13.
Hôm sau tỉnh dậy, Thái tử Tương Quốc đã tiến cung cầu hôn nữ tử Thịnh Kinh, chuyện hai nước liên hôn cũng truyền khắp kinh thành, người người đều biết.
Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến ta.
Dù sao thì Thái tử của một nước đâu thể cưới một người đã gả hai lần.
Nhưng tiệc chào mừng thì ta vẫn phải đến dự.
Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, mẹ ta đã bị gọi đi, ta đứng trong vườn hoa, ngắm nhìn hoa đào sau tuyết.
Lại đột nhiên nhìn thấy Thẩm Hoài Đình đi về phía mình.
Ta xoay người rời đi, nhưng lại bị hắn nắm lấy cổ tay.
“Mạnh Toại Triêu, nàng vẫn còn một thứ chưa mang đi.”
Đó là một chiếc hộp làm bằng gỗ lim.
Ta mở ra, bên trong là ba chiếc trâm cài.
Ba chiếc trâm cài ngọc lan.
Ngoại trừ cánh hoa có chút khác nhau, những chi tiết khác đều giống y hệt.
Toàn bộ đều là quà sinh nhật mỗi năm Thẩm Hoài Đình tặng ta.
Hắn chưa bao giờ nhớ chuyện gì về ta, quà sinh nhật mỗi năm hắn tặng cho ta cũng đều là do mẹ hắn muốn ta có mặt mũi với người ngoài nên nhắc nhở hắn tặng, khi đó hắn mới tùy tiện lựa một món đồ trong kho ra tặng cho ta.
Ta nhẹ giọng đáp: “Cái này là ngươi tặng cho ta, nếu như đã hòa ly rồi thì ta cũng trả lại cho ngươi.”
Vẻ mặt Thẩm Hoài Đình cứng đờ, đột nhiên tức giận nói: “Đồ đã tặng đi ta sẽ không nhận lại, nàng không cần thì ta sẽ ném đi.”
Nói xong, hắn lập tức bày ra dáng vẻ muốn ném xuống ao.
Ta không ngăn lại.
“Vậy thì ném đi, dù sao ngươi cũng không hiếm lạ thứ này.”
Ánh mắt Thẩm Hoài Đình dán chặt vào ta, giọng nói khàn khàn mang theo chút khó chịu: “Mạnh Toại Triêu, nàng thực sự không có chút tình cảm nào với ta sao?”
Ta ngước lên nhìn hắn, lắc lắc đầu: “Không có.”
“Một chút cũng không.”
Vốn đã không có duyên với nhau.
Cần gì phải nể mặt lưu tình