Dứt lời, Dương Đổng Triệt cùng Bác Nghệ Bân lại không hẹn, mà chủ động quay sang nhìn nhau.
Ỷ Thanh Lan nghiêng đầu tránh né, đối với tiếp xúc thân mật của Tán Đình Mặc.
Vừa rồi, là anh ta mỉa mai cô.
Ỷ Thanh Lan làm sao có thể không tức giận được chứ?
- Rốt cuộc anh muốn gì thì mới chịu thả người?
Không ai biết Orla nãy giờ đứng một bên im lặng, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.
Khi nhìn thấy đám đàn ông kia rất quan tâm đến Ỷ Thanh Lan.
Cô ta tự hỏi tại sao Ỷ Thanh Lan lại tốt số như vậy chứ?
Không chỉ có một người chồng là Chủ tịch Tập đoàn lớn, đẹp trai, phong độ.
Mà ngay đến những sao nam đình đám trong giới giải trí, cũng có tình ý với Ỷ Thanh Lan.
Orla hận là tại sao người đó không phải cô ta?
Nếu như cô ta là Ỷ Thanh Lan.
Thế thì Tán Đình Mặc sẽ không bỏ rơi cô ta, phải không?
Tán Đình Mặc lười biếng đứng thằng sống lưng lên, khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc mà nói.
- Sao mọi người cứ phải gấp thế nhỉ? Được rồi, vậy thì tao sẽ không làm mất nhiều thời gian của chúng mày nữa.
Tán Đình Mặc lại đi vòng ra phía trước mặt Ỷ Thanh Lan, nhìn Dương Đổng Triệt và Bác Nghệ Bân.
Lại đưa ra một yêu cầu hết sức ngang ngược.
- Bây giờ, chỉ cần cả hai hoặc một trong hai đứa chúng mày, chịu viết giấy chuyển nhượng toàn bộ tài sản, mà chúng mày đang sở hữu cho tao.
- Tao sẽ lập tức thả người.
Vừa nói, Tán Đình Mặc vừa chậm rãi đi lại trước mặt Ỷ Thanh Lan.
- Tao thật sự muốn xem thử trong hai đứa chúng mày, ai mới là người sẵn sàng hy sinh tất cả vì Ỷ Thanh Lan.
Lần này, chưa cần Dương Đổng Triệt và Bác Nghệ Bân phải lên tiếng.
Ỷ Thanh Lan đã lập tức lớn tiếng nói.
- Tán Đình Mặc, anh đừng có mà quá đáng.
Hai cổ tay Ỷ Thanh Lan cọ xát với nhau, muốn nới lỏng dây trói để thoát ra.
Nhưng lại phát hiện càng làm như thế, thì chiếc dây thừng lại càng siết chặt lấy cổ tay của cô hơn.
Ỷ Thanh Lan nhìn thấy Tán Đình Mặc sai Vệ sĩ mang giấy bút đến, cho Dương Đổng Triệt cùng Bác Nghệ Bân.
Cô lại vội vàng nói.
- Hai người đừng làm như vậy. Hãy cứ mặc kệ tôi. Nếu bây giờ hai người viết giấy chuyển nhượng tài sản, chính là đã đúng ý của Tán Đình Mặc rồi.
- Hai người đừng để Tán Đình Mặc uy hiếp, hết lần này tới lần khác. Ai biết được sau khi hai người viết giấy chuyển nhượng tài sản rồi, anh ta có chịu buông tha cho chúng ta hay không.
Ỷ Thanh Lan vừa nói dứt lời, thì Tán Đình Mặc lập tức xoay người lại, vươn tay bóp chặt cằm nhỏ của cô, đôi mắt càng ngày càng trở nên dữ tợn.
- Tôi niệm tình em mang thai nên không động vào em. Nhưng nếu em còn nhiều lời, để tôi động tay động chân. Đến khi em chẳng may mất con, thì đừng có mà trách tôi ác.
Vừa rồi còn chê đám người Ỷ Thanh Lan gấp gáp.
Bây giờ, chính Tán Đình Mặc lại nóng lòng hơn tất cả.
Anh ta quay lại thúc giục Dương Đổng Triệt cùng Bác Nghệ Bân.
- Thế chúng mày có đồng ý, viết giấy nhượng lại tài sản cho tao hay không? Hay là muốn nhìn thấy mẹ con Ỷ Thanh Lan, cùng với chị họ của cô ta chết ngay tại đây?
Bác Nghệ Bân nhìn cây bút cùng tờ giấy được đưa đến trước mặt mình, nhất thời có chút do dự.
Anh ta sinh ra trong một gia đình giàu có, cũng đã được đảm nhận một vài vai diễn, cộng với tiền quảng cáo cho các nhãn hàng nổi tiếng.
Tài sản căn bản không ít.
Bác Nghệ Bân yêu Ỷ Thanh Lan, nhưng anh ta biết cô không hề có một chút tình cảm nào đối với anh ta.
Trên thế giới này không thiếu phụ nữ.
Bác Nghệ Bân tự hỏi rằng đánh đổi tất cả, chỉ để cứu vợ của người khác, liệu có đáng không?
Trong lúc Bác Nghệ Bân còn đang đắn đo suy nghĩ, dường như là không muốn viết giấy chuyển nhượng tài sản.
