Trong Lòng Bạn Có Người Nào Khiến Bạn Cảm Thấy Tiếc Nuối Không?

Chương 3




9.



Tôi không về nhà. Tới cửa hàng tiện lợi mua một lốc bia đến bên sông, ngồi đó hóng gió uống bia.



Tôi cũng chẳng hề có ý gì gọi là giày vò bản thân mình, chỉ là uống được nửa lon, phần còn lại thì cầm trên tay.



Bởi vì sợ lạnh, nên tôi còn mua một chiếc áo choàng từ cửa hàng quần áo bên đường.



La Trì từng hỏi tôi, tại sao không nói với người nhà là mình bị bệnh. 



Trước khi mẹ tôi mất, vẫn luôn là tôi chăm sóc bà ấy.



Dáng vẻ trước khi bà ấy mất, cơ thể khô héo, mạch máu teo lại, không thể tiêm được thuốc.



Nó đã trở thành ấn tượng sâu sắc nhất mà bà ấy để lại cho tôi.



Mỗi lần nhớ lại giống như đám mây mù tích tụ lại đè lên đầu tôi, ban đêm tỉnh giấc từ cơn mơ, dáng vẻ tuyệt vọng bi thương khi người thân bị bệnh tật giày vò mãi không tan.



Cái chết của tôi thì không cần như thế.



Thay vì việc họ làm các loại điều trị cùng tôi, chứng kiến tôi dần trở nên yếu đuối, nhếch nhác. Thì để họ nhớ dáng vẻ khoẻ mạnh tốt đẹp của tôi vẫn hơn.



Có thể sau này La Trì sẽ nói với họ, tôi ra đi rất có mặt mũi đó, bây giờ y học rất phát triển, cũng không phải chịu tội gì cả.



Một mình tôi ngồi đó một lúc lâu, ôm chân bó gối một hồi, không biết trời tối từ lúc nào.



Mở điện thoại, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.



Tôi bèn ngẫu nhiên chọn một cuộc gọi lại.



Giọng Lục Thời Dư phẫn nộ, như sắp ăn tôi vậy, “Tôi gọi cho em biết bao nhiêu cuộc, sao em không bắt máy?”



Tôi ngơ ngác một lúc mới hồi thần lại, cảm thấy dường như bản thân mình đã bỏ lỡ điều gì đó, “Sao thế? Có chuyện gì à?”



Anh ta im lặng một lúc, hơi thở nặng nề, giống như đang cố gắng kìm nén cảm xúc, “Em ở đâu?”



Tôi nhìn bốn phía xung quanh, “Bến sông Lộc Giang.”



Anh ta nói, “Ở yên đó, tôi tới đón em.”



Tôi kéo chặt áo khoác, ngoan ngoãn ngồi nguyên một chỗ đợi anh ta tới đón.



Lục Thời Dư tới nhanh hơn tôi tưởng, sau khi dừng xe, anh ta rảo bước đến trước mặt tôi, ánh mắt nhanh chóng nhìn điều gì đó trên người tôi.



Phát hiện tôi không xảy ra chuyện gì, anh ta bình tĩnh lại.



“Em tới đây làm gì?” Anh ta hỏi. 



Tôi vừa nghĩ đáp án, thì hắt xì một cái. Sắc mặt anh ta chợt khó chịu, cởi áo ngoài khoác cho tôi. 



Thật ra tôi thì tôi không muốn, bởi lúc trưa chiếc áo khoác này đã được khoác trên vai Triệu Y rồi.



Tôi vẫn ngửi thấy mùi nước hoa trên người Triệu Y thoang thoảng trên chiếc áo. Tôi đi phía sau anh ta, lén cởi áo ra.



Lục Thời Dư mở cửa xe, lạnh nhạt nhìn về phía tôi, cau mày, “Sao thế?”



Tôi nhẹ nói, “Triệu Y từng khoác.” Cô ta từng khoác, tôi không cần.



Vô lý thì cứ vô lý thôi. Sắp chết rồi, tôi cũng không cần hiểu chuyện như thế nữa, đúng không?



“Ai nói thế?” Anh ta nắm lại chiếc áo rồi khoác lên vai tôi, nhẹ giãn lông mày, “Cô ta có khoác rồi thì em cũng phải mặc, còn chê cơ thể chưa đủ yếu hả?”



Vào xe, anh ta mở máy sưởi.



Tôi bảo, “Nóng.”



Anh ta nói, “Đáng đời.”



Sau trận tại tai nạn xe đó, Lục Thời Dư lái xe rất cẩn trọng, đoạn đường 5 km anh ta lái hơn 10’.



