Trong Loạn Thế

Chương 2: Gia đình




Taxi dừng lại trước một căn biệt thự khang trang màu trắng.

Nói là biệt thự, thật ra bởi vì nhà của Dương Việt không có quá nhiều người nên chỉ xây vừa đủ ở, tuy khang trang nhưng diện tích của nhà không quá lớn, tạo bầu không khí gia đình ấm cúng, gần gũi hơn.

Đôi nam nữ tay trong tay bước xuống xe, thanh toán tiền cho tài xế rồi cùng nhau vào nhà.

“Hai anh em dự tốt nghiệp về rồi đó hả? có gì vui không vào kể mẹ nghe!”

Có âm thanh ôn nhu hiền diệu như suối nguồn trong veo truyền đến.

Dương Việt toàn thân thư thái thở dài, chỉ nghe tiếng nói đã khiến lòng hắn dễ chịu.

Từ trong nhà bước ra là một nữ nhân khoác váy đen tuyền ôm lấy thân thể mạn diệu.

Mặc dù đã thấy nàng vô số lần, nhưng mỗi lần chạm mặt Dương Việt đều phải thất thần thoáng vài giây mới kịp định hình trở lại.

Sở hữu mái tóc đen tuyền búi cao, trâm gỗ vắt ngang để lộ phần gáy cao ngạo trắng nõn…

Đôi mắt mỹ miều thâm thúy lắng đọng, khóe mắt có một nốt ruồi son tô điểm càng thêm nổi bật, bờ mi không uốn vẫn cong, chân mày không kẻ vẫn đen như liễu…

Dù là phụ nữ Á Đông nhưng sống mũi của nàng cao thẳng như gái tây, bờ môi trái tim hơi dày đỏ thẳm như mật đào chín mộng.

Xương quai xanh tinh tế, bộ ngực như hai quả bóng tròn so với Dương Tố Vy còn lớn hơn, chúng nó dường như lúc nào cũng đầy ắp sữa và sẳn sàng bung ra khỏi làn vảy áo mỏng.

Xuống dưới một chút là chiếc eo thon thả như rắn nước không xương, bờ môi căng tròn vểnh lên phối hợp với vòng eo tạo thành đường cong hoàn mỹ.

Bởi vì mặc váy ngắn ở nhà, đôi chân trần lán mịn không chút tỳ vết, chiều dài và sự cân đối đạt chuẩn hoa hậu lộ rõ ra, đẹp đến từng ngón chân và từng tấc da thịt.

Dung nhan của nàng giống với Dương Tố Vy đến bảy tám phần, điểm khác biệt rõ ràng có lẽ là khí chất thành thục của nữ nhân ở tuổi ngoài ba mươi, có thêm nét đằm thắm và mẫu tính.

“Thưa mẹ con vừa về!” Dương Tố Vy lè lưỡi làm nũng nói.

“Con chào dì!” Dương Việt cũng mỉm cười thân mật.

Không sai, người phụ nữ trước mặt này chính là mẹ ruột của Dương Tố Vy, đồng thời là vợ của ba hắn, là dì của hắn.

Nàng có một cái tên rất đẹp…Xuân Hoa.

Trương Xuân Hoa.

Tố Vy và hắn không phải anh em ruột, khi ông già hắn cưới dì về nhà…Tố Vy đã được ba tuổi.

Vốn Tố Vy không phải họ Dương, nhưng vì để cô em gái nhỏ không bị bạn bề trêu chọc, ba hắn đã làm thủ tục đổi họ cho nàng.

Đương nhiên tuổi của hắn cũng chỉ lớn hơn Tố Vy vài tháng mà thôi.

Hai anh em từ nhỏ đến lớn đã sống cùng nhau, tình cảm vô cùng thân thiết.

Dì cho hắn cảm giác của một người mẹ, chăm sóc hắn từng li từng tí, chưa từng đối xử thiên vị, xem hắn như con ruột của nàng.

Cũng chính vì như vậy, Dương Việt cực kỳ yêu quý gia đình mình, sẳn sàng loại bỏ mối tình tương tư suốt ba năm là Quỳnh Nhi ra khỏi trái tim khi nàng dám miệt thị người thân của hắn.

“Hai đứa thay quần áo, tắm rửa rồi dùng cơm, hôm nay mẹ có nấu mấy món các con thích!” Trương Xuân Hoa nhu hòa nhìn hai anh em mỉm cười.

Ở trong mắt nàng, hai đứa trẻ này chính là bảo bối vô giá.

“Ba đâu rồi dì?” Dương Việt nhìn xung quanh không thấy ông già nên thuận miệng hỏi.

