Khi Ỷ Thanh Lan vừa bước chân ra khỏi cửa nhà.
Dương Đổng Triệt cảm nhận được rõ rệt, trong lòng dâng lên một cảm giác hụt hẫng khó tả.
Giống như hắn vừa đánh mất báu vật vô giá.
Hắn đã ngồi rất lâu trong phòng khách.
Tới tận khi chiếc taxi chở cô đã đi mất dạng, hắn mới bắt đầu đùng đùng nổi giận.
Thẳng tay gạt hết tất cả đồ vật trên bàn xuống sàn nhà.
Chuyên chén được làm bằng loại sứ cao cấp, va đập với bề mặt đá hoa sạch bóng, nảy lên một cái như pháo bông, rồi vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ.
Đáng lẽ ra hắn nên quỳ xuống ôm lấy chân Ỷ Thanh Lan, cầu xin cô đừng đi mới phải.
Thế quái nào hắn lại có thể mở miệng, yêu cầu cô quỳ gối xin lỗi hắn.
Dương Đổng Triệt bây giờ mới tự cảm thấy, bản thân đúng là điên thật rồi!
Những tiếng loảng xoảng rất lớn phát ra từ phòng khách, thu hút sự chú ý của người làm.
Nhưng chỉ có Quản gia dám bước tới gần chỗ Dương Đổng Triệt, đang đứng phá phách.
Còn đám Hầu gái chỉ dám đứng ở gian bếp trộm nhìn ra.
Về sau, Dương Đổng Triệt còn điên loạn tới mức, đạp đổ cả chiếc bàn được làm bằng gỗ cao cấp, nhưng mặt bàn lại được phủ bằng một tấm kính.
Tiếng những mảnh thủy tinh vụn vỡ, đáp xuống sàn nhà nghe mới rợn người làm sao.
Quản gia đứng một bên, cũng chỉ biết chắp tay cung kính cúi đầu.
Chứ hoàn toàn không dám ngăn cản vị Thiếu gia này.
Từ khi bọn họ được mướn tới đây làm, chưa từng nhìn thấy Dương Đổng Triệt giận dữ, tới mức mất kiểm soát như hôm nay.
[...]
Rời khỏi căn biệt thự đó, Ỷ Thanh Lan không về Dương gia, cũng không về nhà ba mình.
Mà đi thẳng đến phòng khám của Kha Tịch Tuyết.
Mở cửa xe bước xuống, cô nhận lấy vali từ Tài xế, nhanh chân bước vào bên trong phòng khám.
Vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của chị họ, cô liền để vali qua một bên, chạy đến vòng hai tay ôm lấy eo của Kha Tịch Tuyết.
- Chị...
Kha Tịch Tuyết chỉ nghe được vẻn vẹn một từ “chị” ấy thôi, rồi liền cảm nhận được Ỷ Thanh Lan dụi dụi đầu nhỏ vào ngực mình, như muốn tìm kiếm chút hơi ấm của tình thân.
Chị họ cô hơi nghiêng đầu, không khó để nhìn thấy chiếc vali, được đặt chỗ bọn họ đứng không xa.
Lại nhìn thái độ của Ỷ Thanh Lan, tò mò mà hỏi.
- Mang theo cả vali? Đừng bảo em không chịu được tên tra nam họ Dương kia, nên tính kéo vali bỏ trốn đấy nhé?
Ỷ Thanh Lan ngẩng đầu lên, Kha Tịch Tuyết nhìn thấy rõ trong mắt cô lúc này toàn là nước, viền mắt đã sớm đỏ hoe.
Dường như chỉ cần một cái chớp mắt thôi, là nước mắt lập tức sẽ rơi xuống.
Cô mếu máo đáp, trong khi hai tay vẫn ôm eo chị họ của mình không buông.
- Không, em quyết định ly hôn với hắn rồi!