Lúc vào cửa, anh ta đột nhiên kéo tay tôi, cúi đầu ngửi thấy mùi rượu trên người tôi, “Uống bao nhiêu rồi?”



“Một lon.”



Anh ta đương nhiên không tin. 



Tôi muốn giải thích, vừa định mở miệng thì hắt xì vài cái liền. 



Anh ta đưa tay lên thử độ ấm trên trán tôi, “Sốt rồi à?”



Có lẽ do hắt xì quá mạnh, khoang mũi dường như có thứ gì đó chảy ra.



Lục Thời Dư cau mày, “Em sao thế?”



Tôi lắc đầu, dùng hai tay bịt mũi, “Có thể là do nóng trong người.”





Có lẽ máu không sệt như nước mũi mà tí tách chảy ra ngoài, ánh mắt Lục Thời Dư đột ngột thay đổi, bảo tôi bịt chặt mũi rồi ngửa đầu, vào phòng ngủ tìm bông y tế nhét vào mũi tôi.



Anh ta căng thẳng nhìn tôi, động tác tỉ mỉ lại cẩn thận.



Máu mũi dần ngừng chảy, trên mặt và cổ tôi dường như đều hơi dính nhớp bởi máu.



Lục Thời Dư lấy khăn ấm thay tôi lau sạch mấy chỗ đó, lúc lau tới ngực, anh ta hơi ngừng tay.



Tôi kéo ống tay áo anh ta, chỗ đó có vương vài vết máu, “Đến lượt anh rồi.”



Anh ta không hiểu, nhìn tôi chằm chằm, lông mày có xu thế cau lại, “Hắt hơi mà cũng chảy máu được, em làm từ gốm sứ dễ vỡ à?”



Tôi gật đầu, hào phóng thừa nhận, “Đúng là em yếu ớt thật.”



Tôi nói lời thật lòng mà. Anh ta nhìn tôi một hồi, “Có phải em gầy đi rồi không?” 



Anh ta còn có thể nhớ tới cân nặng của tôi sao?



Lục Thời Dư đi tới nhà bếp nấu một bát canh hương thơm khắp căn phòng. Rồi nhìn tôi uống hết bát canh đó.



Rất lâu rồi tôi không no tới mức này. Bụng căng tới nỗi đánh trống được luôn, không động đậy được. 



Anh ta lấy đồ ngủ, quỳ gối thay dép cho tôi, lúc cúi đầu tóc gáy che khuất tầm mắt tôi, thể hiện sự nhẫn nại và ấm áp.



Có một khoảnh khắc, tôi tưởng mình quay về trước kia. 



Lúc đó bởi tính kén chọn của mình mà dinh dưỡng của tôi không đủ, anh ta cũng chẳng chiều theo ý tôi, ép tôi quay về khẩu vị của người bình thường.




Thật ra… tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh ta. Năm đó anh ta thi đại học tốt như thế, rõ ràng có thể vào được trường thuộc top 5 toàn quốc, nhưng sao lại chọn ngôi trường 985 không hề nổi trội gì của chúng tôi.



Lúc đó anh ta nói là bởi cách xa nhà, có thể không bị người nhà tới phiền, không biết có phải thật hay không nữa.



Còn nói gì mà anh ta sợ tôi một mình đi học ở ngoài, sẽ bị bắt nạt.



Nhưng tới cùng tôi vẫn không nói ra được.



Lục Thời Dư nhận một cuộc điện thoại, anh ta đứng dậy, đi tới một bên, ánh mắt và giọng nói vô cùng dịu dàng, “Ừ, tìm thấy cô ta rồi.”



Có một vài việc là do ông trời sắp đặt sẵn rồi. Nếu anh ta không tới trường chúng tôi thì sao gặp được Triệu Y.



Sau này tuy rằng Triệu Y không chịu được áp lực đã ở bên một người con trai khác, nhưng bao nhiêu năm qua, hai người họ vẫn tâm ý tương thông đấy thôi.



Lục Thời Dư, em không còn nhiều thời gian nữa. Ở bên em khoảng thời gian này, rồi anh sẽ được giải thoát thôi.



10.



Qua thêm tháng nữa là tới sinh nhật tôi. Mấy ngày gần đây, cơ thể tôi rõ ràng đã kém đi, lượng thuốc giảm đau ngày càng nhiều, mà tôi lại thấy đau hơn.



La Trì cũng nói với tôi, tình trạng của tôi không lạc quan cho lắm. Tôi theo sát Lục Thời Dư, nhắc đi nhắc lại nhiều lần với anh ta, “Đưa em đi xem cực quang có được không?”



