Trong Loạn Thế

Chương 11: Hôn lễ




Dương Việt toàn thân run lên, bàn tay được áp lên bầu vú to tròn đầy đặn của Trương Xuân Hoa, trong đầu như nổ vang một phát.

Mặc dù đã cùng em gái Dương Tố Vy mơn trớn, khám phá thân thể lẫn nhau rất nhiều lần rồi, đối với bầu vú của nữ nhân không còn lạ lẫm.

Nhưng thiếu nữ mới lẫn thật sự vẫn khó mà sánh kịp thiếu phục thành thục chín muồi.

Hắn chỉ cảm thấy vú của Trương Xuân Hoa còn to hơn, mềm hơn, đàn hồi hơn so với của Tố Vy.

Đặc biệt là dường như nàng không mặc áo ngực, hắn cảm nhận được cả đầu nhũ hoa nhỏ nhắn hơi cộm lên bên trên đỉnh đồi.

“Chồng à, tôi cũng đã chờ anh quá lâu rồi!”

Bên tai nghe thấy âm thanh trong veo của nàng, bàn tay cảm giác được xúc cảm da thịt của nàng, loáng thoáng mùi hương thơm ngát của nàng truyền vào trong mũi.

Dương Việt có chút thất thần, dương vật dưới đũn quần vô thức ngẩng cao dữ dội.

Dương Tố Vy thấy vậy phồng má, bàn tay nhéo mạnh vào hông hắn.

“A!”

Cơn đau khiến Dương Việt giật mình tỉnh lại, hắn vội vàng rút tay khỏi khoái cảm tuyệt vời mà bầu vú Trương Xuân Hoa mang đến, né tránh ánh mắt chờ đợi của nàng lúng túng nói:

“Tôi, mọi thứ quá bất ngờ, thật sự!”

Vốn là người dì mà hắn tôn kính, xem như mẹ ruột của mình lúc này lại thay đổi quá lớn, Dương Việt thật sự không biết phải làm sao để có thể thích ứng với thân phận chân thật của nàng mà ba mẹ mình sắp xếp từ trước.

“Việt!” Trương Xuân Hoa gọi thẳng tên hắn.

Dương Việt ngẩng mặt lên nhìn nàng.

“Để một người phụ nữ thổ lộ đến thế rồi mà anh còn từ chối?” Nàng cắn lấy bờ môi anh đào một cách uất ức:

“Chẳng lẽ anh muốn từ chối tôi sao?”

“Không có!” Dương Việt lắc đầu kịch liệt: “Dì…à không, Hoa đẹp hơn cả hoa hậu, lại vì tôi hy sinh nhiều như vậy, sao tôi có thể từ chối?”

“Trước lạ sau quen, chúng ta là vợ chồng, tôi chỉ muốn quá trình này đẩy nhanh hơn một chút!” Trương Xuân Hoa ánh mắt nhìn xa xăm:

“Phận hồng nhan, tôi vì Việt sinh con gái, tuổi tác sắp ngoài 30 mà chưa đụng đàn ông một lần, Việt muốn tôi phải chờ đợi thêm nữa sao?”

Dương Việt toàn thân chấn động, ngơ ngác nhìn lấy nàng.

Ngay cả Dương Tố Vy trong lòng hắn lúc này cũng cảm thấy ánh mắt nhòe đi, một chút ghen tuông biến mất, thay vào đó là đồng cảm với mẹ ruột của mình.

Hai người đều trải qua độ tuổi này, cái độ tuổi sung mãn và ham muốn tình yêu cùng tình dục để thỏa mãn cả tinh thần lẫn thể xác.

Nghe nói phụ nữ độ 30 nhu cầu càng là cao ngất ngưỡng.

Trương Xuân Hoa bản thân vì Dương Việt mà chấp nhận thụ tinh nhân tạo để sinh ra Dương Tố Vy, lại chấp nhận đóng vai một người mẹ mang đến cho hắn tình cảm giác đình ấm áp.

Đồng thời nàng cũng đã chăn đơn gối chiếc từ đó cho đến nay.

Điều này đối với một người con gái, một người phụ nữ có khác nào tra tấn?

Trương Xuân Hoa có thể che giấu mọi sự thật, có thể sử dụng huyết thanh một mình, có thể ôm khối tài sản khổng lồ để tìm người đàn ông khác.

Nhưng nàng không hề làm thế, nàng vẫn nhẫn nhịn và âm thầm hy sinh chờ đợi Dương Việt.

Ấy thế mà ngay cả việc tiếp nhận nàng cũng làm hắn lưỡng lự.

“Việt à, mày có phải đàn ông không? mày như vậy sao đủ bản lĩnh mang đến hạnh phúc cho mẹ con nàng?” Dương Việt trong lòng thầm hận chính mình vô dụng.

Hắn hít sâu một hơi, lấy hết can đảm vòng tay ra ôm lấy người phụ nữ vào trong lòng.