“Vừa mới say xỉn ngủ từ sáng rồi, hai đứa đi tắm đi để mẹ gọi ổng dậy dùng bữa!” Trương Xuân Hoa ảo não nói.

“Lại nhậu với nhẹt!” Dương Việt buồn bực nói:

“Ngày càng già yếu rồi, ba cũng không biết để ý sức khỏe!”

“Em với mẹ khuyên ba hết lời rồi mà ổng đâu có nghe!” Dương Tố Vy gật đầu lia lịa phụ họa nói.

“Hai đứa nhóc dám chê ba già hả? tao vẫn dư sức đẻ ra thêm mấy lứa chúng mày!” Trong phòng ngủ vọng ra tiếng rống đầy căm tức.

“Già còn không đứng đắn!” Trương Xuân Hoa đỏ mặt kiều diễm vô cùng, hướng về bên trong trách mắng.

Tố Vy lè chiếc lưỡi thơm tho, nhanh chân chạy về phòng.



Dương Việt cũng cười cười, xoay người lấy đồ đi tắm.



Bữa cơm có bốn người ăn nhưng lại gần chục món, Dương Việt ăn như hổ đói.

Tố Vy ngồi ở kế bên bĩu môi nhìn sang hắn: “Ăn uống từ từ, cũng không ai giành ăn với anh đâu!”

“Cứ kệ anh hai con, thanh niên mà ăn nhiều là tốt!” Trương Xuân Hoa che miệng cười vui sướng, tiện tay gắp cục thịt bỏ vào bát của hắn.

Hiển nhiên cách Dương Việt ăn cũng là minh chứng tốt nhất cho tay nghề nấu nướng của nàng.

Ngồi bên cạnh nàng là một nam nhân bụng phệ, khuôn mặt núc ních mở vì lười vận động, nhưng những đường nét còn động lại vẫn khiến người ngoài nếu nhìn thật kỹ vẫn phát hiện những nét anh tuấn còn đọng lại.

Nam nhân bụng phệ này đương nhiên chính là ba ruột của Dương Việt – Dương Quá.

Khi ăn cơm Dương Quá vẫn không thể thiếu chai rượu trên bàn, uống nhiều hơn ăn, mơ mơ màng màng gật gù lên xuống.

“Ba à, ăn cơm đừng có uống rượu!” Dương Việt nhanh trí đặt chén cơm xuống, cướp lấy chai rượu nhét xuống gầm bàn.

“Nam vô tửu như kỳ vô phong, đàn ông không rượu như cờ thiếu gió!” Dương Quá lèm bèm trong miệng, bất mãn trừng Dương Việt quát:

“Nhóc con còn bú sữa thì biết cái gì?”

Dương Việt sắc mặt đen lại, nhìn sang dì mình vẫn đang dịu dàng gắp thức ăn trong ông già, có chút ghen ghét đùa nói:

“Dì đẹp như hoa hậu, không biết vì sao cưới ông già nát rượu…”

“Đó là bản lĩnh!” Dương Quá rung đùi đắc ý:

“Đừng có ghen tị, tao biết mày vừa thất tình, hắc hắc hắc!”

Dương Việt liền trừng mắt nhìn sang Dương Tố Vy nghiến răng: “Em nhiều chuyện?”

“Ai mà thèm?” Dương Tố Vy xinh đẹp liếc xéo hắn:

“Chuyện lớn như vậy, có người quen gọi kể cho ba nghe là bình thường!”

“Khanh khách!” Trương Xuân Hoa cũng không nhịn được cười yêu kiều, vỗ vỗ đầu Dương Việt động viên an ủi nói:

“Đứa nào không có mắt mới chê con trai của mẹ, đời còn dài gái còn nhiều, cố lên!”

Dương Việt muốn độn thổ, chỉ có thể cúi gằm mặt ăn cơm cho qua chuyện.

Bữa cơm gia đình ấm áp rất nhanh kết thúc, Dương Tố Vy phụ Trương Xuân Hoa rửa bát.

Dương Việt đang tính về phòng đánh một giấc, lại nghe ông già gọi lại:

“Mày sang đây nhổ tóc bạc cho ba một chút!”

Nghe vậy trong lòng hắn nhói lên, lúc này mới để ý đến trên đầu ba mình tóc đen ngày càng thưa thớt rồi.

“Tuân lệnh đại ca!” Hắn có chút nghẹn ngào.



Ông già lười biếng nằm trên giường, Dương Việt đứng kế bên nhổ tóc bạc.

“Nói cho ba nghe, con bé Quỳnh Nhi nó nói như vậy mày có cảm tưởng gì?” Bất chợt ông già lên tiếng.

Động tác tay hơi dừng lại, Dương Việt sau đó bình thản đáp:

“Con không để tâm!”

