Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 40: Lại chiến tranh lạnh.




Mấy ngày sau, cuộc họp báo cũng chính thức được diễn ra.

Chuyện quan trọng trước mắt bây giờ, là phải làm sao dập tắt tin đồn, càng sớm càng tốt.

Nên Ỷ Thanh Lan cũng chẳng còn tâm trí nào, mà nhớ đến chuyện vết son môi kia nữa.

Hôm nay, cô diễn trên mình một chiếc đầm lụa màu xám bạc bó sát, với phần cổ áo khoét sâu, cùng phần eo phối ren hở bạo vô cùng quyến rũ.

Lại được thêm phần chân váy đuôi cá dài che khuất đôi chân mang giày cao gót, vô cùng tôn dáng và da thịt.

Khoác tay đi bên cạnh cô, Dương Đổng Triệt cũng lịch lãm chẳng kém cạnh ai, khi chọn cho mình một bộ vest đen vô cùng sang trọng.

Cả người toát ra khí chất của một quý ông, giàu có và quyền lực.

Từ lúc bước ra từ trong xe hơi, gương mặt hai người đều vô cùng vui vẻ, tình tứ đi bên nhau.

Tỏ rõ cho người ngoài thấy bọn họ rất hoà hợp, cũng như rất hạnh phúc.

Sau khi kéo ghế để Ỷ Thanh Lan ngồi xuống trước bàn, trong căn phòng diễn ra buổi họp báo.

Dương Đổng Triệt cũng lịch thiệp ngồi xuống vị trí bên cạnh, bàn tay đeo nhẫn cưới của hắn, đan vào bàn tay cũng đeo nhẫn cặp với mình của cô.

Nhìn thẳng vào ống kính của phóng viên mà nói.

- Xin chào tất cả mọi người! Ắt hẳn mọi người cũng đã nghe qua những tin đồn thất thiệt, liên quan đến Dương thị những ngày qua.

- Cho nên, tôi cũng không giới thiệu nữa, mà sẽ vào thẳng vấn đề chính, của buổi họp báo ngày hôm nay.

Ngưng một chút, hắn quay sang nhìn cô nở một nụ cười ngọt ngào.

Rồi một lần nữa quay xuống chỗ nhiều nhà báo, phóng viên đang ngồi mà phân trần.

- Thật ra nếu mà để nói về những tin đồn liên quan đến vợ chồng tôi, thì nó không hoàn toàn sai sự thật.

- Nhưng chắc chắn có nhiều người, đang lầm tưởng về cuộc sống hôn nhân của chúng tôi.

Ỷ Thanh Lan chuyên chú nhìn Dương Đổng Triệt trả lời phỏng vấn, trong đầu cô vẫn còn ghi nhớ lời dặn dò của hắn.

Đó là khi đến buổi họp báo, nếu không thực sự cần thiết thì cô không cần lên tiếng.

- Đúng là tôi và vợ tôi kết hôn, do trước đó chúng tôi có sự cố, phát sinh quan hệ trai gái. Nhưng trước đó nữa, thì cả hai chúng tôi lại cùng có tình cảm với đối phương.

- Mọi người cũng biết đấy, mẹ tôi mất sớm, tôi cũng không thể ích kỷ giữ ba cho riêng mình, mà phải để ba tôi tự do tìm kiếm một người phụ nữ khác thay thế mẹ tôi quán xuyến gia đình.

- Và may thay ba tôi lại tìm được một người bạn đời tri kỷ, đó là mẹ Lệ, cũng là mẹ ruột của vợ tôi.

Tuy biết rõ toàn bộ những lời mà Dương Đổng Triệt nói ra ở đây, chỉ nhằm mục đích đối phó với truyền thông.

Nhưng khi nghe thấy hắn nói bản thân cũng có tình cảm với cô.

Chẳng hiểu tại sao trái tim Ỷ Thanh Lan lại đập loạn, cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

- Thanh Lan năm 14 tuổi đã dọn vào sống ở Dương gia. Chúng tôi lại không có cùng huyết thống, ở với nhau lâu này tự nhiên sinh tình lúc nào không hay.

- Tôi phải cảm ơn cái sự cố lúc trước, vì nhờ có sự cố đó mà tôi may mắn, cưới được người vợ hiền dịu như thế này.

Uống một ngụm nước suối cho nhuận giọng, Dương Đổng Triệt còn không quên nói thêm.

- Còn về chuyện có người đồn đoán rằng, vợ tôi vì tiền của nhà họ Dương mà gài bẫy tôi, thì hoàn toàn là sai sự thật!

- Vợ tôi tuyệt đối không phải người như thế.

- Tôi không cần biết lúc trước gia cảnh của cô ấy ra sao. Nhưng bây giờ cô ấy đã là vợ của Dương Đổng Triệt này, là Thiếu Phu nhân Dương gia, thân phận của cô ấy tuyệt đối không thấp hèn.