Dương Việt vẫn cực kỳ tham lam, một tay hắn ôm Dương Tố Vy, một tay ôm lấy Trương Xuân Hoa thật chặt.

Cũng may thân thể của hắn sau một năm khổ luyện cường tráng hơn không ít, lòng ngực và bờ vai rộng, ôm hai nữ nhân vẫn tương đối vừa vặn.



Trương Xuân Hoa toàn thân có chút cứng đờ, bởi vì nàng cũng không quen tiếp xúc gần với một người khác phái như vậy.

Dương Tố Vy che miệng mỉm cười, thì ra mẹ của nàng cũng giống thiếu nữ mới lớn.

Cảm nhận từng tấc da thịt đàn hồi mềm mại của nàng, Dương Việt cúi đầu hôn lên gò má thơm tho, kề tai thủ thỉ:

“Cũng tại Hoa nhập vai tốt quá, tôi thật sự xem Hoa như mẹ mình nên có hơi mất tự nhiên!”

Trương Xuân Hoa chỉ cảm thấy tóc gái dựng lên trước động tác của hắn, nhẫn nhịn quá nhiều năm khiến nàng vô cùng mẫn cảm.

Hắn chỉ mới phả hơi nóng vài tai, nàng đã cảm thấy giữa đôi chân hơi ẩm ướt.

“Tôi là mật vụ cấp SS, nhập vai cũng là một kỹ năng mà!” Trương Xuân Hoa nhìn lấy hắn:

“Chỉ là từ nay về sau, tôi sẽ bộc lộ con người thật nhất của mình khi ở bên chồng!”

“Hoa à…” Dương Việt cảm động muốn hôn lấy môi nàng.

Dương Tố Vy tò mò mở to mắt nhìn, nghĩ đến cảnh anh hai mình hôn mẹ mình mà toàn thân cũng nóng bừng.

Nào ngờ Trương Xuân Hoa bỗng nhiên đem Dương Việt đẩy ra trong ánh mắt ngẩn ngơ của hắn.

Nàng nhoẻn miệng cười như trăm hoa đua nỡ, đẹp không gì tả hết, mím môi nói:

“Đời người phụ nữ quan trọng nhất là thân phận, danh chính ngôn thuật đàng hoàng!”

Nói xong, nàng đưa tay về hướng xa xa vẩy vẩy.

KẼO KẸT…

Một con robot thực chiến hình người vội vàng chạy đến, trong tay của nó cầm theo một bộ vest đen của nam và hai bộ váy cưới màu trắng.

“Thay đồ đi!” Trương Xuân Hoa lấy vest đen ném cho hắn, còn mình thì lôi kéo Dương Tố Vy chạy đi mặc váy cưới.

Dương Tố Vy hưng phấn bừng bừng, trước khi đi không quên nháy mắt với Dương Việt:

“Chờ bọn em một chút!”

Dương Việt như thằng ngáo đứng cười tủm tỉm nhìn hai mỹ nhân khuất dần sau tầm mắt.

Hắn lật đật chạy vào phòng tắm kỳ rửa sạch sẽ thơm tho, chảy chuốt vuốt keo đầu tóc cho thật bảnh bao cẩn thận, lúc này mới đem đồ vest thay vào.

Trương Xuân Hoa chuẩn bị rất kỹ lưỡng, đồ vest cực kỳ vừa vặn với thể hình của hắn, không thừa không thiếu dù chỉ một chút.

Đúng lúc này, chiếc Iphone ông già để lại đột nhiên sáng màn hình, hiện lên mấy dòng chữ:

“Chúc mừng ngày vui của con trai!”

“Ba mẹ có chuẩn bị mấy thứ này, Xuân Hoa cũng không biết đâu, ở bên trong ổ khóa của hộp sắt!”

Dương Việt giật mình cầm ổ khóa lên, cơ bắp gồng lên, dùng lực bóp mạnh.

RĂNG RẮC…

Ổ khóa vỡ nát, bên trong đó hiện ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo khác.

Dương Việt thấp thỏm mở hộp, chứng kiến ba chiếc nhẫn cưới khảm kim cương bên trên, cực kỳ quý giá và tinh xảo, một chiếc nhẫn giành cho nam, hai chiếc thuộc về nữ.

Dương Việt vội vàng đút vào trong túi, bờ môi vô thức nở nụ cười.



KẼO KẸT…

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, hai thân ảnh e lệ bước vào.

Toàn bộ thế giới của Dương Việt như sáng bừng lên, ánh mắt thất thần, toàn thân ngơ ngẩn nhìn hai mỹ nhân vừa xuất hiện.

Dương Tố Vy mái tóc màu tím xõa nhẹ xuống lưng, váy cưới màu trắng bồng bềnh khiến nàng xinh xắn như một nàng công chúa, cộng thêm khuôn mặt thiên thần được trang điểm tỉ mỉ, bờ môi phơn phớt, gò má hồng hào, khuynh quốc khuynh thành không đủ để miêu tả.



