Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 158: Lần này cô tin rồi!




- Vào trong đi. Rồi em sẽ được biết.

Không cho cô có cơ hội từ chối.

Dương Đổng Triệt chủ động mở cửa bước xuống xe, rồi đi vòng sang cửa xe phía bên kia, để mở cửa cho Ỷ Thanh Lan ra ngoài.

Bởi vì bụng bầu của cô càng ngày càng lớn, hắn sợ Ỷ Thanh Lan bất cẩn sẽ vấp ngã, nên chu đáo đỡ cô vào trong cửa hàng.

Khi Ỷ Thanh Lan và Dương Đổng Triệt đi đến quầy hàng trưng bày sản phẩm, nhân viên lịch sự cúi đầu chào.

Hắn tì một cánh tay lên mặt tủ kính, trầm giọng nói với người phụ trách chăm sóc khách hàng.

- Xin chào! Tôi tới lấy cặp nhẫn đã đặt trước.

Nhân viên nhìn kỹ khuôn mặt của Dương Đổng Triệt, rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ hình trái tim màu đỏ.

Chủ động mở nắp hộp rồi để xuống mặt tủ, trước mắt hắn và Ỷ Thanh Lan.

- Ngài đây là Dương Tiên sinh phải không ạ? Cặp nhẫn của ngài đây.

Trong chiếc hộp là một cặp nhẫn, đều được đính một viên kim cương màu trắng, nặng 24 carat.

Quai nhẫn được làm bằng chất liệu vàng trắng, được nạm thêm mỗi chiếc nhẫn 10 viên kim cương nhỏ.

Dương Đổng Triệt cầm hộp nhẫn lên kiểm tra, mỉm cười hài lòng khi nhìn thấy cặp nhẫn cưới, được thiết kế theo đúng yêu cầu của mình.

Rồi quay sang hỏi Ỷ Thanh Lan.

- Chắc em cũng biết ý nghĩa của nhẫn cưới DR, chỉ được mua một lần trong đời, phải không?

Hiện nay, người Trung Quốc đều chuộng mua nhẫn cưới DR.

Nhẫn cưới DR tượng trưng cho tình yêu duy nhất.

Tất cả cô gái ở Đại Lục đều ao ước được người đàn ông mình yêu, cầu hôn bằng nhẫn cưới DR.

Sao Ỷ Thanh Lan có thể không biết được chứ?

Được biết, chỉ có đàn ông mới đủ điều kiện để mua nhẫn cưới DR.

Nếu mua nhẫn cưới DR, bắt buộc phải mua theo cặp, chứ không mua lẻ một chiếc.

Khi mua, người đàn ông phải dùng thẻ căn cước để xác minh thân phận và lưu giữ thông tin.

Nếu đã từng mua nhẫn cưới DR, thì sẽ không thể mua thêm lần nào nữa.

Nhìn vào chiếc nhẫn cưới chỉ được mua một lần này, các cô gái sẽ biết được chồng của mình có chung thủy với mình hay không.

Nhưng... sao tự nhiên Dương Đổng Triệt lại mua nhẫn cưới?

- Anh mua nhẫn cưới DR làm gì vậy?

Lần này, Ỷ Thanh Lan không giữ thắc mắc trong lòng một mình, mà trực tiếp hỏi hắn.

Dương Đổng Triệt chậm rãi đóng nắp hộp lại, dịu dàng đáp.

- Bởi vì lúc chúng ta kết hôn, tôi đã chưa đặt mua cho em một cặp nhẫn cưới tử tế. Lại còn khiến đêm tân hôn của chúng ta, trở thành một kỷ niệm buồn trong lòng em.

- Cho nên, tôi đặt cặp nhẫn cưới này để bù đắp cho em.

- Đợi đến khi em đồng ý tha thứ cho tôi. Chính tay tôi sẽ đeo chiếc nhẫn cưới này vào tay em, để chứng minh tình yêu mà tôi dành cho em, là duy nhất.

Hắn cố tình nhấn mạnh một câu, thể hiện cặp nhẫn cưới này chỉ dành riêng cho cô mà thôi.

- Còn nếu như em không đồng ý tha thứ cho tôi. Vậy thì tôi sẽ đem cặp nhẫn này ném xuống dưới biển, để không một cô gái nào khác ngoài em có cơ hội sở hữu nó.

- Nói đi. Em thích cặp nhẫn này chứ?

Cô lặng người nhìn hắn.

Ỷ Thanh Lan vẫn còn nhớ như in lời mà Dương Đổng Triệt nói lúc trước, khi cô và hắn chuẩn bị bước vào cửa hàng trang sức, để chọn nhẫn cưới cho hôn lễ của bọn họ.

Đó là “chỉ vì phải cưới loại phụ nữ mưu mô giống như cô, nên hắn mới chọn đại một cửa hàng để mua nhẫn cưới. Chứ nếu cưới cô gái khác, thì nhẫn cưới của hắn phải được thiết kế riêng”.