Thì Dương Đổng Triệt lại sợ Tán Đình Mặc làm Ỷ Thanh Lan bị thương, cho nên vội vàng nói.
- Tao đồng ý viết giấy chuyển nhượng toàn bộ tài sản, đừng làm Thanh Lan bị thương.
Bác Nghệ Bân khá bất ngờ mà nhìn sang Dương Đổng Triệt.
Đã thấy hắn cầm lấy giấy bút, không chút do dự mà viết giấy, chuyển nhượng toàn bộ tài sản, theo yêu cầu của Tán Đình Mặc.
Ỷ Thanh Lan cố nén nỗi đau ở xương quai hàm, do bị bàn tay của Tán Đình Mặc siết chặt.
Cũng bỏ qua luôn lời đe dọa của anh ta, vội vàng lên tiếng tiếp tục ngăn cản Dương Đổng Triệt.
- Đổng Triệt, mau dừng lại! Tôi đã bảo anh không được làm theo, lời của Tán Đình Mặc cơ mà. Anh không nghe thấy hay sao?
Dương Đổng Triệt ngẩng đầu nhìn Ỷ Thanh Lan, nở một nụ cười như muốn trấn an cô.
- Tôi đã nói rồi! Bây giờ đối với tôi, mẹ con em là quan trọng nhất. Còn tài sản có hay không có cũng chẳng sao cả.
- Sau này, nếu như tôi không còn là một doanh nhân giàu có nữa. Em có nguyện ý tiếp tục ở bên cạnh tôi không?
Nói đến đây, Dương Đổng Triệt bất giác lại nở một nụ cười tự giễu cợt bản thân.
- Mà thôi, bỏ đi. Lúc tôi giàu có, em còn chẳng chịu tha thứ cho tôi, nữa là khi tôi đã mất hết mọi thứ.
Chỉ cần có thể cứu được mẹ con cô là tốt rồi!
Ỷ Thanh Lan có đồng ý tha thứ cho hắn hay không.
Đến giờ phút này, thật sự đã không còn quan trọng nữa rồi.
Nhìn thấy Dương Đổng Triệt đồng ý, chuyển nhượng toàn bộ tài sản cho anh ta.
Tán Đình Mặc buông cằm Ỷ Thanh Lan ra, bật cười sảng khoái.
- Ha ha, bây giờ thì tao biết thằng nào mới là thằng si tình, tới mức có thể sẵn sàng chết vì Ỷ Thanh Lan rồi.
Lời này của Tán Đình Mặc, không chỉ đang cười nhạo cho sự ngu ngốc của Dương Đổng Triệt.
Mà còn đang mỉa mai, cái việc yêu đương không thật lòng của Bác Nghệ Bân.
Dương Đổng Triệt mặc kệ Tán Đình Mặc muốn nói gì thì nói, cúi đầu tiếp tục viết chữ vào tờ giấy trên tay.
Ỷ Thanh Lan nhìn thấy hai mắt Dương đỏ hoe vì xúc động.
Chính cô bây giờ cũng không thể kìm nổi nước mắt, khi nhìn thấy những chuyện hắn đã làm cho cô.
Bác Nghệ Bân, Phó Kiến Đằng đều nói Dương Đổng Triệt là người đàn ông lăng nhăng, không ra gì.
Ỷ Tuấn Tú vì bất mãn đối với những việc Dương Đổng Triệt đã làm, liền chạy đến tận biệt thự để đánh hắn.
Nhưng đến cuối cùng, nhìn xem.
Chỉ có một mình Dương Đổng Triệt, là sẵn sàng hy sinh tất cả vì Ỷ Thanh Lan.
- Đổng Triệt, em đồng ý tha thứ cho anh. Cũng đồng ý ở bên cạnh anh, cho dù là anh giàu có hay nghèo khó.
Ỷ Thanh Lan lớn tiếng nói, muốn để cho Dương Đổng Triệt có thể nghe rõ.
Đó là đến giờ phút này, cô là cam tâm, tình nguyện tha thứ cho hắn.
Một lần nữa, Dương Đổng Triệt phải ngẩng đầu.
Vì quá bất ngờ khi nghe thấy lời Ỷ Thanh Lan nói.
- Em... em có thể nói lại thêm một lần nữa không?
Hắn sợ mình vừa nghe nhầm, nên mới muốn cô nói lại một lần nữa cho chắc chắn.
- Em nói là em đồng ý tha thứ cho anh. Cũng đồng ý ở bên cạnh anh. Đổng Triệt, em yêu anh!
Dương Đổng Triệt vì Ỷ Thanh Lan, mà chấp nhận mất sạch tiền tài, địa vị.
Sao cô có thể bỏ mặc lúc hắn khó khăn?
Cũng là lúc Dương Đổng Triệt chỉ còn một mình Ỷ Thanh Lan, và con của bọn họ là tài sản duy nhất được chứ?
Sau khi đã xác nhận bản thân không hề nghe nhầm.
Dương Đổng Triệt không thể kiềm chế được sự vui mừng.
Cuối cùng thì sau bao nhiêu chuyện xảy ra.
Ỷ Thanh Lan đã đồng ý tha thứ cho hắn.
Dương Đổng Triệt tự cảm thấy việc hắn dùng cả gia tài, để đổi lấy sự tha thứ của Ỷ Thanh Lan, là vô cùng xứng đáng.
- Thanh Lan, cảm ơn em!