Cũng là váy cưới nhưng Trương Xuân Hoa lại khoác lên mình bộ cánh màu trắng ôm sát cơ thể, khéo léo khoe những đường cong chết người, mái tóc búi cao có khăn trắng mỏng manh phủ lấy, cổ áo chẻ sâu hiện ra khe hẹp giữa hai bầu núi hùng vĩ, môi đỏ thẳm như mật đào, trang điểm sắc sảo thành thục, quyến rũ chết người...nếu có mỹ từ nào để nói về nàng, có lẽ chính là phong hoa tuyệt đại.

ẦM ẦM ẦM…

Một vách từng phòng khách đột ngột mở ra liên thông với căn phòng rộng lớn khác.

Ở tại nơi đó có lễ đường thu nhỏ, rượu vang, bánh kem không thiếu thứ gì.

Dương Việt cảm thấy tim mình như muốn nổ tung trong lòng ngực.

Hạnh phúc đến quá đột nhiên khiến hắn như đang chìm trong giấc mộng.

Hắn tiến đến bên cạnh, hai nàng thẹn thùng, một trái một phải khoác lấy cánh tay hắn.

Ba người cùng nhau bước vào lễ đường.

Đưa mắt nhìn lấy nhau, Dương Việt bước lên nhìn ngắm hai nàng, chân thành mở miệng:

“Anh là Dương Việt, xin nhận em Trương Xuân Hoa và Dương Tố Vy làm vợ của mình, khi thịnh vượng hay lúc hoạn nạn đều tôn trọng và yêu thương em cho đến hết cuộc đời!”

Ánh mắt hai nữ ngấn lệ, Trương Xuân Hoa nhìn thẳng vào mắt hắn thủ thỉ:

“Em là Trương Xuân Hoa, xin nhận Dương Việt làm chồng và Dương Tố Vy làm em tốt, cả đời gắn bó yêu thương nhau, nguyện chăm sóc chồng và em vĩnh viễn!”

Dương Tố Vy viền mắt đỏ lên, cố gắng không để âm thanh nghẹn ngào, nhìn hai người cất tiếng thánh thót:

“Em là Dương Tố Vy, xin nhận Dương Việt làm chồng và Trương Xuân Hoa làm chị chung chồng, dù bất cứ hoàn cảnh nào cũng không tách rời nhau, yêu thương hai người vô điều kiện!”

Ngay thời khắc này, Dương Việt bất chợt từ trong túi áo lấy ra chiếc hộp.

“Anh thật vinh hạnh được trao nhẫn cưới lên tay hai người vợ tuyệt vời!” Hắn mỉm cười anh tuấn.

Trong ánh mắt không dám tin của hai nữ, Dương Việt cẩn thận từng li từng tí kéo tay các nàng, đeo nhẫn cưới vào đúng vị trí của nó.

Bàn tay của hai nữ vốn trắng nõn như tuyết, xinh xắn yêu kiều nay lại càng thêm hoa mỹ trước nhẫn cưới quý giá.

“Ở đâu anh có?” Dương Tố Vy che lấy đôi môi, nước mắt hạnh phúc đã lăn dài trên má.

Trương Xuân Hoa cũng đầy bất ngờ nhìn lấy hắn, vẻ mãn nguyện sâu trong đáy mắt khiến nàng nghẹn ngào.

“Chúng là lễ vật mà cha chồng và mẹ chồng của hai vợ để lại!” Dương Việt nhu tình nói.

“Để bọn em đeo nhẫn cho chồng!” Dương Tố Vy cầm bàn tay hắn nâng lên.

Trương Xuân Hoa nâng niu đeo chiếc nhẫn nam vào tay hắn.

“Chỉ tiếc ngoài kia tình hình rối loạn, bằng không anh phải mang hai vợ đi đăng ký kết hôn cho bằng được!” Dương Việt vui sướng cười nói.

“Tình cảm mới là quan trọng, thủ tục có hay không cũng chẳng quan trọng!” Trương Xuân Hoa mỉm cười nói.

“Từ hôm nay, em không gọi anh hai nữa!” Dương Tố Vy ôm lấy eo hắn nũng nịu:

“Phải gọi là chồng!”

“Ừm!” Trương Xuân Hoa ừ nhẹ một tiếng.

“Haha, thích gọi là gì cũng được!” Dương Việt bỗng nhiên ôm chặt lấy hai nàng nở nụ cười xấu xa:

“Nhẫn đã trao, hôn lễ đã rồi…kế tiếp là tiết mục quan trọng nhất!”

“A!” Hai nữ vừa nghe nhất thời thẹn thùng đến nhảy dựng, xấu hổ vùi đầu vào lòng ngực hắn.

Trong sự phản kháng yếu ớt cho có lệ của hai nàng, Dương Việt trái ôm phải ấp tiến thẳng vào phòng tân hôn.

Sẽ là một đêm dài…