Ỷ Thanh Lan vô cùng ngạc nhiên về lời đề nghị của Orla.
Những chuyện vừa rồi cô kkhông thèm chấp.
Nhưng cô ta làm thế này, có phải quá đáng quá rồi không?
Có nói thế nào thì cô cũng là Thực tập sinh của Tập đoàn, tới đây để bổ sung kiến thức về chuyên môn diễn xuất, chứ nào phải người hầu của cô ta.
- Xin lỗi! Hình như yêu cầu này của chị không nằm trong bổn phận của em.
Cô hiền thì hiền thật, cũng muốn sống biết điều ở trong cái Tập đoàn này, nhưng làm người ai cũng có giới hạn.
Cô ta đâu phải Dương Đổng Triệt, đâu phải chuyện gì cô cũng phải nhịn cô ta.
Người có mặt trong phòng đã tản đi gần hết, hiện tại chỉ có Ỷ Thanh Lan, Orla, trợ lý của cô ta, cô gái vừa thì thầm to nhỏ với Orla, cùng chuyên viên trang điểm.
Orla không đạt được như ý muốn thì vô cùng tức giận.
Cả cô Diễn viên đứng bên cạnh cô ta, cũng khá bất ngờ khi nghe Ỷ Thanh Lan nói.
- Mày dám cãi lời của tao sao?
Ỷ Thanh Lan thở hắt ra một hơi, nhìn thẳng vào mặt Orla mà nói.
- Em không có ý muốn cãi lời chị, nhưng chuyện gì cũng nên có điểm dừng, em không phải người hầu của chị. Mong chị hiểu cho.
- Vậy nếu tao cứ không biết điểm dừng thì sao?
Đôi môi son đỏ của cô ta hơi nhếch lên, nở một nụ cười quỷ quyệt, rồi liếc qua Trợ lý cùng chuyên viên trang điểm mà ra lệnh.
- Chúng mày kéo nó quỳ xuống cho tao.
Khi Ỷ Thanh Lan chưa kịp phản ứng, thì người phía sau Orla đã tiền lên giữ lấy tay cô, ép cô quỳ gối xuống sàn nhà.
Cô hốt hoảng ra sức vùng vẫy cố muốn thoát ra nhưng vô ích, bèn ngẩng đầu nhìn Orla với vẻ mặt giận dữ.
- Chị muốn làm gì?
Orla đắc ý cầm ly trà sữa mà cô vừa mua, đặt trên bàn đổ thẳng lên người cô.
Từng hạt trân châu trượt xuống mái tóc đen mượt, rồi đổ xuống sàn nhà như mưa.
Nước trà sữa làm Ỷ Thanh Lan ướt nhẹp từ đầu tóc cho tới quần áo, khiến cho cô vô cùng bất ngờ, không nghĩ cô ta lại chơi ác tới như vậy.
Đổ xong cô ta còn cầm ly nhựa ném thẳng vào người cô, rồi khom người vươn tay bóp chặt cằm nhỏ của Ỷ Thanh Lan, ép cô ngẩng đầu nhìn cô ta.
- Chắc mày rất thắc mắc rằng tại sao, tao lại đối xử với mày như vậy, phải không?
Thế thì để tao nói cho mày nghe. Tao đối xử với mày như thế này là bởi vì mày sống không biết điều.
Mới vào Tập đoàn được có mấy ngày, mà đã tìm cách quyến rũ sao đỉnh lưu rồi. Đã thế còn không phải một mà là tận 2 - 3 người.
Mày nghĩ mày là ai? Muốn dùng thân để đổi lấy sự nổi tiếng sao? Đúng là trơ trẽn.
Nói dứt lời, Orla ra hiệu cho hai cô gái kia buông Ỷ Thanh Lan ra, rồi đẩy mạnh cơ thể cô về phía sau.
Khiến khửu tay của cô đập mạnh xuống sàn nhà.
Ỷ Thanh Lan mới vào Tập đoàn, nên không hề hay biết một chuyện, đó là Orla từng là tình nhân của Tán Đình Mặc.
Nhưng sau một thời gian anh ta chơi chán, thì liền đá Orla qua một bên, rồi lại đi tán tỉnh cô gái khác.
Tán Đình Mặc vốn là một tên đào hoa, lăng nhăng.
Anh ta thường dụ dỗ những Thực tập sinh nữ mới vào Tập Đoàn, và hứa hẹn sẽ giúp họ trở lên nổi tiếng.
Ngoài ra, anh ta còn lừa tình không ít fan nữ.
Thế nhưng Orla lại lỡ đem trái tim mình trao cho Tán Đình Mặc.
