Minh Hiên nhìn đám bạn của Ỷ Thanh Lan nở một nụ cười ôn hoà.
- Mọi người cứ đi ăn đi. Cho bọn anh mượn bạn của các em một chút nhé!
Đám người Hiểu Khê nghe vậy thì liền tỏ ra khó xử.
Tuy ba người con trai này đều là đàn anh của bọn họ, nhưng mà bỏ mặc cô một mình với bọn họ, hình như không hay cho lắm!
Dù sao Ỷ Thanh Lan cũng là bạn thân của bọn cô.
Lỡ như mấy người con trai này, giở trò đồi bại với Ỷ Thanh Lan thì sao?
Thấy đám bạn của cô sau khi nghe Minh Hiên nói, cũng vẫn không chịu rời đi.
Tán Đình Mặc khó chịu lớn tiếng quát.
- Biến!
Hiện bây giờ, Tán Đình Mặc là gà cưng của Xuân Loan.
Lời nói của anh ta rất có tầm ảnh hưởng với Hội đồng Quản trị.
Chẳng thế mà người chỉ dẫn cho đám Thực tập sinh bọn cô, còn nhắc nhở rằng không nên đắc tội với anh ta.
Đám bạn của Ỷ Thanh Lan, thấy Tán Đình Mặc nổi giận thì vô cùng khiếp sợ.
Vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng.
Bỏ mặc cô ở lại với đám người Dụ Khang.
Đối với mấy lời trêu hoa ghẹo nguyệt của Tán Đình Mặc.
Ỷ Thanh Lan thầm phỉ nhổ trong lòng.
Duyên trời định cái khỉ gì?
Có mà cô đang gặp vận xui thì có.
Tuy trong lòng cảm thấy, không thích nổi cái tên đàn ông đang ngồi trước mặt này.
Nhưng Ỷ Thanh Lan vẫn phải cố nặn ra một nụ cười dễ thương.
- Xin lỗi! Nhưng em là người đã có chồng rồi. Em thấy anh vẫn nên tán tỉnh cô gái khác thì hơn.
Nếu là người khác, có lẽ họ phải giấu rất kỹ chuyện tình cảm, vì không muốn ảnh hưởng tới sự nghiệp, nhưng với cô thì lại khác.
Dương Đổng Triệt giàu như vậy, Ỷ Thanh Lan cứ để cho hắn bao nuôi cô.
Còn bản thân cô theo nghiệp diễn, chẳng qua chỉ là vì đam mê.
Không quan trọng cô có thể nổi tiếng hay không.
- Vì em, tôi không ngại đập chậu cướp hoa đâu.
Tán Đình Mặc hơi nghiêng đầu sát đến gần mặt cô, ở bên tai Ỷ Thanh Lan nở một nụ cười nham hiểm.
Anh ta đã cho người điều tra và biết được, cô đã kết hôn với Đại Thiếu gia Dương thị.
Nhưng anh ta nghĩ Dương Đổng Triệt không phải người trong giới.
Anh ta cũng giàu có không thua kém hắn.
Cho nên, Tán Đình Mặc căn bản không sợ hắn.
Anh ta đã lên giường với vô số cô gái còn trinh, từ minh tinh đến fan nữ.
Lâu lâu cũng muốn thay đổi khẩu vị thử gái có chồng xem sao.
Nghe được lời nói thoát ra từ miệng của Tán Đình Mặc, Ỷ Thanh Lan lần này thật sự cảm thấy khinh bỉ con người này.
Tại sao anh ta có thể có những ý nghĩ, suy đồi đạo đức như vậy kia chứ?
Anh ta đường đường là sao hạng A, tại sao lại có tư tưởng đi dụ dỗ, người đã có gia đình như cô kia chứ?
Nếu không vì nể mặt anh ta là đàn anh, thì có lẽ cô đã mắng cho anh ta một trận rồi.
- Xin lỗi! Nhưng em không có ý định phản bội chồng mình. Mong anh thông cảm.
Chờ một chút.
Tình cảnh này có chút quen, rất giống hôm cô đi phỏng vấn.
Liệu có phải Hội đồng Quản trị vẫn không tin tưởng, nên muốn thử lòng cô không?
Tán Đình Mặc vươn tay vuốt dọc cánh tay của cô, nhỏ giọng nói những lời hù dọa.
- Em biết anh là ai mà. Anh có thể cho em tất cả. Từ địa vị, danh vọng, tiền bạc, và cũng có thể khiến cho em không bao giờ có chỗ đứng ở trong cái showbiz này.
- Em nên biết rằng lời nói của anh rất có trọng lượng, đối với những nhân vật nắm quyền ở showbiz xứ Trung này.
- Cho nên, em đừng có không biết điều.
Cơ thể bị một người đàn ông xa lạ đụng chạm.
Ỷ Thanh Lan lần này đúng là không thể nhịn được nữa, liền đứng phắt dậy khỏi ghế, tỏ ra giận dữ nói.
- Anh đứng có mà làm bậy. Nếu không tôi sẽ báo cáo chuyện này lên sếp tổng đấy.
Nhìn thấy bộ dạng giận dữ của cô, Tán Đình Mặc mặc chưa thôi ý định muốn trêu ghẹo Ỷ Thanh Lan.
