?
– Không có bằng chứng em đừng có nói lung tung. Hai đứa đi ngủ đi, muộn rồi, mai còn đi học nữa.
– Nhưng mà..
– Đi đi..
Hai đứa em tôi thất thểu đi vào trong. Dù trong lòng chúng tôi hoài nghi Phú nhưng mà chúng tôi không có bằng chứng không thể tùy tiện vu khống hắn được, dù sao cũng chỉ là suy đoán, là nghi hoặc, sớm không chập điện, muộn không chập điện, ngay khi tôi muốn ly hôn thì công ty ba tôi có chuyện, nếu nói trùng hợp thì thật không thoả đáng.
Đang suy luận thì điện thoại của ba tôi lại tiếp tục reo lên. Nhìn vào màn hình chân mày của ba nhíu lại rồi nhìn qua tôi và nói:
– Là thằng Phú gọi.
– Ba cứ nghe đi xem anh ta nói gì .
Ba mở loa ngoài lên để cả tôi cùng nghe âm giọng của Phú cất lên:
– Tôi đây ba, nghe nói công ty của ba bị cháy hết cả nên tôi gọi hỏi xem tình hình như thế nào rồi, sao lại bị cháy vậy.
Ba tôi đáp:
– Bị cháy hết mọi thứ bên trong, may mà không có thiệt hại về người.
– Thế hả, vậy toàn bộ tài sản cũng mất hết luôn à?
– Tạm thời là như vậy.
– Sao ba lại nói kiểu nửa vời như vậy, làm ăn thì phải dứt khoát rõ ràng chứ tạm thời là thế nào. Rồi vốn liếng tôi đầu tư vào đó ba định giải quyết ra sao, cuối năm rồi đấy.
– Sự việc quá bất ngờ và ba cũng không muốn nó xảy ra như vậy..
Phú cắt ngang lời ba tôi đang nói:
– Làm ăn dĩ nhiên là có những chuyện không như mong muốn, quan trọng là sau đó ba giải quyết như thế nào cho thoả đáng. Tiền của tôi không phải là giấy, ba liệu mà thu xếp cho tôi, còn không chúng ta sẽ gặp nhau trên toà vậy.
– Cái gì, trên toà?
– Chứ ba nghĩ bao nhiêu tiền tôi đầu tư cho ba là giấy hay sao mà không kiện.Lúc đó ba đừng có trách thằng rể này không nghĩ đến tình cảm gia đình mà là do con gái của ba vốn muốn dứt khoát với tôi, còn uy hiếp tôi nữa. Muốn tôi không kiện, trừ khi ba yêu cầu con gái ba giao nộp bằng chứng mà cô ta đang giữ, lúc đó chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện với nhau. Tôi đợi tin tốt từ ba. Còn không..
Phú bật cười trong điện thoại, còn tôi đến thở cũng không dám thở mạnh mà lắng nghe hắn nói:
– Còn không sợ là còn nhiều chuyện ly kỳ hơn sẽ xảy ra trong nhà ba đó ba vợ yêu quý à.
Phú cười đe dọa rồi tắt máy, ba tôi thẫn thờ nhìn tôi, không gian bốn bề yên lặng đến mức nặng nề. Mãi sau đó ba tôi mới hỏi tôi:
– My, con và cậu Luân đó hiện tại như thế nào?