Nói tới đây, Dương Đổng Triệt chợt lại nửa đùa, nửa thật khi nhắc đến nghề nghiệp của cô.

- Hơn nữa, vợ tôi hiện tại đã là Diễn viên chính thức của Tập đoàn Truyền thông Xuân Loan. Dù chưa hết thời hạn thực tập, nhưng cô ấy được debut sớm hơn những Thực tập sinh khác.

- Có khi sau này, tôi còn phải để cô ấy bao nuôi cũng nên.

Nghe được thông tin Ỷ Thanh Lan đã trở thành Diễn viên chính thức, của Tập đoàn nổi tiếng Xuân Loan.

Đám người phía dưới vô cùng ngạc nhiên, bọn họ thi nhau bàn tán, rồi có một người lại đặt ra câu hỏi.

- Dương Thiếu cùng Thiếu Phu nhân quá đúng là một đôi trai tài, gái sắc. Hai người hạnh phúc như vậy, không biết khi nào thì định có thêm thành viên mới?

Nghe thấy có người hỏi bao giờ có em bé, tâm trạng có vẻ khả quan hơn của Ỷ Thanh Lan, trong phút chốc lại chùng xuống.

Tuy vậy, cô cũng không đem tâm tư biểu hiện ra ngoài mặt.

Hắn sẽ không bao giờ muốn cùng cô sinh em bé đâu.

Không bao giờ!

Dương Đổng Triệt tinh ý phát hiện ra sự khác lạ của cô.

Tuy trên mặt cô vẫn có nét cười, nhưng bàn tay ở trong tay hắn đã đổ rất nhiều mồ hôi, lại có phần run rẩy.

Thể hiện Ỷ Thanh Lan đang cố gồng mình chống đỡ.

- Hiện tại sự nghiệp của vợ tôi chưa thực sự ổn định, cho nên chúng tôi đã bàn với nhau, là để thêm vài năm nữa mới có con.

- Dù sao thì chúng tôi cũng vẫn còn khá trẻ.

Hắn qua loa trả lời, rồi nhanh chóng cho kết thúc buổi họp báo, đưa cô trở về nhà.

[...]

Suốt quãng đường trở về nhà, cô chẳng nói chẳng rằng, chỉ dựa đầu vào cửa xe hơi, nhìn ra ngoài phố xá đông người, khuôn mặt thất thần vô hồn.

Dương Đổng Triệt nói với người ngoài rằng, cô tuyệt đối không phải là loại phụ nữ, vì tiền mà leo lên giường của hắn.

Tỏ ra rằng hắn đặt niềm tin tuyệt đối vào cô.

Nhưng sự thật ít ai biết kia, kèm với việc cô không được phép mang thai con của hắn, lại khiến Ỷ Thanh Lan cảm thấy chua xót trong lòng.

Hôm ấy cô không nấu ăn tối, lúc về đến nhà liền đi thẳng một mạch lên lầu, rồi đứng ở cửa sổ trong phòng ngủ suốt mấy tiếng đồng hồ.

Hắn biết cô tỏ thái độ như vậy là vì điều gì, nhưng cũng lại chẳng lên tiếng vỗ về an ủi cô, cũng mặc kệ cho cô muốn làm gì thì làm.

Càng không gắt gỏng khi cô không chịu chuẩn bị bữa tối.

Dương Đổng Triệt chỉ để ý đến cô một chút, rồi cũng đi sang phòng làm việc riêng của mình, để cho Ỷ Thanh Lan có không gian riêng tư.

Đến giờ ăn, cô vẫn cùng hắn dùng bữa tối, nhưng cũng chẳng ai nói với ai tiếng nào.

Không khí ảm đạm bao trùm lên ngôi biệt thự, của đôi vợ chồng trẻ.

Tới mức ngay đến người làm trong nhà, cũng cảm thấy ngột ngạt theo.

Sau khi ăn xong, Dương Đổng Triệt lại lên phòng làm việc, còn cô trở về phòng ngủ.

Mãi đến tận 12 giờ, hắn bước vào phòng ngủ, thì đã thấy đèn điện trong phòng không biết tắt từ khi nào.

Chỉ có thứ ánh sáng yếu ớt màu đỏ, tỏa ra từ chiếc đèn ngủ, khiến hắn có thể thấy rõ Ỷ Thanh Lan đã lên giường nằm.

Hắn tưởng cô ngủ rồi nên cũng nằm xuống vị trí của mình trên chiếc giường lớn êm ái, nhưng thực tế thì cô chưa hề ngủ.

Từ lúc hắn trở về phòng tới lúc nằm xuống bên cạnh mình, cô đều biết hết nhưng cũng không có bất cứ phản ứng nào.

Hai người cô và hắn hiện tại đang ở rất gần nhau, nhưng bọn họ lại đều cảm thấy đối phương như ở một nơi rất xa, mà bọn họ không có cách nào chạm tới được.