Không ngờ lại có một ngày, Dương Đổng Triệt chủ động đặt thiết kế một đôi nhẫn cưới, để dành riêng cho hắn và Ỷ Thanh Lan.

Lại còn là nhẫn cưới DR chỉ được mua duy nhất một lần nữa chứ.

Mua nhẫn cưới DR không phải là chuyện có thể đem ra để lừa gạt người khác.

Lần này thì cô tin rồi!

Tin Dương Đổng Triệt là thật lòng yêu cô!

Ỷ Thanh Lan trông thấy ánh mắt ngưỡng mộ, của nhân viên khi nhìn cô và hắn.

Cô quay sang nhìn Dương Đổng Triệt nhẹ nhàng mỉm cười.

- Cặp nhẫn cưới này rất đẹp! Em rất thích!

Nghe được lời này của Ỷ Thanh Lan, nụ cười tươi tắn lại nở rộ trên khoé môi của người đàn ông.

Mà trước giờ người ta tưởng chừng Dương Đổng Triệt, không biết cười bao giờ.

Hắn thanh toán hoá đơn, rồi đỡ cô rời khỏi cửa hàng.

Những ngày tiếp theo trôi qua thật yên bình.

Cả Dương Đổng Triệt và Ỷ Thanh Lan, đều không ai còn đề cập đến chuyện, cô có tha thứ cho hắn hay không nữa.

Dần dần, Dương Đổng Triệt chợt ngộ ra một điều rằng hai người yêu nhau, không nhất định phải sống bên nhau trọn đời, trọn kiếp.

Mà phải làm thế nào để mỗi ngày bọn họ ở bên nhau, đều là khoảng thời gian tươi đẹp nhất.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt cái đứa bé trong bụng của Ỷ Thanh Lan đã được hơn 8 tháng.

[...]

Mặc dù rất muốn dành hết toàn bộ thời gian trong ngày cho mẹ con cô.

Nhưng Dương Đổng Triệt cũng không thể bỏ bê Tập đoàn, mà bản thân đã vất vả gầy dựng.

Để nó tự sinh, tự diệt được.

Thi thoảng có những cuộc họp quan trọng, hắn vẫn phải đến Tập đoàn để chủ trì buổi họp.

Hôm nay, trong lúc Dương Đổng Triệt đang ngồi trong phòng Chủ tịch để xử lý công văn.

Tự nhiên Lưu Trạch Vĩ không gõ cửa, mà cứ thế trực tiếp đẩy cửa xông vào trong phòng làm việc của hắn.

- Chủ tịch Dương, có phải là anh đã gây ra tai nạn cho Nhạc Yên hay không?

Vẻ mặt Lưu Trạch Vĩ vô cùng nghiêm trọng, vừa tới trước bàn làm việc của Dương Đổng Triệt, đã vội vàng lên tiếng chất vấn hắn.

Trong Tập đoàn có tin đồn, Dương Đổng Triệt chính là người đứng sau chuyện Orla bị đánh ghen, Tán Đình Mặc bị cắt mất của quý.

Sau khi thân phận Chủ tịch của Dương Đổng Triệt được công khai.

Tất cả những người từng đắc tội với Ỷ Thanh Lan, đều lần lượt phải rời khỏi Tập đoàn.

Nhạc Yên từng hãm hại Ỷ Thanh Lan.

Chuyện này Lưu Trạch Vĩ biết rất rõ.

Cậu ta nghĩ Nhạc Yên chính là đối tượng tiếp theo, bị Dương Đổng Triệt nhắm đến, để trả thù thay cho Ỷ Thanh Lan.

Cho nên, vừa từ bệnh viện trở về, Lưu Trạch Vĩ tức tốc chạy đến Tập đoàn tìm Dương Đổng Triệt, để hỏi cho rõ chuyện này.

Tuy trước đây không có mặt ở Tập đoàn, nhưng mọi động thái của minh tinh trực thuộc quyền quản lý của Tập đoàn Xuân Loan.

Dương Đổng Triệt đều nắm rõ như trong lòng bàn tay.

Lưu Trạch Vĩ trước giờ vốn là người có tính cách ôn hoà, nhã nhặn.

Phong thái đĩnh đạc, điềm đạm.

Hắn chưa bao giờ thấy cậu ta mất bình tĩnh, và hành xử lỗ mãng như lúc này.

Dương Đổng Triệt đan hai lòng bàn tay vào nhau, khuỷu tay chống lên mặt bàn gỗ.

Hơi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt Lưu Trạch Vĩ, bình tĩnh hỏi lại.

- Cậu dựa vào đâu mà nói như thế? Tại sao tôi phải gây ra tai nạn, cho minh tinh dưới quyền quản lý của mình?