Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 55: Em có thể ly hôn chồng để đến với tôi không.




Nghe Dương Gia Đông buông lời cáo buộc, đôi mắt đen của Dương Đổng Triệt lập tức híp sâu, lập tức lên tiếng hỏi lại.

- Con bán thông tin cho đối thủ? Ai nói với ba như thế?

Dường như đã đoán trước được thế nào hắn cũng chối cãi, ông ta liền cầm điện thoại mở một loạt hình ảnh, rồi đẩy về phía hắn.

- Không phải mày làm thì tại sao mày cùng Giám đốc Tập đoàn đối thủ, lại cùng xuất hiện ở một nhà hàng, cùng một thời điểm như thế này?

- Không có người bán thông tin cho đối thủ, thì tại sao bên kia lại thắng thầu dự án, với mức giá chỉ cao hơn chúng ta đúng nửa giá?

Dương Đổng Triệt vội vàng cầm điện thoại của ba mình lênxem cho thật kỹ.

Người trong bức hình đúng thật là hắn.

Nhưng hôm ấy hắn đi gặp mặt bạn bè ở nhà hàng này, chứ hoàn toàn không phải gặp gỡ Giám đốc, bên phía Tập đoàn đối thủ.

- Ba, cái này chỉ là trùng hợp thôi. Con không có lý do gì để bán thông tin cho đối thủ, để hãm hại Tập đoàn nhà mình cả.

Hắn nhìn Dương Gia Đông mà lên tiếng thanh minh.

Lần này hắn thật sự bị oan.

- Sao lại không có lý do gì? Anh chính là vì ghen ghét em được ba thương yêu hơn, cho nên mới cố tình mượn chuyện anh bị ba khiển trách, vụ làm mất một bản hợp đồng để xin nghỉ phép, đẩy dự án đấu thầu này sang cho em.

- Nếu không phải có người gửi những bức ảnh kia cho ba, thì người bây giờ phải chịu tội oan, có phải là em rồi hay không?

- Sao anh lại tàn nhẫn như vậy hả anh cả?

Dương Uy Long vừa lên tiếng giống như đang kể khổ.

Dương Đổng Triệt cảm thấy chuyện đến nước này, cho dù hắn có kêu oan cũng vô ích, cho nên liền lạnh lùng đáp.

- Chỉ là vô tình có người nhìn thấy tôi, cùng Giám đốc Tập đoàn đối thủ, ở chung trong một nhà hàng. Chú có bằng chứng chứng minh, tôi bán thông tin cho đối thủ hay không?

Dương Gia Đông cùng cậu con trai út của ông ta, quả nhiên không có bằng chứng chứng minh, hắn bán thông tin nội bộ ra ngoài.

Ông ta lại đẩy đến trước mặt Dương Đổng Triệt một văn kiện.

- Vậy mày xem cái này đi. Mày giải thích thế nào về chuyện này?

Dương Đổng Triệt nghi hoặc nhìn ba mình, rất nhanh cầm tập văn kiện trên bàn làm việc lên xem.

Thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy có mấy chứng từ rút tiề,từ phòng Tài vụ có con dấu của hắn.

- Cả chục triệu tệ. Nói xem, mày rút nhiều tiền như thế để làm gì?

Hắn đập mạnh tập văn kiện xuống bàn làm việc của Dương Gia Đông, kiên định đáp.

- Số tiền này không phải con rút. Con là bị hại, ba phải tin con.

- Con bình thường không thiếu tiền. Tại sao phải bòn rút công quỹ của Tập đoàn chứ? Ba nghĩ kỹ lại đi.

Cứ đến lúc Dương Đổng Triệt sắp phản bác thành công,thì Dương Uy Long lại chen lời vào.

- Chắc chắn là anh đã dùng tiền bao nuôi bồ nhí. Em nghe mọi người trong Tập đoàn đồn thổi, rằng hôm trước ở trước cổng Tập đoàn, anh với con nhỏ nhân viên tên là Giang cái gì đấy ôm ấp nhau.

- Mấy con nhỏ chuyên lấy lỗ làm lãi thì đốt tiền kinh lắm! Nếu không phải anh lấy tiền của Tập đoàn, thì sao trên giấy tờ lại có con dấu xác nhận của anh?

Cậu ta nói thế vẫn cảm thấy chưa đủ, lại tiếp tục châm chọc hắn.

- Mà tại sao anh ăn vụng lại không biết chùi mép như vậy? Anh làm thế không cảm thấy có lỗi với chị Lan hay sao?