“Không phải tôi bảo sang năm đi rồi sao?” 



“Em không đợi được.”



Anh có biết cực quang mang ngụ ý gì không. Nó đại diện cho sự may mắn, người thấy cực quang sẽ được hạnh phúc cả đời.



Lục Thời Dư bị tôi quấn lấy mất kiên nhẫn nói, “Được.”



“Thật sao?”



Anh ta bảo, “Thật.”



Mắt tôi chợt sáng lên, ôm chầm lấy cổ anh ta, hôn lên chóp mũi anh ta.



Lục Thời Dư khựng lại trong giây lát, cơ thể cứng ngắc, nhưng không đẩy tôi ra.



11.



Mối quan hệ của chúng tôi hoà hoãn đi nhiều. biểu hiện trực tiếp nhất đó là, Lục Thời Dư ‘hung dữ’ với tôi. 



Tuy rằng trước đây số lần đó không ít, nhưng gần đây rõ là anh làm điều đó nhiều hơn.



Ngoại trừ mấy cái đó, thì tôi vẫn rất trân trọng khoảng thời gian này. Bỏ qua mối bất hoà không xử lý rõ ràng giữa hai người, thì ít nhất anh ta cũng có chức anh trai đó.



Cuộc đời luôn tràn đầy những điều bất ngờ. Đau khổ lâu như thế rồi cũng sắp tới sinh nhật tôi rồi.



Hôm đó, tôi ra ngoài định mua một vài món đồ chuẩn bị cho chuyến du lịch nước ngoài, đang đi thì cơn đau đầu tái phát, bị một chiếc xe điện đi qua tông phải.



Tôi cuộn tròn trên đất, khuôn mặt tái nhợt, người lái xe bị doạ sợ, muốn gọi xe cấp cứu cho tôi, bị tôi ngăn lại, gọi vào số của La Trì.



Chắc hôm nay anh được nghỉ. La Trì tới rất nhanh, anh ôm người đau tới nỗi co giật là tôi từ dưới đất lên, ôm vào trong xe, sau đó tiêm cho tôi một mũi an thần.



Tôi đỡ dần, còn có tâm trạng đùa với anh, “Đợi em chết rồi thì nhất định sẽ để lại một nửa di sản cho anh, anh còn hơn chức bạn trai nữa đó.”




Anh đang bận cũng phải trừng mắt nhìn tôi, “Ai thèm gia sản để lại của em.”



“Thế anh cần gì nào? Em cũng chẳng có gì trong tay cả.”



Anh suy nghĩ một hồi, “Làm cơm cho anh đi, nói thật, ban đầu theo đuổi em là bởi em nấu cơm ngon đấy.”



“Ờ.” Tôi nấu cơm nhiều năm cho Lục Thời Dư mà chẳng thấy anh ta yêu tôi gì cả.



Chúng tôi tới chợ mua nguyên liệu, mang tấm lòng cảm ơn nên tôi chuẩn bị làm một bữa lớn.



La Trì tựa vào cửa phòng bếp nhìn tôi, bị tôi gọi xuống phụ tôi một tay. Đang nấu được một nửa thì Lục Thời Dư gọi điện thoại cho tôi.



“Có chuyện gì thế? Hôm nay ở công ty có người nói thấy em bị đâm trên đường.”



Tôi ngơ ngác, không nghĩ là anh ta biết chuyện này, “Chuyện nhỏ ấy mà, không có gì đâu.”



Anh ta hít thật sâu nói, “Bây giờ em ở đâu?”



La Trì đưa tôm đã xử lý xong cho tôi, “Đầu với râu tôm đã làm xong rồi, nếu biết rắc rối thế này thì đã mua luôn tôm bóc vỏ cho rồi.”



Lục Thời Dư nghe thấy giọng của anh, chợt im lặng.



Tôi chỉ đành nói, “La Trì giúp em, nên em tới nhà làm cơm cho anh ấy.”



“Vậy xem ra không có gì thật.” Anh ta nặng nề mở miệng, cúp luôn điện thoại.



Tôi với La Trì nhìn nhau. Anh buông tay.



Ban đêm. Lục Thời Dư về rất muộn.



Tôi thích thú nhảy nhót tới trước mặt anh ta, đưa sữa bò nóng cho anh ta, “Hôm nào chúng ta đi Nauy thế? Em đặt vé trước.”



Lục Thời Dư ngẩng đầu nhìn tôi, không nhận sữa, cũng chẳng nói gì.



Trong không khí trầm lắng này, tôi dự cảm được điều gì đó.



