Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 4: Lấy cô cũng giống như việc mua một món đồ




Cùng với giọng nói của hắn là bóng dáng cao lớn nhưng lạnh lùng, xuất hiện trong phòng khách.

Nhìn theo góc độ của Dương Đổng Triệt, thì hai con người kia rõ ràng giống như sắp hôn nhau.

Hắn cũng không biết tại sao khi nhìn thấy cảnh này, hắn lại cảm thấy khó chịu trong lòng.

Có lẽ là do bình thường Ỷ Thanh Lan luôn quan tâm tới hắn.

Tuy hắn không muốn tiếp nhận sự quan tâm của cô, nhưng lại cũng không muốn cô quan tâm, tới người đàn ông nào khác ngoài hắn.

Nhìn theo hành động của Dương Uy Long, cô không biết tiếp theo cậu ta định làm gì, càng lúng túng không biết phải phản ứng ra sao, ngoài việc ngả người ra đằng sau.

Nghe thấy giọng nói của Dương Đổng Triệt vang lên, cô có chút giật mình vội vàng đứng dậy, gấp gáp muốn giải thích.

- Đổng Triệt, anh nghe em giải thích đi. Bọn em không phải như anh nghĩ đâu.

Cùng lúc đó, Dương Uy Long cũng ngồi thẳng người lên, quay đầu nhìn người anh trai của mình, buông lời châm chọc.

- Anh chịu mò về rồi đấy à?

Vẫn là giọng điệu lạnh lùng như cũ, hắn nhìn Dương Uy Long mà nói.

- Cô ta sắp thành chị dâu của chú rồi đấy! Tôi cảnh cáo chú tốt nhất giữ khoảng cách với cô ta, để người làm trong nhà nhìn thấy thì không hay đâu.

Không đợi Dương Uy Long kịp lên tiếng phản bác, hắn quay sang nói với cô.

- Cô lên lầu tôi có chuyện riêng cần nói.

Dứt lời, hắn cất bước đi về phía cầu thang, rồi đi thẳng lên lầu.

Ỷ Thanh Lan thấy thế cũng cúi đầu đi theo hắn, bỏ lại Dương Uy Long với nụ cười gian xảo nở rộ trên môi.

Vừa bước vào bên trong phòng ngủ của mình, hắn vươn tay bật công tắc điện.

Rồi lập tức ép cô vào tường, tay phải đưa lên bóp cổ cô, lạnh lùng nói.

- Cô gài bẫy tôi chưa đủ, bây giờ còn muốn quyến rũ Dương Uy Long sao?

- Có phải ngày mai đến cả Vệ sĩ trong cái nhà này, cô cũng muốn quyến rũ hay không?

Bởi vì bàn tay của hắn chỉ nắm hờ cổ cô, không có ý định dùng một tay bóp chết cô, cho nên nhịp hô hấp của Ỷ Thanh Lan mới không bị ảnh hưởng.

Từ trên người hắn cô ngửi thấy toàn là mùi rượu.

Hắn vừa đi uống rượu về sao?

Cô đưa hai tay lên nắm lấy cổ tay hắn, liên tục lắc đầu phủ nhận.

- Không, không phải như thế. Em không có quyến rũ Uy Long. Anh tin em đi có được không?

Đôi mắt hắn đỏ ngầu hung dữ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ bé của cô, nhấn mạnh từng từ một.

- Tin cô? Loại phụ nữ chỉ biết tính kế để trèo lên giường của đàn ông, không bao giờ tôi tin.

Hắn nói dứt lời thì dùng sức bóp chặt cần cổ cao dài, lôi cô rời khỏi bức tường rồi đẩy cô lên giường.

Cởi áo vest ném xuống sàn nhà, rồi trực tiếp lao đến nằm đè lên người cô, nắm chặt hai cổ tay cô đè xuống ga giường.

- Cô thích ngủ với đàn ông lắm phải không? Vậy thì đêm nay hầu hạ tôi đi.

Nói xong hắn liền cúi đầu gặm cắn làn da sáng mịn.

Ỷ Thanh Lan bị làm nhục nhưng không dám kêu là một câu nào, bởi vì cô sợ người khác nghe thấy.

[...]

Sáng hôm sau.

Cô phải mặc một bộ đồ ngủ kín đáo, để che đậy dấu vết của cuộc hoan ái đêm qua.

Trong lúc cả nhà đang ăn sáng, Dương Gia Đông lại nói với Dương Đổng Triệt.

- Con sắp xếp thời gian, đưa Thanh Lan đi chọn nhẫn cưới với chụp ảnh cưới đi. Còn chuyện hôn lễ ba sẽ sắp xếp thay con.

Ỷ Thanh Lan nghe cha dượng của mình nói ,thì liền giật mình nâng mi trộm nhìn Dương Đổng Triệt.

Dựa vào những lời mà hắn nói ngày hôm qua, cô sợ đề nghị này của Dương Gia Đông sẽ khiến hắn cảm thấy không vui.

- Nếu ba muốn thì hôm nay con sẽ nghỉ làm một hôm, để đi chọn nhẫn với chụp ảnh cưới.

Trong lúc cô đang vô cùng bất an trong lòng, Dương Đổng Triệt lại vừa ăn vừa thản nhiên nói, khiến cho cả cô lẫn Dương Uy Long đều cảm thấy bất ngờ.

Không ngờ hắn như thế lại dễ dàng đồng ý, đi chụp ảnh với chọn nhẫn cưới cùng cô.

Tô Mỹ Lệ nhìn thấy hôm nay Dương Đổng Triệt có vẻ hiểu chuyện hơn, thì sắc mặt cũng tươi tắn hơn hẳn.

[...]

Cùng Dương Đổng Triệt ngồi trong xe hơi, để Tài xế đưa bọn cô tới cửa hàng trang sức, cô do dự một chút rồi cuối cùng cũng quyết định hỏi hắn.

- Tại sao... anh ghét em như vậy! Sao anh lại đồng ý kết hôn với em?

Dương Đổng Triệt dựa người vào cửa xe, quay sang nhìn cô nở một nụ cười nửa miệng, lại không tiếc buông lời hạ thấp giá trị của cô.

- Lấy cô cũng giống như việc tôi mua một món đồ vậy, thích thì lấy thôi.

- Cô đừng nghĩ sau khi kết hôn cô có thể quản thúc được tôi, không có chuyện đó đâu, đừng vọng tưởng.

Từng câu từng chữ hắn nói ra lại một lần nữa làm cho Ỷ Thanh Lan bị tổn thương sâu sắc.

Hai bàn tay đặt trên đùi của cô một lần nữa nắm chặt lại với nhau.

Cô vội vàng quay mặt về phía cửa xe, để hắn không nhìn thấy vẻ mặt như sắp phát khóc đến nơi của cô.

Thì ra hạnh phúc cả đời của cô, ở trong mắt hắn lại rẻ mạt như vậy.

[...]

Chiếc xế hộp tiền tỷ đậu lại trước một cửa hàng trang sức rất lớn.

Cô và hắn cùng nhau bước ra khỏi xe, trước khi vào bên trong hắn còn nói thêm một câu.

- Bởi vì cưới loại phụ nữ mưu mô giống như cô, cho nên tôi mới mua nhẫn cưới ở đây.

- Chứ nếu như là cưới người khác, nhẫn cưới của tôi phải được đặt làm riêng.