Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 72: Người cô sợ nhất chính là hắn.




Hôm nay, cho dù bọn họ có đồng ý hay không, Dương Đổng Triệt cũng nhất định đưa cô về nhà riêng, về tổ ấm của cô và hắn.

Thật ra... hắn đã muốn đưa Ỷ Thanh Lan về nhà riêng từ lâu.

Nhưng sợ chuyện với Giang Hạ Trúc mới xảy ra, cô sẽ không chịu theo hắn về.

Mà cũng vì nghĩ rằng để cô ở đây, Tô Mỹ Lệ sẽ chăm sóc cho cô tốt hơn hắn.

Nhưng thật không ngờ ngay đến mẹ ruột của cô, cũng chẳng bảo vệ được cô.

Thế thì hắn còn để cô ở đây làm gì?

Đây chính là cơ hội tốt để hắn rước cô về nhà bên kia.

Chứ nhà cửa mà thiếu bàn tay của nữ chủ nhân, trông nó cứ trống trải thế nào ấy.

Dương Uy Long là người bước ra khỏi phòng đầu tiên.

Sự thật thì hôm nay đúng là cậu ta lên bar có uống chút rượu, nhưng lúc mò vào phòng của Ỷ Thanh Lan, cậu ta đang ở trong tình trạng vô cùng tỉnh táo.

Không hề say rượu như lời cậu ta vừa ngụy biện.

Chẳng qua là Dương Uy Long cố tình muốn mượn rượu giả say, mò vào phòng để cưỡng hiếp cô mà thôi.

Cậu ta làm như vậy đương nhiên là có mục đích.

Thứ nhất, chị dâu của cậu ta mê người như vậy, mà Dương Đổng Triệt vừa rồi không có ở đây.

Mỡ dâng miệng mèo, Dương Uy Long không ăn thì khác nào cậu ta là một con mèo ngu đâu.

Thứ hai, nếu cậu ta thành công chiếm đoạt được cơ thể của Ỷ Thanh Lan.

Giữa cô và Dương Đổng Triệt chắc chắn sẽ lại nảy sinh thêm những mâu thuẫn.

Cậu ta không tin sau từng đấy chuyện, cô và hắn lại không ly hôn.

Dương Uy Long làm tất cả những chuyện này, chỉ vì muốn cướp đi tất cả những thứ thuộc về Dương Đổng Triệt.

Ai bảo từ nhỏ tới lớn, ngoại trừ không được ba yêu thương, cái gì hắn cũng hơn cậu ta.

Rồi còn suốt ngày ra vẻ mình là anh lớn, luôn chỉ trích cậu ta.

Bây giờ, Dương Đổng Triệt đã bị hủy tư cách thừa kế tài sản của Dương gia, lại phải bồi thường cho Giang Hạ Trúc số tiền 20 triệu tệ.

Với cái công việc đi làm Quản lý cho vợ mình, mà chỉ dựa vào lợi nhuận có được từ cổ phần của Dương thị.

Để rồi cậu ta xem hắn có thể sống cuộc sống xa hoa được đến bao giờ.

Vừa bước ra bên ngoài phòng ngủ, trên môi Dương Uy Long lại lập tức xuất hiện nụ cười đắc ý.

Dương Uy Long làm ra loại chuyện đáng xấu hổ như vậy, Dương Gia Đông cũng chẳng có mặt mũi nào để giữ con dâu của mình ở lại đây.

Cho nên, cũng bỏ ra ngoài theo cậu con trai út.

- Con đưa cái Lan về bên kia thì thay dì chăm sóc cho nó nhé! Dì sẽ thường xuyên qua thăm hai đứa.

Dương Đổng Triệt từng nói sẽ không chấp nhận, bất cứ người phụ nữ nào làm mẹ của hắn, ngoại trừ người mẹ đã mất.

Cho nên, Tô Mỹ Lệ trước giờ cũng chưa từng dám tự xưng “mẹ” với hắn.

Bà ta lại nói mấy lời quan tâm đầy vẻ giả tạo, rồi cũng mau chóng rời khỏi phòng.

Lúc này, Dương Đổng Triệt mới quay lại nhìn Ỷ Thanh Lan, hạ giọng nói.

- Có muốn đi tắm không?

Cô ngồi co ro trong chiếc chăn mỏng, nước mắt vẫn cứ tràn ra ngoài, mà chính cô cũng không tài nào ngăn được.

Sự việc vừa rồi khiến cô bất chợt nhớ đến, cái hôm xuýt bị Tán Đình Mặc hãm hiếp.

Ỷ Thanh Lan thật sự không nghĩ đến cô lại suýt bị cưỡng bức tận hai lần.

Bây giờ, với cô mà nói, chẳng có nơi nào khiến cô thật sự cảm thấy an toàn, kể cả ở bên cạnh hắn.

Cho nên có về nhà riêng hay không, đối với cô đã không còn quan trọng nữa rồi.

Trước giờ, Ỷ Thanh Lan cứ ngỡ Dương Gia Đông thật sự coi cô như con gái ruột.

Nhưng qua sự việc vừa rồi, cô mới ngộ ra được một điều rằng ông ta chỉ yêu quý cô, khi cô không dính đến Dương Uy Long mà thôi.

Hiện tại, cô đã hiểu lý do tại sao bao nhiêu năm nay, Dương Đổng Triệt lại luôn bất hoà với ba, cùng em trai duy nhất của hắn.

Cậu ta làm ra chuyện tày trời như vậy, thế mà Dương Gia Đông chẳng những không trách mắng, mà còn đứng ra bênh vực cho cậu ta.

Thử hỏi có ai mà không cảm thấy bất mãn?

Đối với lời đề nghị của Dương Đổng Triệt, Ỷ Thanh Lan gật đầu đồng ý.

