Cổ tay nhỏ bé cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc, Ỷ Thanh Lan lập tức xoay người lại, vội vàng gỡ tay Bác Nghệ Bân ra, không mặn không nhạt nói.
- Em bây giờ đã là người có gia đình. Sau này anh đừng làm như vậy nữa, kẻo người ngoài nhìn vào lại dị nghị thì không hay.
Nếu không phải bị Dương Đổng Triệt cảnh cáo, có lẽ cô cũng không tới nỗi tỏ ra xa cách với Bác Nghệ Bân như vậy.
Bác Nghệ Bân nhìn thấy hành động của Ỷ Thanh Lan, thì liền nhíu mày khó hiểu
Lúc trước, cô không bao giờ đối xử với anh ta như thế này.
Lẽ nào bây giờ cô lấy chồng rồi, tính tình liền thay đổi như vậy hay sao?
- Tại sao dạo này em luôn tìm cách tránh mặt anh vậy? Chẳng lẽ anh đã làm gì khiến em giận rồi hay sao?
Ỷ Thanh Lan không thể nào nói với Bác Nghệ Bân, rằng chồng cô không muốn, cô tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác.
Cho nên, chỉ đành viện một lý do khiến anh ta tin tưởng.
- Chắc là anh hiểu nhầm rồi! Em không có ý muốn tránh mặt anh.
- Chẳng qua là trong người em cảm thấy hơi mệt, không muốn ở nơi đông người, cho nên em mới muốn lên phòng tập trước thôi.
Bác Nghệ Bân nghe cô nói không được khỏe thì vô cùng lo lắng, lập tức lên tiếng hỏi han.
- Em cảm thấy không thoải mái ở đâu? Có cần đến phòng y tế không?
Anh ta vốn không biết điều khiến Ỷ Thanh Lan cảm thấy khó xử, dẫn đến tâm trạng trở lên tồi tệ, chính là bởi vì sự quan tâm của anh ta.
Chỉ cần để Dương Đổng Triệt biết được, cô có tiếp xúc gần gũi với Bác Nghệ Bân, thì cho dù cô có trăm cái miệng, cũng không giải thích nổi.
- Em không sao. Chỉ cần nghỉ ngơi một lát là sẽ đỡ. Anh không cần lo lắng cho em đâu.
Người con gái mà anh ta yêu cảm thấy không khỏe, bảo anh ta làm sao có thể không lo lắng?
- Tại sao em lại chấp nhận gả cho Dương Đổng Triệt vậy? Anh ta trước nay vốn có ưa gì em đâu.
Để Ỷ Thanh Lan gả vào nhà họ Dương, một phần lỗi cũng là do Bác Nghệ Bân.
Hai năm qua anh ta có việc cần làm, không có thời gian liên lạc với cô, đến lúc biết chuyện cô cùng Dương Đổng Triệt kết hôn, thì đã không còn trở tay kịp nữa.
Cũng do anh ta ngu ngốc, trước kia không có đủ dũng khí để tỏ tình với cô, bây giờ thì cô đã là vợ của người khác mất rồi.
- Có lẽ là ghét của nào trời trao của ấy. Anh chỉ cần biết hiện tại bọn em sống rất hạnh phúc! Như vậy là được rồi!
- Nếu không còn việc gì nữa thì em xin phép đi lên phòng tập đây.
Ỷ Thanh Lan không muốn Bác Nghệ Bân lo lắng cho mình nữa.
Càng sợ nếu như cô để lộ điều gì, liên quan đến mối quan hệ giữa cô và Dương Đổng Triệt, thì những ngày tháng sau này cô càng khó sống, khi đối mặt với chồng của mình.
Cho nên, chỉ đành nói dối như vậy rồi vội vàng bỏ đi.
[...]
Khi màn đêm buông xuống, lúc Ỷ Thanh Lan đang trầm ngâm bên cửa sổ, thì vòng tay quen thuộc bao bọc lấy cơ thể mảnh mai, tựa như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay của cô.
Làm cho cô có chút giật mình.
Dương Đổng Triệt lúc này lại giống như một cậu bé nhõng nhẽo đòi mẹ.
Tựa đầu lên bờ vai mềm mại ngọt ngào, từ từ nhắp mắt thụ hưởng hương thơm của sự dung hoà giữa cổ và vai.
Hơi thở đều đều phả vào trong không khí, vẫn còn lưu giữ hương vị của rượu vang đắt tiền.
- Sáng nay tôi gặp Uy Long, nó bảo quan hệ giữa cô và nó rất tốt! Sợ rằng còn tốt hơn quan hệ giữa cô, với người chồng như tôi.
- Nó còn nói sau này muốn thường xuyên đến chơi với cô.
Chỉ là giật mình một chút, Ỷ Thanh Lan không có ý định, hay chính xác hơn là cô không có gan, từ chối sự gần gũi này của hắn.
Dương Đổng Triệt nói chuyện của Dương Uy Long với cô làm gì?
Là muốn một lần nữa cảnh cáo cô nên tránh xa cậu em chồng này ư?
Hay là hắn đang kiếm một cái cớ để hành hạ cô?
Còn không thì là hắn đang muốn nói với cô rằng hắn đang ghen.
Dương Đổng Triệt lại ghen nữa thật sao?
- Anh đừng nghe Uy Long nói, chắc chú ấy chỉ nói giỡn thôi. Em với chú ấy làm sao có thể thân thiết được hơn em với anh.
“Nếu em ở với anh cả mà không hạnh phúc, thì cứ dứt khoát ly hôn đi. Anh sẽ cưới em làm vợ.”
Đó chính là lời mà Dương Uy Long nói với cô ngày hôm qua.
Cô và cậu ta đã thỏa thuận với nhau rằng, những lúc không có người khác, cô vẫn sẽ gọi cậu ta bằng “anh”.
Từ tối hôm qua tới giờ, Ỷ Thanh Lan liên tục nhớ lại những hành động, cùng lời nói khác lạ của Dương Uy Long, kể từ sau khi hay tin cô sẽ được gả cho Dương Đổng Triệt.
Chẳng lẽ cậu ta thích cô sao?
Giọng nói nhàn nhạt của Dương Đổng Triệt, vang lên bên tai đập tan mọi ý nghĩ phức tạp trong đầu cô.
- Ồ, chúng ta thân nhau lắm sao?