Cô giật mình, vội vàng lắc đầu phủ nhận.
- Không... không có.
Hiện tại, Ỷ Thanh Lan còn đang bị thương, hắn không lỡ để cô ăn đồ ăn bên ngoài, không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm.
Nên cầm điện thoại gọi về nhà, kêu Hầu gái nấu cháo tổ Yến, đem đến bệnh viện cho cô.
Cũng bởi vì cô không tiện đi lại, cho nên mỗi lần cô muốn đi vệ sinh, Dương Đổng Triệt đều chủ động bế cô vào nhà vệ sinh, đợi cô đi vệ sinh xong lại bế cô ra ngoài.
Mặc dù hôm nay hắn không cáu gắt, cũng rất ân cần chăm sóc cô giống như lần bọn họ từ Bali trở về.
Nhưng Ỷ Thanh Lan lại rất tinh ý, phát hiện ra hình như hắn có chuyện gì không vui.
Tuy vậy, Dương Đổng Triệt không muốn chủ động nói với cô, cô cũng không dám hỏi nhiều.
Phó Kiến Đằng đúng thật là mặt dày.
Buổi tối, trong lúc hắn đi vệ sinh, anh ta thật sự quay lại bệnh viện thăm Ỷ Thanh Lan, trên tay còn xách bao nhiêu là đồ ăn.
Cô ngồi trên giường nhìn thấy anh ta bước vào, có chút thắc mắc mà lên tiếng hỏi.
- Anh mua gì mà nhiều đồ vậy?
Phó Kiến Đằng đặt đồ ăn lên mặt tủ cạnh giường bệnh, nhìn Ỷ Thanh Lan nở một nụ cười.
- Vừa rồi... tôi tiện đường ghé qua siêu thị, mua cho em một hộp nước hồng sâm KGC Everytime để em tẩm bổ. Ngoài ra, còn có cả nước Yến, dưa vàng Yubari.
Kể từ sau khi biết anh ta có tình cảm với mình, mà ngay cả khi cô không đáp lại tình cảm, Phó Kiến Đằng vẫn không chịu từ bỏ.
Ỷ Thanh Lan càng cảm thấy khó xử, khi đối diện với sự quan tâm của anh ta.
- Em bình thường cũng không ăn nhiều mấy thứ này. Anh mua làm gì cho phí tiền ra?
- Thì bây giờ ăn nhiều vào là được rồi. Cũng không đáng bao nhiêu.
Phải! Đối với một minh tinh nổi tiếng như Phó Kiến Đằng, mấy thứ này đối với anh ta, chẳng qua chỉ giống như bỏ ra mấy đồng bạc lẻ, hoàn toàn không đáng kể đến.
Anh ta mở hộp hồng sâm, lấy một gói nước đã pha sẵn xé một ít ở phần đầu, vừa đủ để nước có thể chảy ra, rồi đem đổ vào cốc sứ ở trên mặt tủ.
Cuối cùng, cầm lấy cốc hồng sâm ngồi xuống giường đưa cho cô.
- Em uống thử đi. Xem có hợp khẩu vị không.
Ỷ Thanh Lan tuy rằng có chút ngại, nhưng cũng không thể từ chối.
Đành miễn cưỡng cầm lấy cốc nước từ tay Phó Kiến Đằng, đưa lên miệng uống một ngụm.
Đợi khi hoàn toàn nuốt hết thứ chất lỏng trong miệng, cô mới đáp lời anh ta.
- Ngon lắm! Cảm ơn anh!
- Không cần phải khách sáo với tôi như vậy đâu. Em thích là được.
Phó Kiến Đằng ngó nghiêng quanh phòng bệnh một chút, rồi quay lại hỏi Ỷ Thanh Lan.
- À mà... Dương thiếu đi đâu rồi sao? Từ lúc vào đây đến giờ tôi không thấy.
Cảm thấy loại hồng sâm này cũng khá ngon, nên cô tham lam uống thêm vài ngụm nữa.