Hiện tại, cô cảm thấy cơ thể của mình vô cùng dơ bẩn, khi bị Dương Uy Long chạm vào, việc tắm rửa là điều nên làm.

Hắn kéo chăn ra, nhìn chiếc đầm ngủ bị xé rách, cùng với những dấu hickey hiện ra rõ rệt ở phần da thịt nơi vùng cổ của cô.

Một lần nữa, lại hận không thể tận tay đập chết, cậu em trai cùng cha khác mẹ kia.

Dương Đổng Triệt bế cô vào trong phòng tắm, tiến hành tắm rửa cho Ỷ Thanh Lan, y như lúc cô bị rách cùng đồ.

Đợi khi chỉnh chu bộ đồ mới trên người cô, hắn liền bế cô xuống lầu dưới.

Bước ra ngoài ngồi vào trong chiếc xe hơi, mà Tài xế đã chu đáo mở sẵn cửa sau.

Bởi vì, hắn cũng đã mua cho Ỷ Thanh Lan một chiếc xe lăn, cho nên hiển nhiên chẳng thèm đem chiếc xe, mà Dương Gia Đông mua cho cô về nhà riêng.

Trên đường về nhà, Ỷ Thanh Lan không nói gì, chỉ dựa người vào cửa xe nhìn ra ngoài đường phố.

Mặc dù bây giờ đã là đêm muốn, thế nhưng phố xá vẫn rất sầm uất.

Hình như từ hôm ở bệnh viện về tới giờ, hôm nay cô mới lại được ra ngoài.

Dương Đổng Triệt nhìn vẻ mặt trầm tư của cô, biết rằng Ỷ Thanh Lan vẫn đang nghĩ đến, chuyện vừa xảy ra với Dương Uy Long, cho nên nhẹ nhàng an ủi.

- Không sao là tốt rồi! Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Sau này, tôi sẽ không trễ hẹn đón cô nữa, cũng sẽ không để cô một mình, cùng lắm thì nghỉ việc ở Xuân Loan đi. Tôi sẽ giúp cô trả tiền bồi thường hợp đồng.

- Chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, cô sẽ được an toàn.

Chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, là cô sẽ được an toàn sao?

Nghe thật là nực cười!

Dương Đổng Triệt làm sao mà biết được, người Ỷ Thanh Lan sợ nhất chính là hắn.

Nỗi bất an lớn nhất trong lòng cô, chính là cùng hắn ở chung trong một căn phòng ngủ, nằm chung trên một chiếc giường.

Chí ít, thì đám đàn ông kia chỉ muốn chiếm đoạt thể xác của cô.

Chứ không hề kiểm soát từng việc làm, hành động của cô giống như hắn.

Đến mức mà từ khi kết hôn tới nay, Ỷ Thanh Lan làm gì hay nói gì đều sợ trái ý hắn.

Rồi hắn sẽ lại hành hạ thể xác của cô.

Ngay cả khi cô chịu bao nhiêu cay đắng, tủi nhục.

Dương Đổng Triệt cũng lại đe dọa cô, ép cô không được bỏ hắn.

Như thế, thử hỏi ở bên cạnh hắn an toàn ở chỗ nào?

Ỷ Thanh Lan vẫn như cũ, nửa từ cũng không nói.

Chỉ chăm chăm nhìn ra ngoài đường cho tới khi về đến nhà.

Chiếc xe hơi của Dương Đổng Triệt dừng lại trong sân của ngôi biệt thự hoa lệ.

Hắn đợi Tài xế mở cửa xe thì mới bước xuống, đi vòng qua cửa xe bên kia, bế cô rời khỏi ghế trong xe.

Đi thẳng vào trong nhà, rồi một mạch tiến lên phòng ngủ của hai vợ chồng.

Mặc dù đã mấy ngày rồi cô không về nhà, nhưng hàng ngày vẫn có Hầu gái dọn dẹp nhà cửa.

Cho nên, phòng ngủ vẫn tương đối ngăn nắp và sạch sẽ, vẫn tạo cho cô một cảm giác lạnh lẽo như thường ngày.

- Cô đi ngủ trước đi. Tôi đi tắm cái đã.

Hắn ở bên cạnh Ỷ Thanh Lan đến muộn mới về.

Cho nên, cũng miễn cưỡng ăn cơm ở biệt thự nhà họ Dương.

Mặc dù Dương Gia Đông đã nói sẽ rước quyền thừa kế tài sản của hắn, nhưng suy cho cùng hắn vẫn là máu mủ của Dương gia.

Chẳng lẽ ông ta lại keo kiệt với hắn một bữa ăn sao?

Dương Đổng Triệt đặt cô ngồi xuống giường lớn, mở cửa tủ lấy ra một bộ đồ ngủ rồi đi vào nhà tắm.

Có thể nói hôm nay hắn khá vui.

Cô đã trở về nhà rồi, dự là đêm nay hắn sẽ có một giấc ngủ ngon.

Ỷ Thanh Lan nghe lời hắn, ngoan ngoãn nằm xuống giường nhắm mắt nhưng không ngủ.

Cô lại miên man suy nghĩ về những chuyện liên tiếp xảy ra gần đây.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Dương Đổng Triệt cầm máy sấy tự mình làm khô tóc, rồi mới leo lên giường ôm cô vào trong lòng.

Để tấm lưng thon thả của cô dựa sát vào bộ ngực rắn chắc của hắn, vùi đầu vào hõm cổ trắng mịn của người phía trước, tham lam hấp thụ mùi thơm quen thuộc trên người cô.

Mặc dù rõ ràng cảm nhận được vòng ôm quen thuộc, nhưng Ỷ Thanh Lan cũng không có phản ứng gì, cứ thế nằm im để hắn ôm.