Trong Loạn Thế

Chương 20: Hộ Việt Tổ sẽ mất hai người




“Misa!”

Nghe âm thanh yếu ớt của cô vợ, Dương Việt vội vàng lao đến xem xét.

Đập vào mắt hắn là một lỗ hỏng to lớn như thung lũng, sâu dưới tận đáy lại là một cây cổ thụ khổng lồ với vô số tán cây um tùm, tầng tầng lớp lớp đang bao trùm lấy tất cả không gian.

Bên trong tán lá có lít nha lít nhít con người nằm la liệt, bọn họ tất cả đều gấy yếu trơ xương, hầu hết đều hôn mê bất tỉnh, sống sót ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê vì kiệt sức và đói khát.

Misa đứng giữa trung tâm suy nhược ngã xuống, cổ thụ khổng lồ cũng chậm rãi tan biến đi, Dương Tố Vy cùng Trương Xuân Hoa hỗn hển thở dốc nằm ngay bên cạnh.

“Chuyện gì xảy ra?” Dương Việt vội vàng nhảy xuống thung lũng ôm các nàng vào lòng.

“Nhân lúc anh sử dụng Thập Bát La Hán Trận, Misa đã tiêu tốn tất cả sức lực dùng dây leo điên cuồng lôi kéo người vô tội trong thành về cùng một chỗ!” Trương Xuân Hoa thở hổn hển nói:

“Sau đó bọn thiếp dùng tất cả công lực của mình hỗ trợ Misa tạo thành một gốc đại thụ um tùm, bảo vệ phần lớn người vô tội bên trong sống sót, cung cấp không khí tươi mát để giữ mạng cho bọn họ!”

Dương Việt nghe xong giật mình, thương tiếc ôm ba cô vợ vào trong lòng, ôn nhu nói:

“Anh tự hào về các em!”

Bởi vì lúc đó mọi thứ diễn ra quá nhanh, hắn chỉ tập trung thi triển Thập Bát La Hán Trận để bảo vệ mọi người mà không có dư lực quan sát hành động của mấy cô vợ.

Không ngờ các nàng đã sáng tạo nên kỳ tích như vậy, cứu sống hàng trăm nghìn người bị Lý Vương Bang bắt giữ.

“Nhờ có chồng ngăn cản phần lớn uy lực vụ nổ, bằng không bọn thiếp cũng không thể làm nên chuyện!” Misa cười yếu ớt nói.

“Mệt quá không lên trên nổi luôn rồi chồng ơi!” Dương Tố Vy làm nũng tựa đầu vào lòng hắn.

“Được rồi đừng nói nữa!” Dương Việt cười haha một tiếng, bế lấy ba người các nàng nhảy vọt lên khỏi thung lũng.

Về phần những người vô tội kia cứ tạm thời để nằm ở dưới đó.

RỪM RỪM...

Có tiếng xe từ xa chạy đến, chỉ thấy Dạ Nguyệt Miêu đã điều khiển một đám mèo tiến hành lái motorhome, có con thì cầm vô lăng, có con thì đạp ga…phân chia nhiệm vụ cực kỳ rõ ràng.

Nàng và Hồng Mơ cũng đã mượn tạm quần áo trên xe của Trương Xuân Hoa mặc vào, cả hai đều đang ngấu nghiến ăn bánh uống nước để phục hồi sức lực.

Cũng nhờ là dị nhân nên khả năng phục hồi của các nàng rất tốt khi vừa thoát khỏi nơi thiếu thốn không khí.

“May quá, tất cả mọi người đều sống sót…” Misa tâm địa hiền lành thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Ả đàn bà kia sao ở trên xe chúng ta?” Dương Tố Vy bất mãn nhìn Hồng Mơ nói.

Hiển nhiên là đối với nàng không có ấn tượng tốt.

Trương Xuân Hoa khó hiểu nhìn lấy Dương Việt, theo nhận định của nàng nếu như Dương Việt không ra tay cứu giúp, Hồng Mơ chắc chắn sẽ sống không nổi.

“Khụ…khụ…cũng nhờ cô ta cảnh báo về đám bom nên anh kịp xuất thủ, tội chưa đáng chết!” Dương Việt lúng túng ho khan giải thích.

Hồng Mơ không thèm để ý đến cái nhìn của người khác.

Vừa mới đến gần thung lũng, nàng đã tập tểnh chạy ra, miệng ngậm một ổ bánh mì, tay cầm chai nước suối trượt dài xuống thung lũng.

Trong ánh mắt khó hiểu của mấy người, Hồng Mơ chạy ào vào đám đông đang bất tỉnh tìm kím, ánh mắt phủ đầy lo lắng.

“Chị…chị…”

Dường như có âm thanh yếu ớt vang lên.

Hồng Mơ kinh hãi quay đầu, phát hiện một người gầy như que củi, tóc chỉ có vài sợi cùng khuôn mặt đầy sẹo khó phân nam nữ đang nhìn mình bằng đôi mắt ảm đạm.

“Em…phải em không? Trời ơi…” Hồng Mơ bật khóc, cô lao đến người kia như điên cuồng.

“Em…” Người kia không có nổi sức để gật đầu, nằm liệt dưới đất, bờ môi khô khốc nức nẻ mấp máy.

Hồng Mơ hoảng loạn quá đỗi, cố gắng cho người kia uống từng ngụm nước.

Nhưng có lẽ do bị bỏ đói quá lâu, người kia ngay cả nuốt nước vào cũng chẳng làm được, tất cả nước rót xuống đều chảy ra khóe miệng.