Nghe anh ta hỏi, cô lại dịu dàng đáp.
- Anh ấy nói đi vệ sinh, một lát sẽ quay lại.
Phó Kiến Đằng gật gật đầu, rồi rút điện thoại từ trong túi quần ra, vờ lướt Weibo như không có gì.
Cho tới vài giây sau, đôi mắt anh ta trở nên thâm sâu, đưa điện thoại của mình cho Ỷ Thanh Lan.
- Thanh Lan... cái này...?
Cô nhìn anh ta với vẻ mặt ngơ ngác, như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cho đến khi đôi mắt va vào hình ảnh, một đôi nam nữ cùng bước ra từ một nhà hàng sang trọng.
Người đàn ông kia...
Ỷ Thanh Lan thật sự không dám tin, người đàn ông trong bức hình là Dương Đổng Triệt.
Mà nếu đúng là hắn thì cô cũng có thể nghĩ đấy là Trợ lý của hắn, bạn bè hoặc đối tác làm ăn gì đấy.
Nhưng không...
Tiêu đề bài viết lại như dội cho cô một gáo nước lạnh.
“Đại Thiếu gia nhà họ Dương đến một nhà hàng từ chiều ngày mùng 10 tháng 7, đến sáng sớm hôm sau mới rời khỏi, nhưng lại đi ra cùng một cô gái. Được biết, cô gái này là nhân viên Tập đoàn Dương thị. Trước đó, người ta còn bắt gặp Dương thiếu cùng cô gái này, ôm ấp nhau ở trước cổng Tập đoàn nhà họ Dương.”
Người đăng tải bài viết lên diễn đàn mạng xã hội, còn không quên up ảnh Dương Đổng Triệt cùng Giang Hạ Trúc ôm nhau ở Công ty.
Ngay ở dưới bài viết kia còn có thêm một bài viết khác.
Nhưng bài viết này lại liên quan đến cả hắn lẫn cô.
Đại khái, người ta nói trong lúc cô bị té cầu thang phải nhập viện.
Dương Đổng Triệt lại bỏ mặc cô để đi chơi với tình nhân.
Thì ra là vậy...
Lý do tại sao đến tận sáng nay, Dương Đổng Triệt mới biết tin cô bị tai nạn phải nhập viện.
Chính là bởi vì cả đêm qua hắn bận vui vẻ với người phụ nữ khác.
Cuộc hôn nhân này, đem đến cho cô ngọt ngào thì ít...
Hầu hết đều là mùi vị đắng chát!
Ỷ Thanh Lan nhất thời bần thần, đôi mắt lại đỏ hoe ngập nước.
Trái tim trong ngực trái, còn đau đớn hơn phần chân bị trẹo gấp ngàn vạn lần.
Tuy rằng... chính anh ta là người muốn cho cô biết tin tức này.
Nhưng khi nhìn thấy cô đau khổ vì người đàn ông khác.
Phó Kiến Đằng không khỏi cảm thấy xót xa.
- Thanh Lan... em ổn chứ? Tôi xin lỗi! Đáng lẽ ra tôi không nên cho em xem bài viết này.
Đúng lúc này, Dương Đổng Triệt quay lại phòng bệnh, nhìn thấy đôi mắt mọng nước của Ỷ Thanh Lan.
Lại thấy Phó Kiến Đằng có mặt ở đây.
Hắn liền tưởng anh ta bắt nạt cô.
Dương Đổng Triệt đẩy Phó Kiến Đằng ra, ngồi xuống bên cạnh cô, lo lắng hỏi han.
- Bà xã, em sao vậy? Là Phó Kiến Đằng bắt nạt em sao?
Phó Kiến Đằng bị lôi dậy, anh ta vẫn đứng trước mặt hai người bọn họ.
Khoanh hai tay trước ngực, nhìn Dương Đổng Triệt nở một nụ cười nửa miệng.
- Cô ấy như vậy là do chuyện “tốt” mà anh đã làm, với cô nhân viên của mình tối qua đấy.