Ông già nhếch nhếch miệng, hai mắt híp lại trông có vẻ nguy hiểm: “Vậy còn người khác? Tụi nó nói đủ thứ không hay về ba mày, nói ba mày làm giàu nhờ may mắn, xuất thân vốn bần hàn, thấp kém…mày không tự ái à?”

“Càng nói càng chứng tỏ người ta ghen tị thôi!” Dương Việt nhún nhún vai:

“Có gì mà con phải tự ái? May mắn cũng là một loại thực lực!”



“HAHAHA!” Ông già phá lên cười lớn, đột ngột chuyển sang ho sặc sụa.

Dương Việt vừa bực mình vừa buồn cười, vội vàng vuốt vuốt ngực cho ổng.

“May mắn cũng là thực lực, câu này nói không sai chút nào, nói rất hay!” Ông già khen ngợi không dứt miệng, cười sảng khoái:

“Có giỏi thì tụi nó trúng số nhiều như ba của mày xem nào?”

“Biết ba giỏi rồi, sau này hạn chế rượu lại để còn chờ con dâu, bế cháu!” Dương Việt lựa lời khuyên nhũ.

“Sao mày không gọi dì Hoa là mẹ?” Chợt ông già đổi đề tài đột xuất.

Dương Việt trầm ngâm, dì Xuân Hoa vẫn luôn xem hắn như con trai, nhưng hắn vẫn chưa từng gọi nàng một tiếng mẹ.

“Ba từng nói mẹ con vì sinh con ra mà mất đi.” Hắn khàn khàn đáp:

“Tiếng “mẹ” con muốn giữ lại cho người duy nhất đã vì con mà hy sinh đó!”

Ông già nhắm hai mắt lại không biết suy nghĩ gì, Dương Việt vẫn tiếp tục nhổ tóc bạc.

Hắn phát hiện nếu tiếp tục nhổ, sợ rằng ba mình sẽ bị hói đầu mất.

Tóc đen chẳng còn bao nhiêu nữa rồi…

“Ngày mai mày lấy xe đưa dì với em đi một chuyến giúp ba, tao lười đi quá!” Hồi lâu sau, ông già trầm thấp lên tiếng.

“Đi đâu ba?” Dương Việt hiếu kỳ.

“Ba có mua lô đất lớn ở ngoại thành mấy năm trước, cho người xây kho chứa hàng dưới lòng đất, mày với dì và em đi kiểm tra xem thi công tới đâu rồi!” Ông già nói.

“Sao phải xây dưới lòng đất?” Dương Việt hai mắt trợn lên, có cảm giác bí hiểm.

“Đừng có hỏi nhiều, kêu mày đi thì cứ nghe!” Ông già cáu gắt:

“Tao làm chỗ cất tài sản, chẳng lẽ xây giữa đường cho thiên hạ nó thấy?”

Dương Việt bừng tỉnh, rốt cuộc không hỏi gì thêm.

“Đấm lưng xoa bóp cho tao!” Ông già tiếp tục hạ lệnh.

Dương Việt ngoan ngoãn hầu hạ.

Mãi đến khi hai tay hắn mỏi nhừ, trời cũng chặp tối mới được thả về.



“Làm mất cả cơn buồn ngủ!” Dương Việt buồn bực ngã người xuống giường.

Hắn nhắm hai mắt lại, từng cảnh tượng hôm nay diễn ra một lần nữa trong đầu.

Mặc dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng lần đầu tỏ tình bị từ chối trước đám đông, không tâm trạng chính là nói xạo.

Lại nghĩ đến tình hình sức khỏe của ông già ngày càng suy yếu, khuyên bỏ rượu cũng không nghe, trong lòng hắn nặng trĩu tâm sự.

“Ở tình huống này chỉ thiên thần mới có thể giúp ta giải sầu…” Dương Việt trong lòng hứng lên.

Lật đật mở ra laptop để ở đầu giường, đeo tai nghe vào, tìm kiếm thước phim của idol quen thuộc.

Dương Việt chuẩn bị sẳn khăn giấy, một tay kéo quần xuống.

Khi từng khung cảnh người lớn diễn ra, toàn thân hắn bắt đầu nóng lên, nhìn xuống dương vật đã cứng ngắt ngẩng cao từ bao giờ rồi.

Bàn tay chụp lấy nó, Dương Việt hai mắt lim dim khép hờ bắt đầu vuốt ve lên xuống, từng cơn khoái cảm của tuổi mới lớn khiến hắn si mê.

KẼO KẸT.

Cửa phòng bất chợt bị đẩy ra, giọng nói thanh thúy của Dương Tố Vy truyền đến:

“Ba nói ngày mai anh chở em và mẹ đi đâu hả?”