Trong Làng Ngoài Thôn

Chương 14




Vị cậu nhỏ này, tên là Vương Hành, là con trai út của gia chủ nhà họ Vương ở Thanh Châu.

Nhà họ Vương ở Thanh Châu, ngàn năm không suy, từng sinh ra nhiều vị hoàng hậu và thừa tướng, đến triều đại này, tuy gia tộc hơi suy, nhưng nhờ biết nhìn xa trông rộng, trải qua nhiều biến cố, vẫn giữ vững được địa vị.

Nói thẳng ra thì —— chính là kẻ gió chiều nào theo chiều ấy.

Sau khi phủ quốc công gặp nạn, nhà họ Vương liền tự bảo vệ mình, cắt đứt quan hệ với phủ quốc công, không những vậy, họ còn ——

“Cái gì?! Đuổi con ra khỏi nhà họ Vương?!”

Mã nãi nãi nghe Vương Hành nói, kinh ngạc đến mức nhảy dựng lên khỏi giường.

“Nhà họ Vương thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Con là đích tử đấy!”

Vương Hành đỏ mắt, cười khẩy, lắc đầu: “Đích tử thì sao, đích nữ thì sao, trong mắt họ, có lẽ chỉ có lợi ích, không có tình thân. Ta thương tỷ tỷ, nhất quyết giúp đỡ tỷ ấy, họ không dung thứ cho ta, ta cũng không thèm nhận mình là con cháu nhà họ Vương nữa.”

Mã nãi nãi buồn bã thở dài: “Là phủ quốc công liên lụy đến con.”

“Tam hoàng tử phi và tỷ tỷ là chị em họ, rốt cuộc là ai liên lụy đến ai?” Vương Hành ánh mắt phức tạp nói.

Phủ quốc công có thật sự theo phe Tam hoàng tử hay không, thực ra không quan trọng.

Quan trọng là, với mối quan hệ này, trong mắt người đời, phủ quốc công và Tam hoàng tử vốn dĩ là một.

Vương Hành và thiếu phu nhân là tỷ đệ ruột, tình cảm rất sâu đậm, sau khi phủ quốc công bị lục soát, hắn nhất quyết dùng thế lực của gia tộc để cứu tỷ tỷ khỏi hoạn nạn, nhưng nhà họ Vương không đồng ý, giam lỏng hắn.



Hắn bằng mọi cách để trốn thoát, nhà họ Vương thấy hắn cố chấp, liền nhẫn tâm đuổi hắn ra khỏi nhà, xoá tên hắn khỏi gia phả.

Vương Hành cũng là người có bản lĩnh, dưới sự giúp đỡ của bạn bè, hắn bắt đầu kinh doanh lương thực, chuyến đi cuối năm ngoái, không chỉ là đi buôn bán, mà còn là để đến biên giới thăm người nhà phủ quốc công.

Lo lắng, sợ hãi suốt nửa năm, nghe tin người thân đều bình an vô sự, ba bà cháu Mã nãi nãi lại òa khóc.

Bà nội ta ở bên cạnh lại hối hận không thôi: “Biết thế này, ta đã làm thêm ít bọc đầu gối và găng tay rồi, haiz.”

Vương Hành lại cung kính dập đầu với bà nội ta: “Cảm ơn Lý bá mẫu đã cưu mang, che chở, nếu không có người, không biết Chi An và An Chi đã lưu lạc đến đâu. Còn nữa, cũng phải cảm ơn người đã may chiếc mũ lông cáo, biên giới lạnh giá, tiểu tử nhờ có chiếc mũ mà ấm áp hơn rất nhiều, thật sự rất biết ơn.”

“Hahaha,” bà nội ta xua tay, “Đó là do cháu gái ta, Xuân Muội làm, cảm ơn ta làm gì.”

Ta: “…”

Ta mới mười bốn tuổi, vẫn còn là trẻ con, người lớn nói chuyện, trẻ con không nên nghe.

Vì vậy, ta rất biết điều, đỏ mặt chạy ra ngoài.

Nhưng dù ta đã chạy đi, vẫn nghe thấy tiếng bà nội ta nói: “Theo thân phận, con cũng là cậu nhỏ của nó, cháu gái làm mũ cho cậu, chẳng phải là chuyện đương nhiên hay sao?!”

Từ tháng hai, ba bà cháu Mã nãi nãi đã chuyển sang nhà mới ở.

Ban đầu bà ấy cứ từ chối, nói mình là khách, nào có đạo lý khách ở nhà mới, còn chủ nhà ở nhà cũ.

Nhưng cha ta lại cứng đầu, cúi gằm mặt, không nói gì, khiến Mã nãi nãi rất ngượng ngùng, chỉ còn cách chuyển sang nhà mới ở.



Tối hôm đó, Vương Hành ngủ ở phòng của Chi An, ánh nến trong phòng phải đến gần sáng mới tắt.

Ngày hôm sau, Vương Hành liền chào tạm biệt mọi người: “Thưa hai vị bá nương, tháng bảy tiểu tử sẽ lại đến Tháp Sơn một chuyến, phiền hai vị bá nương chuẩn bị từ sớm giúp tiểu tử.”

Mã nãi nãi mừng rỡ: “Con sẽ lại đến sao?”

Vậy thì phải chuẩn bị rất nhiều thứ, thư từ, quần áo, thức ăn, đồ dùng hàng ngày, tiền bạc ——

Nghĩ đến tiền bạc, Mã nãi nãi lặng im một lát, Vương Hành nhạy bén nhận ra suy nghĩ của bà ấy, vội vàng nói: “Năm ngoái tiểu tử đã mang theo một nghìn lượng ngân phiếu, hiện tại bá phụ không thiếu tiền bạc, quần áo, thức ăn, đồ dùng cũng đều đủ cả, chỉ là bọn họ ngày đêm lo lắng, nhớ mong người thân, nên người chỉ cần viết thêm thư từ là được, thư nhà quý hơn vàng, cũng là liều thuốc an ủi tinh thần tốt nhất ạ.”

“Được, được, được.”

Mã nãi nãi dùng tay áo lau nước mắt: “Giờ Chi An cũng biết viết thư rồi, ta và nó sẽ cùng viết.”

Biết Vương Hành sắp đi, bà nội ta và mẹ ta vội vàng chuẩn bị cho hắn một túi lớn đồ ăn, dưa muối, nấm khô, bánh hồng, hạt thông rang, trứng muối, bánh hạt dẻ, nếu không phải hắn cố tình từ chối, thì có lẽ còn bị cha ta nhét thêm hai con gà mái sống nữa.

“Không dám, không dám ạ ——”

Vương Hành có chút luống cuống, lấy túi tiền ra định trả tiền.

Cha ta lại cứng đầu: “Sao hả? Coi thường người nhà quê bọn ta à?”

“Không dám, không dám ạ!”

Đầu xuân, trông hắn có vẻ rất nóng, trên trán lấm tấm mồ hôi.