Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 52: Phó kiến đằng tặng hoa cho cô.




Vừa nói dứt lời, Dương Đổng Triệt lại một lần nữa, cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại.

Hành động từ tốn, chậm rãi tách mở hai cánh môi như đoá hoa nở rộ.

Hoàn toàn không còn sự thô bạo, điên cuồng chiếm hữu như lúc trước.

Khẽ khàng đem cái lưỡi trơn ướt, luồn lách vào bên trong khoang miệng nhỏ bé, cuốn lấy cái lưỡi không xương của Ỷ Thanh Lan.

Vừa rồi mới nói yêu hắn, hiện tại lại được tiếp nhận sự đối xử dịu dàng, ân cần như thế này.

Cô dĩ nhiên không từ chối.

Mà ngược lại, còn chủ động vòng hai tay ôm lấy cổ hắn, kéo gương mặt đẹp trai sát lại gần mình hơn.

Hai người họ quần đảo trên giường, trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào.

Đi từ sự nhẹ nhàng, nồng ấm, đến mãnh liệt, đậm tình.

Hai cơ thể như muốn hoà làm một, cho dù trời đất có sập xuống, cũng không muốn tách rời nhau.

Môi lưỡi dây dưa hồi lâu, Dương Đổng Triệt cuối cùng cũng để cô, có cơ hội đón nhận nhiều hơn khí oxy trong không gian.

Nhưng bản thân vẫn không dừng lại ở đấy.

Đôi môi khô mỏng tham lam hôn mút chiếc cằm V-line, chiếc lưỡi không xương hệt như rắn nước đảo một vòng, quanh khuôn mặt người thấy, người yêu của Ỷ Thanh Lan.

Đồng thời, động tác thoăn thoắt cởi bỏ bộ đồ hai mảnh trên người cô, cả nội y cũng không giữ lại.

Cho tới khi cả quần áo trên người hắn cũng bị ném xuống sàn nhà, thân hình rắn chắc không một mảnh vải che đậy, bị dục vọng thiêu đốt đến nóng bỏng như than, liền trực tiếp đè lên cơ thể hoàn mỹ của người phía dưới.

Đôi bàn tay với những vết chai sạn do cầm bút, cũng như gõ bàn phím lâu ngày, bọc chặt lấy đôi gò bồng trắng nõn không tì vết.

Cả dị vật cứng rắn cũng đã bắt đầu chèn ép môi lớn, môi nhỏ xung quanh mật huyệt ẩm ướt.

Hơi thở hắn đem theo sự nặng nề chốc lát lại ngắt quãng.

Vừa rồi, cô và hắn chỉ mới ôm hôn nhau thôi.

Ỷ Thanh Lan thậm chí còn chưa cởi đồ, cô đã cảm thấy hạ thân của mình ướt át khó chịu.

Hiện tại, bầu ngực sữa non mềm bị đối phương thoả sức nhào nặn, cộng thêm con hổ của hắn đã ở ngay bên ngoài huyệt động đầy nước.

Khiến dục vọng của cô càng dâng cao.

Cơ thể không ngừng uốn éo dưới thân hắn, làm cho miệng huyệt cùng gậy thịt gân guốc, càng có cơ hội được cọ nhiệt với nhau.

Đôi môi mềm mỏng khẽ mở, thanh âm ái muội lập tức vọt ra khỏi cổ họng.

- Ưm... Triệt... khó chịu... cho em đi...!

Dương Đổng Triệt hai tay trắng ra sức cày cấy thửa ruộng trước mắt, đến nỗi hai khoả nhô cao của cô in hằn những dấu vết tím hồng.

Giống hệt như máy cày luôn để lại dấu vết, trên những mảnh đất mà nó đi qua.

- Cô muốn cái gì? Nói rõ ra xem!

Hắn rõ ràng biết Ỷ Thanh Lan muốn gì, nhưng lại cố ý tỏ ra không hiểu, mà vẫn để dị vật đứng ở trước cửa động, hoàn toàn không vội vàng tiến vào.

Hắn chính là muốn nghe cô nỉ non, cầu xin hắn, tiến vào bên trong cơ thể mê người của cô.

Dương Đổng Triệt chẳng những không cho cô thứ cô muốn, mà lại càng cố tình khiêu khích những điểm có nhiều hormone âu yếm nhất của Ỷ Thanh Lan.