Quả nhiên. Anh ta cụp mắt nói, “Xin lỗi, nước Anh có một công trình khó nhằn do chúng tôi phụ trách, tôi bắt buộc phải tới hiện trường, hạng mục này từ lúc bắt đầu cho tới khi hoàn thành, cần ít nhất nửa năm.”



Tôi vô thức cọ sát cốc sữa. Nếu là trước kia… tôi đương nhiên có thể tha thứ.



Công việc quan trọng, sự nghiệp làm đầu.



Đạo lý này tôi hiểu.



Tôi rất tuỳ hứng. Nhưng chuyện xảy ra trước mắt này, chưa từng quấy nhiễu tôi.



“… Có thể lùi lịch được không, đi Nauy về rồi đi, chúng ta cũng đợi ngày này lâu rồi mà.”



Tôi mê mang nói, thậm chí còn mang tia khẩn cầu.



Có lẽ là do cố chấp bất ngờ của tôi, anh ta nhìn tôi, “Sang năm rồi đi, em muốn đợi bao lâu cũng được.”



Hồi lâu, tôi ừ một tiếng. Nhưng mà, không còn cơ hội nữa rồi.



Có lẽ là có chút áy náy, trên giường, Lục Thời Dư ôm tôi từ phía sau, nhẹ hôn rải rác lên cổ và đầu vai tôi.




Tôi không có phản ứng gì, anh ta cũng không tức giận, chầm chậm hôn tôi, ngay cả mấy ngón tay cũng hôn luôn, ban đầu là gãi ngứa, về sau dần mạnh mẽ hơn.



Năm tháng không thể gặp nhau, hình như anh ta muốn bù đắp khoảng thời gian đó.



Sáng sớm hôm sau. Anh ta thu dọn hành lý đơn giản, Triệu Y lái xe đến ngoài cổng.



Lục Thời Dư nói với tôi, “Rảnh tôi sẽ về.”



Nói xong, anh ta chuẩn bị rời đi. Tôi nói, “Không ôm một lát à?”



Anh ta do dự nửa giậy, dần dựa tới gần tôi.



Triệu Y thò đầu từ cửa xe nói, “Boss, nên đi thôi.”



Động tác của Lục Thời Dư khựng lại, cũng đúng, ở trước mặt người ngoài anh ta luôn quen với việc xa cách tôi.



Anh ta nhìn tôi, “Đợi tôi quay về” rồi xoay người bước về hướng Triệu Y.



Tôi có thói quen đếm số. Một bước. Hai bước. Ba bước….. Mười bước, anh ta không hề quay đầu.



Quá khứ tôi từng mong chờ anh ta quay đầu nhìn tôi một lần, một lần thôi cũng được, ít nhất nói lên việc anh ta không nỡ rời khỏi tôi.



Đáng tiếc, lần này cũng không ngoại lệ.



12



Tôi ngủ rất lâu. Lúc tỉnh lại đã là sáng sớm rồi.




Ban đêm lạnh lẽo, cả thành phố chìm vào khoảng lặng.



Lục Thời Dư báo tin bình an với tôi, nói anh ta đã tới nước Anh rồi.



Tôi không trả lời. Nằm thêm lúc nữa cũng không ngủ được, nên tôi ngồi bó gối ở đầu giường.



Thật ra cũng còn tốt mà.



Tôi không có ý muốn để anh ta biết bệnh tình của mình, anh ta ra nước ngoài rồi, cũng sẽ không biết tôi chết.



Trong bóng tối, tôi dần nhớ lại những chuyện trước kia.



Hồi nhỏ cơ thể tôi không được tốt, rất dễ bị dị ứng, còn không chịu được bụi, thế nên mỗi lần tới lượt tôi trực nhật, anh ta đều sẽ tới lớp tôi thay tôi lau bảng.



Mùa đông khi tôi ngã trên nền tuyết, anh ta sẽ đeo găng tay cho tôi, sẽ cõng tôi về nhà.



Lúc tôi bị cảm, cổ họng đau rát không ăn gì được, nhà không co người lớn, anh ta sẽ nấu một bát cháo thổi nguội từng thừa đút cho tôi ăn.



Còn có tai nạn xe đó, nếu không phải có anh ta chắn trước mình, thì có lẽ tôi đã chết rồi.



Mỗi một lần, khi anh ta đối xử không tốt với tôi, tôi sẽ nghĩ tới những việc tốt mà trước kia anh ta đã làm.



Ngày tháng cứ trôi, năm tháng dần qua, từng chuyện trung hoà rồi lại tăng thêm. Tôi vẫn rất thích anh ta.