Kha Tịch Tuyết há hốc mồm kinh ngạc, như không tin vào tai mình.
- Hả? Không phải em nói hắn ép buộc, đe dọa không cho em quyền ly hôn sao? Em ly hôn với Dương Đổng Triệt bằng cách nào vậy?
Ỷ Thanh Lan bây giờ mới chịu đứng thẳng người lên, đưa tay lên quệt ngang mắt.
Ngăn chặn dòng nước chuẩn bị chảy xuống.
Nhìn chị họ mình nở một nụ cười nhạt.
- Em có cách của em.
Dù sao, hắn cũng là cha của đứa bé trong bụng cô.
Ỷ Thanh Lan thật không muốn Dương Đổng Triệt ở trong mắt người khác, là một người tồi tệ tới mức hết đường cứu chữa.
Nên quyết định giấu đi chuyện hắn từng bạo hành cô.
Nếu bây giờ, để hắn biết cô nói với người khác chuyện bí mật, mà cô đã lấy nó ra để ép hắn đồng ý ly hôn.
Lỡ như hắn không chịu ly hôn nữa.
Vậy cô phải làm thế nào đây?
Ỷ Thanh Lan ngồi xuống chiếc giường được dùng làm đạo cụ để khám, chữa bệnh của Kha Tịch Tuyết.
Đưa tay lên xoa xoa bụng nhỏ, lại nhìn chị họ của mình bày ra vẻ mặt đáng thương.
- Chị... bây giờ em không còn nơi nào để về nữa rồi! Chị có thể rủ lòng thương, mà bao nuôi mẹ con em không?
Hiện tại, Kha Tịch Tuyết chưa có chồng con gì.
Cô ta sống một mình ở trong một căn hộ chung cư cũ.
Bây giờ, em họ gặp hoạn nạn, chẳng lẽ cô ta lại có thể không giúp hay sao?
- Tôi bao nuôi cô cũng được thôi. Nhưng đổi lại cô phải dọn dẹp nhà cửa cho chị.
- Thai phụ cũng nên vận động nhẹ, chứ cứ ngồi ì ở một chỗ sẽ khó sinh.
Ỷ Thanh Lan đưa ba ngón tay lên ra ám hiệu đồng ý.
- Ok chị yêu! Chuyện này với em chỉ là chuyện nhỏ.
[...]
Đêm muộn, Ỷ Thanh Lan cùng Kha Tịch Tuyết ngủ chung phòng.
Trong khi chị họ cô đã ngủ say, tới mức có khi trộm vào cũng chẳng biết.
Thì không hiểu sao cô vẫn không tài nào đi vào giấc ngủ.
Dù đã cố gắng gạt bỏ hình ảnh của Dương Đổng Triệt ra khỏi đầu.
Nhưng chỉ cần cô nhắm mắt lại, thì hình bóng của hắn lại như ác quỷ, bủa vây tâm trí cô.
Thậm chí, Ỷ Thanh Lan còn có cảm giác, như hắn đang nằm ngay phía sau lưng mình.
Bàn tay lạnh buốt như băng tuyết của hắn, như đang bao lấy vòng eo thon gọn của cô.
Nhịp đập trái tim đều đều, lại cái mùi tinh dầu bạc hà, quyện lẫn với mùi thơm của cam Bergamot cùng bưởi, mà hắn thường dùng, lại như một lần nữa ám lên xác thịt của cô.
Mặc dù không có Kha Tịch Tuyết nhắc nhở, thì Ỷ Thanh Lan cũng biết rõ mẹ bầu phải ăn đúng giờ, ngủ đúng giấc.
Như vậy mới tốt cho sự phát triển của thai nhi.
Mà rõ ràng là dạo trước cô vẫn còn nghiện ngủ là thế.
Thưng chẳng hiểu tại sao hôm nay, cô lại nhớ về con người bạc đó đến mất ăn, mất ngủ.