Nên sau khi bị anh ta đá, cô ta ngày ngày vẫn không ngừng đeo bám anh ta, và sẵn sàng dằn mặt tất cả những cô gái tiếp xúc với anh ta.
- Tao nói cho mày biết, ngày nào mà tao còn ở trong cái giới showbiz này, thì loại ti tiện như mày, đừng hòng mà ngóc đầu lên được.
Cô ta nói xong liền cùng đám người kia rời khỏi phòng, bỏ mặc Ỷ Thanh Lan trong bộ dạng ướt nhẹp ngồi bệt dưới sàn nhà.
Những chuyện xảy ra từ tối hôm qua tới giờ, đã khiến cho một cô gái đã cố kiên cường phải rơi lệ.
Cô thật sự không quyến rũ đám đàn ông trong Tập đoàn.
Tại sao bọn họ và cả Dương Đổng Triệt đều không tin cô chứ?
Ỷ Thanh Lan trộm nghĩ, không biết bản thân đã làm gì lên tội, mà những bất hạnh cứ liên tiếp giáng xuống người cô.
Trong đôi mắt ngập nước bất ngờ xuất hiện hình ảnh đôi chân thon dài trắng bóc trên đôi guốc cao phải tới 12 phân.
Ỷ Thanh Lan giật mình vội vàng ngẩng đầu lên, trước mắt cô lúc này xuất hiện khuôn mặt của hai cô gái, nhưng chỉ có người đứng trước, là diện trên người toàn là đồ hiệu xa xỉ.
Cô ta là Nhạc Yên, cũng là một Diễn viên có tiếng trong giới.
Nhạc Yên sắc mặt lạnh lùng, hơi khom người đưa bàn tay cầm một chiếc khăn giấy về phía cô, giọng nói có phần hờ hững.
- Cầm lấy lau người rồi rời khỏi đây đi. Để người khác nhìn thấy thì không tốt đâu.
Ỷ Thanh Lan vươn tay nhận lấy chiếc khăn giấy, hơi cúi đầu thay cho lời cảm ơn, sau đó liền vội vàng đứng dậy rời khỏi phòng.
Cô chạy vào trong nhà vệ sinh, dùng chiếc khăn giấy vẫn cầm trong tay đưa lên lau tóc, rồi thất thần nhìn bộ dạng thảm hại của chính mình ở trong gương.
Tóc tai bết dính trà sữa căn bản không thể chỉ lau mà có thể sạch.
Ỷ Thanh Lan vì sợ đám bạn của cô lo lắng, mà không dám trở lại phòng tập.
Bèn đi tới phòng của Giám đốc nhân sự xin nghỉ nửa ngày.
Người đàn ông trung niên nhìn bộ dạng của cô, không cần hỏi ông ta cũng biết Ỷ Thanh Lan, chắc chắn là bị người khác ăn hiếp rồi.
Những chuyện như thế này ở đây xảy ra như cơm bữa, ông ta cũng chẳng lạ.
Nhưng mà chẳng lẽ đám người chèn ép Ỷ Thanh Lan, không biết cô có sếp lớn nâng đỡ hay sao, mà dám động vào cô?
Gạt bỏ suy nghĩ phức tạp ra khỏi đầu, Giám đốc nhân sự dĩ nhiên là đồng ý cho cô nghỉ nửa ngày.
[...]
Buổi tối Dương Đổng Triệt tan làm liền trở về nhà, trong lúc đang dùng bữa hắn không nhìn cô, chỉ vu vơ hỏi một câu.
- Hôm nay đi làm có chuyện gì không?
Câu hỏi của hắn làm động tác gắp đồ ăn của Ỷ Thanh Lan chợt khựng lại.
Cô nhớ về chuyện ban sáng ở Tập đoàn, rồi nhẹ nhàng đáp.
- Em đi đâu, làm gì chẳng phải anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay hay sao?
Dương Đổng Triệt cho người theo dõi nhất cử nhất động của cô, ngay cả chuyện cô đi ăn cùng Lưu Trạch Vĩ hắn cũng biết.
Cô không tin chuyện Orla bắt nạt cô, chưa tới tai hắn mà hắn lại hỏi như vậy.
Cô vừa nói dứt lời, thì Dương Đổng Triệt liền đập mạnh đôi đũa trong tay xuống mặt bàn.
Đem đôi mắt lạnh lùng xen lẫn biểu cảm giận dữ, nhìn chằm chằm vào Ỷ Thanh Lan, lớn tiếng nói.
- Tôi hỏi thì cô phải trả lời. Đừng chọc tôi nổi điên.