Khiến cô bị dục vọng hãm sâu tới mức gần như muốn phát điên, thẹn thùng mà đáp.

- Ư... Triệt... đừng đùa nữa. Anh biết em muốn gì mà.

Nhìn bộ dạng khó khăn chống đỡ cơn hứng tình của cô, hắn lại có chút không đành lòng.

Cộng thêm vật thể giữa hai chân hắn đã cương cứng tới cực hạn, dường như sắp không thể chịu đựng được nữa.

- Được rồi! Không trêu cô nữa.

Thời khắc giọng nói trầm khàn vang lên, cũng là lúc dị vật như một cỗ xe, từ từ chuyển động đi vào bên trong đầm lầy.

Khúc thịt sưng to tiến vào đến đâu, thì lập tức được vách thịt đỏ ửng, như cục nam châm hút chặt đến đấy.

Cảm tưởng như không còn đường thoái lui.

Vẫn là chỉ có Dương Đổng Triệt mới có thể khiến cô, cảm thấy thoải mái ngay lúc này.

Côn thịt tiến vào vừa vặn nấp đầy cảm giác trống rỗng, bên trong cơ thể Ỷ Thanh Lan.

Mỗi một lần hắn đẩy hông, để đầu nấm thúc vào điểm nhạy cảm nhất bên trong huyệt động.

Là khoái cảm như nguồn điện ăn sâu vào từng tế bào biểu mô.

Dương Đổng Triệt cúi đầu, ngậm lấy một bên nụ hoa nhỏ bé.

Dùng hơi ấm của miệng rộng làm cho nó càng thêm cứng cáp.

Trong khi một tay vẫn chưa thôi vỗ về, xoa bóp quả đồi còn lại.

Hiện tại, Ỷ Thanh Lan căn bản đã bị nhục dục nhấn chìm lý trí.

Trong đầu cô lúc này chỉ tồn tại một từ “sướng”.

Mặc cho dịch thuỷ từ bên trong cơ thể, chảy ra theo từng cú va chạm giữa hai thân thể.

Cô chỉ còn biết dùng hai chân kẹp chặt kiện hông rắn rỏi của hắn, nhịn được mà liên tục rên rỉ.

- Ư... a... a... sâu thêm nữa... sướng... ơ...!

Từng tiếng rên rỉ nỉ non của cô, giống như đang thay cho lời khen ngợi hắn quá dũng mãnh.

Làm cho Dương Đổng Triệt càng thêm hưng phấn, tốc độ đâm chọc càng thêm mạnh mẽ và dứt khoát hơn.

Lâu lắm rồi bọn họ mới lại có một đêm hoan lạc, mà cả hai đều hết mình như vậy.

Sau khi đã xả lũ vào trong cơ thể cô, dường như hắn vẫn còn chưa thấy thỏa mãn.

Liền ngồi xuống giường vài phút, để điều chỉnh lại nhịp hô hấp đang vô cùng rối loạn.

Rồi bế Ỷ Thanh Lan bước xuống giường đi vào nhà tắm.

Cô và hắn ngâm mình trong nước, cho tới khi Dương Đổng Triệt có thể cương lên thêm lần nữa.

Rồi bọn họ lại quấn lấy nhau, làm thêm hai hiệp mới chịu mặc quần áo, rồi xuống dưới lầu ăn khuya.

[...]

Ngày hôm sau, Dương Đổng Triệt cùng Ỷ Thanh Lan đến Tập đoàn Xuân Loan làm việc như bình thường.

Nhưng khi bọn họ vừa bước vào trong sảnh chính, thì Phó Kiến Đằng lại bất ngờ xuất hiện.

Anh ta ôm theo một bó hoa được làm bằng 30 tờ tiền đô la, mà mỗi tờ tiền đều có mệnh giá là 100 đô la hướng về phía cô.

Còn không thèm quan tâm tới chuyện chồng cô đang đứng ngay bên cạnh, nở một nụ cười ấm áp.

- Thanh Lan, nhân ngày Quốc tế phụ nữ, tôi có bó hoa này muốn tặng em.

- Chúc em ngày càng xinh đẹp, khoẻ mạnh và thành công hơn nữa trong sự nghiệp.