Ngay cả câu thần chú “đừng nghĩ về Dương Đổng Triệt nữa”, cũng chẳng giúp ích được cho cô lúc này.
Rõ ràng đã tự nhủ với lòng mình rằng, từ bây giờ cô chỉ yêu con thôi, không yêu người đàn ông khốn nạn đó nữa.
Nhưng rõ ràng là Ỷ Thanh Lan không làm được.
Nếu Dương Đổng Triệt nộp đơn xin ly hôn lên toà ngay trong hôm nay, thì nhanh nhất là khoảng 30 ngày nữa, cô và hắn sẽ được gọi đến toà án để hoà giải.
Hoặc bày tỏ nguyện vọng muốn được ly hôn, không muốn tốn thêm thời gian hoà giải.
Để hoàn tất thủ tục ly hôn ít nhất cũng phải mất từ 1 đến 2 tháng.
Nhưng Ỷ Thanh Lan không biết phải mất bao lâu, thì cô mới có thể ngừng nghĩ về hắn.
Để thư thả sống cuộc sống, của một bà mẹ đơn thân đúng nghĩa đây.
[...]
Không chỉ dừng lại ở việc lật bàn, đập chén.
Mà hôm nay có tới mấy cái bình sứ
, rồi những chai rượu ngoại xa xỉ, cũng bị Dương Đổng Triệt không thương tiếc quăng xuống sàn nhà.
Khi đập đồ cảm thấy chán tay, cũng là lúc hắn bình tĩnh trở lại.
Bây giờ đã là nửa đêm.
Hắn lại uống rượu.
Chỉ khác là hôm nay hắn uống rượu một mình, ở trong căn phòng ngủ của cô và hắn.
Dương Đổng Triệt cố tình muốn chuốc say bản thân, để ngừng nhớ về Ỷ Thanh Lan.
Nhưng chẳng hiểu sao hôm nay, hắn càng uống thì lại càng tỉnh táo.
Hắn bước vào bên trong phòng tắm, vươn tay cầm lấy một lọ tinh dầu, mở nắp rồi đưa lên mũi ngửi.
Ỷ Thanh Lan chỉ sử dụng duy nhất loại tinh dầu J’adore này.
Rõ ràng vẫn là mùi hương hoa cỏ, của sự kết hợp tinh tế giữa hoa mộc lan, hoa nhài cùng mùi trái lê chín mọng.
Thế nhưng chẳng hiểu sao Dương Đổng Triệt, lại chẳng ngửi ra được mùi hương quen thuộc, hấp dẫn, mỗi khi hắn ôm cô vào trong lòng mà âu yếm.
Có thể là do lọ tinh dầu này, thiếu mùi thơm tự nhiên trên người của Ỷ Thanh Lan.
Đặt lọ tinh dầu về chỗ cũ, hắn nhấc chân bước ra ngoài.
Cầm lên hai lá đơn xin ly hôn, được đặt ngay ngắn trên mặt bàn trang điểm.
Dương Đổng Triệt chỉ đơn giản nhìn qua lý do ly hôn, mà Ỷ Thanh Lan viết trên mặt giấy.
Rồi trực tiếp gộp hai tờ giấy lại làm một, xé toạc thành nhiều mảnh vụn.
Giây phút hắn xé bỏ đơn xin ly hôn, mà cô cất công chuẩn bị.
Tức là hắn đã nghĩ ra được cách, đối phó với lời uy hiếp của cô.
Từng mảnh giấy nhỏ rơi tự do xuống nền nhà không một tiếng động.
Khoé miệng Dương Đổng Triệt nhếch lên một nụ cười nguy hiểm, hắn lẩm bẩm một câu.
- Thanh Lan à... Thanh Lan... em mãi mãi là người của tôi. Không phải tôi thì cũng chẳng thể là ai khác.
- Để tôi xem lần này, là thằng nào dám thừa nước đục thả câu.