Bởi vì có những ki ức đó, nên rất nhiều lần không tốt đều có thể coi như không có gì.



Mà mỗi lần anh ta đối tốt với tôi, thì không thể biến mất được.



Tôi nhìn chân mình, đang bước vào phòng sách của Lục Thời Dư mất rồi. Anh ta rất ít khi cho tôi bước vào căn phòng này.



Ở góc giá sách phủi bụi, tôi phát hiện ra một cuốn sổ. Đúng rồi, Lục Thời Dư trước đây rất thích vẽ tranh.



Bỏ qua những lời phác hoạ, tôi lật thấy một câu này.



“Mình biết Ngô Ngu không có mẹ rất đáng thương, nhưng mình không thích nhỏ đó.”



Nét bút có chút non nớt, là Lục Thời Dư hồi nhỏ viết.



Tôi do dự một lúc, tiếp tục đọc phần sau.



“Sau khi nhỏ tới nhà mình, trong mắt bố mẹ chỉ có nhỏ. Lúc ngồi xe, bởi vì nhỏ say xe, nên mẹ cứ luôn ôm nhỏ vào lòng. Đồ mình thích ăn thì nhỏ đều không thích. Nên là bố mẹ chỉ làm những món nhỏ thích ăn. Mình ốm mà không có ai tới chăm sóc hết.”



Tim tôi hụt môt nhịp. Hoá ra sau khi tôi xuất hiện, chú và dì đều không coi trọng anh ta như thế.



Lúc đó anh ta cũng chỉ là một đứa trẻ. Bị một người không phải thân thích gì tới cướp đi tình thương và sự quan tâm của bố mẹ mình, sao mà rộng rãi nổi.



Phần nhật ký về sau dần dần nhiều lên.



“Nhỏ nhặt một con mèo ướt sũng nước mưa về, không sống được, thế là khóc một trận lớn. Mình ôm nhỏ, nhỏ lập tức ôm chặt lấy mình. Nước mắt nước mũi bôi hết lên người mình, bẩn quá đi.”



“Bố mẹ quên ngày sinh nhật của mình, nhưng nhỏ thì không, còn chạy đi khắp lớp thông báo, khiến giáo viên và các bạn hát bài mừng sinh nhật cho mình. Cả quá trình mình chẳng hề ngẩng đầu, mất mặt quá.”



“Mình không cho nhỏ gọi mình là anh, nhỏ không có nghe. Mình không phải anh trai của nhỏ. Làm anh trai của nhỏ có phải cái gì cũng phải nhường nhỏ không? Bố mẹ mình đều nói thế.”



“Có phải là con trai thì nhỏ đều gọi là anh không?” Cả cuốn sổ phần lớn đều là tranh, đôi khi có việc quan trọng mới ghi vào một trang giấy.



“Hôm nay mình nghe nhỏ nói trước mộ con mèo rằng: Không lấy lòng anh ấy thì cô chú sẽ đưa mình đi mất. Lúc đó, hình như mình rất buồn.”



Mắt tôi rươm rướm. Hồi nhỏ, tôi rất hi vọng tôi, cô, chú và anh ta là một gia đình.



Niềm yêu thích với Lục Thời Dư, cũng có thể nói là một loại cố chấp.



Tôi quá muốn có một gia đình.



Nhưng điều đó không đại diện cho việc tôi không yêu anh ta thật lòng. Lục Thời Dư sau khi trưởng thành rất ít ghi nhật ký.



Lật tới trang cuối cùng, chỉ có một câu: “Hình như cô ấy cho rằng mình say rượu,



đồ ngốc, đàn ông khi say thì không được.”



Trang giấy cũ nên dính vào tờ sau, tôi tách ra mở trang thứ hai, nó vẫn còn một đoạn: “Triệu Y khá giống mình, ở trên người cô ta mình tìm được rất nhiều điểm tương đồng, ngay cả vết nhơ trong linh hồn cũng giống nhau. Có lẽ có thể coi cô ta là bạn gái.”



(PS: từ ‘bạn gái’ này mang hai ý nghĩa 1, là bạn gái theo mối quan hệ yêu đương và 2, là bạn gái trong mối quan hệ bạn bè, bạn là nữ. Ở đây nữ chính đọc và hiểu nhầm là bạn gái theo nghĩa T1)



Tôi khựng người.



Thế nên sau tất cả, anh ta phát giác ra Triệu Y mới là người bạn đồng điệu với linh hồn anh ta.



Hoá ra, kí ức thời nhỏ của tôi, và anh ta không giống nhau.



Tôi cầm bút lên, viết một câu bên dưới bức tranh nào đó: Xin lỗi nhé.