- Một câu anh Đằng, hai câu anh Đằng. Bộ cô ngủ với hắn ta rồi hay sao, mà gọi thân mật như vậy?
- Ỷ Thanh Lan, cô có nhớ đây là lần thứ bao nhiêu cô cầu xin tôi rồi hay không? Nhưng kết quả thì sao? Cô vẫn chứng nào tật nấy.
- Có bao giờ cô biết sửa sai không? Hay là hết lần này tới lần khác cô đi vào vết xe đổ của mình?
Mẹ nó! Cô đây là tưởng chồng mình là khúc gỗ, không biết ghen là gì hay sao?
Bình thường cô vẫn thân mật gọi hắn bằng tên.
Bây giờ, khi không lại lòi ra một thằng đàn ông khác được cô gọi bằng tên.
Thế thành ra hắn trong lòng cô, chỉ bằng mấy thằng đàn ông bên ngoài thôi sao?
Không được. Không thể như thế được!
Dương Đổng Triệt trông thế mà cũng dễ mềm lòng lắm!
Ỷ Thanh Lan đã xuống nước năn nỉ xin hắn tha cho, hắn cũng dần lấy lại được bình tĩnh, mà nghĩ đến chuyện cô từng bị rách cùng đồ.
Tuy nói không phải lần nào chơi bạo dâm cũng xảy ra sự cố, nhưng cẩn thận không thừa.
Tốc độ luân động dần chậm lại, nhưng hắn vẫn chưa thôi trách móc cô.
Dám đòi bỏ hắn sao?
Xem ra, hắn vẫn cần dạy dỗ cô tử tế mới được.
- Không có. Thật sự không có! Em với anh... à không, em với Phó Kiến Đằng chỉ là bạn diễn thôi.
Tuy tần suất cắm rút của hắn đã giảm dần, nhưng nếu vẫn còn tiếp tục màn giao hoan thế này, thì vết sưng phồng ở mật huyệt khó lòng mà tiêu tan.
Dâm thuỷ từ bên trong cơ thể Ỷ Thanh Lan tiết ra, trượt dài xuống bắp đùi thẳng tắp, làm cho cô thật sự rất khó chịu.
Dương Đổng Triệt là người chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng.
Xem ra, từ nay cô muốn sống yên thì tốt hơn hết, không nên chống đối hắn.
- Lần này là lần cuối, tuyệt đối không có lần sau. Em thề đấy!
Nói gì thì nói, tất cả những chuyện xảy ra nào phải lỗi do cô.
Là đám đàn ông kia, thấy cô là một cô gái xinh đẹp lại hiểu chuyện, nên mới muốn kết giao với cô đấy chứ.
Mà nghĩ lại chuyện bị Tán Đình Mặc cho người chụp thuốc mê, đưa đến vùng ngoại ô, Ỷ Thanh Lan tức muốn điên người.
Nếu không phải do anh ta, chắc chắn hôm nay cô không thảm hại như vậy.
Hoà vào cùng với tiếng nước chảy ở hạ thân, hình như hắn nghe thấy bụng cô đang đánh trống thì phải.
Chẳng lẽ cô thật sự chưa ăn tối ở bên ngoài sao?
Giờ bình tĩnh suy xét lại, Dương Đổng Triệt chợt cảm thấy Ỷ Thanh Lan rất có thể thật sự, không có gan dám cắm sừng lên đầu hắn.
Hai lần bị hắn hành hạ về mặt thể xác.
Nếu như cô có gan dám léng phéng với người đàn ông khác ở bên ngoài, thế thì đúng thật là cô không biết sợ là gì.
Hoặc có thể cô là người thích bạo dâm, nên cố tình muốn gợi đòn với hắn.
Nhưng mà... nếu thật sự cô bị bắt cóc.
Thì rốt cuộc tên khốn nào chán sống, dám động vào người phụ nữ của Dương Đổng Triệt hắn vậy?
Mà cho dù sự thật có đúng như những gì cô nói, thì cũng không thể trách hắn.
Cô biết rõ chuyện hôm trước nhìn thấy cô đứng cạnh Phó Kiến Đằng, hắn đã khó chịu như thế nào mà.
Hôm nay còn dám đi với anh ta.
Còn không phải là coi lời hắn nói, không ra một cái gì hay sao?
Thu hồi suy nghĩ, hắn cố tình đưa đẩy thêm vài cái nữa.
Rồi theo thói quen, thoải mái bắn toàn bộ hạt giống vào trong cơ thể cô, rồi mới từ từ rút dị vật ra.