Nghe Dương Uy Long nhắc tới Ỷ Thanh Lan, lần này Dương Đổng Triệt không thể bình tĩnh được nữa, liền ở trước mặt Dương Gia Đông tức giận nói.

- Tôi với Giang Hạ Trúc hoàn toàn trong sạch. Chú tốt nhất đừng ở đây ăn nói hàm hồ. Hôm đó, cô ta chẳng qua bị chóng mặt ,nên tôi mới đỡ cô ta mà thôi.

Hắn lại quay sang ba mình mà nói.

- Ba... con...

Lần này, Dương Gia Đông không cho hắn cơ hội giải thích, mà trực tiếp ngắt lời.

- Đủ rồi đấy! Việc Tập đoàn bị lộ thông tin mật, thì mày nói là không có bằng chứng. Chuyện biển thủ công quỹ đã có đủ vật chứng, mày còn muốn nguỵ biện cái gì nữa?

- Tao thật hối hận vì năm xưa đã cùng mẹ mày, sinh ra một đứa con bất hiếu như mày.

Hắn một lần nữa lại nổi đoá, lên khi nghe ông ta nhắc tới mẹ của mình.

- Vậy ba nghĩ rằng bản thân, có đủ tư cách nhắc đến mẹ tôi sao? Nếu ba yêu thương mẹ con tôi, thì đã không tái hôn những hai lần rồi.

- Ba nghĩ bản thân mình còn đủ quyền hạn phán xét tôi sao?

Nghe được những lời chất vấn thoát ra từ miệng của Dương Đổng Triệt, Dương Gia Đông càng thêm giận dữ mà nói.

- Mày... được lắm! Tao nuôi mày lớn đến từng này, bây giờ mày báo đáp ba mày như thế này đây. Cút! Cút ngay.

- Tao sẽ thông qua Hội đồng Quản trị, cách chức Tổng Giám đốc của mày. Sau này, tao có chết đi thì cũng đừng hòng, tao để lại một đồng nào cho mày.

- Vị trí Tổng Giám đốc cũng như người thừa kế Dương thị tôi không cần, nhưng tôi nhất định sẽ quay lại đây để đòi lại sự trong sạch cho mình.

Vừa nói dứt lời, hắn lập tức rời khỏi phòng, không thèm quan tâm Dương Gia Đông đang tức tối, tới mức liên tục ho dữ dội.

[...]

Giờ nghỉ giải lao buổi trưa, Ỷ Thanh Lan nhân cơ hội Dương Đổng Triệt ở đây, mà đề nghị muốn được nói chuyện riêng với Phó Kiến Đằng.

Anh ta cũng đồng ý đi theo cô.

- Ừm... anh Đằng này. Em là người đã có gia đình rồi.

- Cho dù chúng ta là bạn diễn, nhưng em mong từ nay về sau chúng ta có thể giữ khoảng cách, nhất là ở trước mặt chồng em.

- Em cũng không muốn mọi người hiểu nhầm.

Đứng ở chỗ cầu thang bộ, cô ngập ngừng một chút rồi cuối cùng cũng lấy hết can đảm mà mở lời.

Phó Kiến Đằng nhìn cô hồi lâu, bất chợt nở một nụ cười.

- Tôi lại mong mọi người hiểu nhầm. Bởi vì... tôi yêu em!

Mặc dù đã đoán được từ trước là anh ta có tình ý với mình, nhưng khi nghe chính miệng anh ta thừa nhận.

Ỷ Thanh Lan vẫn không giấu nổi sự kinh ngạc.

Yêu...? Một minh tinh nổi tiếng có thể nói là nhất, nhì Đại Lục, lại yêu một người bình thường như cô sao?

- Kiến Đằng, anh nghe em nói... anh biết em có chồng rồi mà. Chúng ta thật sự không có tương lai đâu.

- Vả lại, người như anh chắc chắn sẽ tìm được một người con gái, tốt hơn em rất nhiều!

Cô cố gắng muốn nói cho anh ta hiểu, nhưng Phó Kiến Đằng rất nhanh đã lên tiếng bác bỏ.

- Đúng là xung quanh tôi không thiếu phụ nữ, thậm chí bọn họ còn chủ động tán tỉnh tôi.

- Thế nhưng trái tim tôi lại chỉ rung động trước em.

Anh ta tự nhiên lại hỏi Ỷ Thanh Lan một câu.

- Thanh Lan, em có thể ly hôn chồng để đến với tôi không?