Anh ta đứng dậy nói với đàn em.
- Phụ nữ lúc tức giận thì càng quyến rũ. Phải không chúng mày?
Dụ Khang cùng Minh Hiên đứng phía sau lưng anh ta, nghe được hỏi liên đồng thanh đáp.
- Phải phải.
Anh ta vươn tay vuốt má cô, trên môi vẫn là nụ cười nguy hiểm.
- Em muốn báo thì cứ việc. Nhưng mà để anh nhắc cho cô em nhớ này. Em bây giờ mới chỉ là một con bé Thực tập sinh, còn anh đây là ngôi sao nổi tiếng.
- Bây giờ, em đi báo chuyện này lên trên, mọi người sẽ tin em hay là tin anh?
- Anh có thể nói với mọi người rằng em quyến rủ anh không được, nên cố tình dựng chuyện để bôi nhọ danh dự của anh.
- Nhưng nếu có tôi làm chứng nữa thì sao?
Một giọng nam đột ngột vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt trong phòng.
Ỷ Thanh Lan nhìn ra thì bắt gặp hai người đàn ông, đang đứng trước cửa phòng.
Mà một trong hai người đó cô biết, người vừa lên tiếng chính là Lưu Trạch Vĩ.
Cũng là một sao nam đình đám.
Anh ta thậm chí còn có danh tiếng trước cả Tán Đình Mặc.
Không biết vừa rồi là cố tình hay vô ý, mà đám bạn của Ỷ Thanh Lan đi ra, lại không đóng cửa phòng.
Trùng hợp thay hôm nay Lưu Trạch Vĩ lại kẹt công chuyện với ban Giám đốc, nên đi ăn trưa hơi muộn.
Đi ngang qua phòng này thì vô tình lại nghe được, lời đe dọa của Tán Đình Mặc dành cho Thực tập sinh mới, cho nên anh ta mới cố tình nán lại.
Còn người đàn ông phía sau chính là Quản lý riêng của anh ta.
Tán Đình Mặc đang bận trêu đùa cô, thì không biết Lưu Trạch Vĩ ở đâu chui ra phá đám.
Anh ta trong lòng tuy vô cùng khó chịu, nhưng ngoài mặt lại cố tỏ ra bình thản, giống như thể không có chuyện gì xảy ra.
- Anh Vĩ quen cô ta sao?
Lưu Trạch Vĩ cũng không có ý định tiến thêm bước nào, chầm chậm đối đáp.
- Không quen.
- Thế tại sao anh lại muốn bênh vực cô ta?
- Là người cùng làm chung trong một Tập đoàn, giúp đỡ nhau là chuyện thường tình.
- Tôi thấy cậu cũng nên chú ý giữ hình tượng, đề người ngoài biết được, đường đường là sao đỉnh lưu, mà lại đi trêu ghẹo một cô gái ngay ở trong Tập đoàn, thì thật không hay.
- Loại người hạ đẳng, thấp kém như cô ta. Ai mà thèm trêu ghẹo chứ?
Tán Đình Mặc hừ lạnh một tiếng, cùng đám người Dụ Khang đi lách qua người Lưu Trạch Vĩ rời khỏi phòng.
Đợi anh ta đi khuất rồi, Ỷ Thanh Lan mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chậm rãi đi tới trước mặt Lưu Trạch Vĩ, tỏ ra cảm kích nói.
- Cảm ơn anh! Vừa rồi nếu như không có anh, em cũng không biết phải làm sao nữa.
Lưu Trạch Vĩ chắp hai tay sau lưng, nhìn cô nở một nụ cười hoà ái.
- Không có gì! Là chuyện nên làm thôi. Mà em đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì không biết anh có vinh dự mời em một bữa không?
Cô cất giọng nửa đùa nửa thật.
- Wao, được đại minh tinh Lưu Trạch Vĩ mời đi ăn thì chắc là em không thể từ chối rồi.
- Đừng nói như vậy. Anh cũng chỉ là người bình thường như mọi người thôi.
Nói đoạn, anh ta đưa một tay làm ra động tác mời, ý muốn cô cùng anh ta đi ra ngoài.
Dưới ánh nắng chói chang rọi vào từng phòng ốc của toà nhà cao tầng.
Ỷ Thanh Lan cùng Lưu Trạch Vĩ trên đường đi tới căn-tin của Tập đoàn, cười nói rất vui vẻ.
- Mà em tên là gì nhỉ?
- Dạ em tên Ỷ Thanh Lan.
- Ồ, thật là một cái tên hay. Em là Thực tập sinh mới phải không?
- Dạ vâng anh.
[...]
Buổi tối hôm đó, trong lúc Ỷ Thanh Lan vẫn theo thói quen ngồi trên ghế trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng da.
Thì Dương Đổng Triệt bất thình lình ở phía sau, đặt hai tay lên vai cô.
Cúi đầu ghé sát vào khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp của cô, nhìn bóng hình cô phản chiếu qua gương, nhẹ nhàng nói.
- Hôm nay đi ăn cùng ngôi sao nổi tiếng Lưu Trạch Vĩ có vui không?
- À, còn hôm qua gặp lại Bác Nghệ Bân, chắc cô cũng rất mừng rỡ đi?