- Ngày mai tôi sẽ tới Xuân Loan. xin phép cho cô nghỉ vài ngày.
- Những ngày tới, cô tốt nhất nên nghĩ cách khiến cho tôi hài lòng.
- Bằng không, thì quên cái vai diễn trong bộ phim đầu tay, mà cô được đảm nhận đi.
Trước khi tra rõ chuyện ngày hôm nay, Dương Đổng Triệt không thể nào để cô đi làm.
Nếu chuyện không giống như lời Ỷ Thanh Lan nói, hắn nhất định khiến cô không thể debut nữa.
Dù sao trước giờ, hắn cũng chưa bao giờ muốn cô ra ngoài đi làm kiếm tiền.
Hắn không thiếu tiền, thậm chí tiền của hắn cho dù cả đời này, cô có tiêu xài hoang phí thì cũng không hết được.
Vậy tại sao vợ hắn lại phải đi làm công cho người ta?
- Tôi qua phòng bên tắm. Cô cũng tắm đi rồi xuống ăn khuya với tôi.
Dương Đổng Triệt rời khỏi nhà tắm, cô mệt mỏi chống hai tay xuống cạnh chậu rửa mặt.
Nhìn vết cắn tím tái hiện hữu trên da thịt của chính mình, qua chiếc gương trước mặt.
Mấy lần rồi, Ỷ Thanh Lan những tưởng bản thân sẽ bị hắn hành hạ đến chết, nhưng cuối cùng cô vẫn sống.
Cũng đúng.
Hắn sẽ không bao giờ để cô chết một cách dễ dàng.
[...]
Ngày hôm sau, Dương Đổng Triệt thật sự đích thân đi xin nghỉ phép cho cô.
Thật ra mấy chuyện cỏn con này hắn vốn dĩ không cần tự mình ra mặt.
Nhưng hắn lại cố tình tới Tập đoàn Xuân Loan, là vì muốn gặp một người.
Thật ra, Phó Kiến Đằng không phải người của Tập đoàn Xuân Loan.
Anh ta chỉ là nhận lời mời hợp tác, trong dự án phim truyền hình lần này mà thôi.
Không hề hay biết Ỷ Thanh Lan hôm nay không đi làm.
Anh ta vẫn như thường lệ đến Xuân Loan luyện tập, để chuẩn bị cho ngày khai máy phim Nợ Tình.
Phó Kiến Đằng cùng Dương Đổng Triệt chạm mặt nhau, ở dãy hành lang trên lầu hai, không phải là do vô tình.
Mà là hắn cố tình đi tìm anh ta.
- Cậu Phó, xin dừng bước!
Đây là lần thứ hai, Phó Kiến Đằng thấy hắn chủ động bắt chuyện với anh ta.
Thiếu gia nhà họ Dương đã có lời, chẳng lẽ anh ta lại cứ thế bỏ đi hay sao?
Mặc dù không biết Dương Đổng Triệt muốn gì, nhưng anh ta vẫn theo phép lịch sự cơ bản, mà dừng lại trước mặt hắn.
- Không biết Dương thiếu tìm tôi có điều gì chỉ bảo?
Dương Đổng Triệt lắc đầu cười.
- Cậu Phó quá lời rồi! Chỉ bảo thì không dám!
- Chẳng qua tôi nghe nói hôm qua vợ tôi bị bắt cóc, là nhờ cậu Phó cứu giúp rồi đưa về nhà, phải không?
Nói đến đây, hắn nhìn Phó Kiến Đằng nhếch môi, nở một nụ cười nửa miệng.
- Trước tiên, tôi thật sự cảm ơn cậu Phó đã có lòng tốt, cứu vợ tôi thoát khỏi nguy hiểm.
- Thế nhưng mà... dù sao cô ấy cũng đã có chồng rồi. Đêm hôm đi với người đàn ông khác, để đám phóng viên, nhà báo nhìn thấy, thì tôi e sẽ bất lợi cho cả cậu lẫn vợ chồng tôi.
Nói đoạn, Dương Đổng Triệt rút ra từ trong túi áo một chiếc card visit, cẩn thận đút vào trong túi áo vest của Phó Kiến Đằng.
- Đây là card visit của tôi. Sau này, nếu vợ tôi có xảy ra chuyện gì thì cậu Phó cứ trực tiếp gọi điện cho tôi theo số này.
- Vợ của tôi thì để tự tôi lo, không phiền cậu Phó phải nhọc tâm.