Trong Đắng Liệu Có Ngọt?

Chương 121: Bị nói trúng tim đen.




Đầu dây bên kia nhất thời im lặng vài giây, về sau lại nói.

- Hôm nay tôi có lịch quay quảng cáo, phải đến tối muộn mới rảnh. Nếu được thì tôi sẽ gửi địa chỉ biệt thự của tôi cho em, khoảng 9 giờ tối thì em đến nhé?

Muộn như vậy sao?

Ỷ Thanh Lan bây giờ, không còn cảm thấy Phó Kiến Đằng đơn thuần như trước nữa.

Cho nên, cũng ngại chuyện đến nhà anh ta vào buổi tối.

- Ừm... chúng ta có thể gặp nhau ở ngoài không anh? Không thì ngày mai anh có rảnh vào ban ngày không? Em sẽ đến nhà anh.

Qua chiếc điện thoại trong tay, cô nghe thấy giọng cười của anh ta.

- Ngày mai, tôi phải bay qua Nhật để thực hiện cảnh quay bên đấy. Chắc phải 2 đến 3 tháng nữa mới về nước.

- Mà... sao chúng ta lại phải gặp nhau ở ngoài? Em sợ đến nhà tôi vào ban đêm, Dương thiếu nhìn thấy sẽ ghen. Hay là sợ tôi làm gì em?

- Tôi đi quay cả ngày rất mệt, buổi tối chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi. Em thông cảm cho tôi nhé?

Bị Phó Kiến Đằng đoán trúng tim đen

Ỷ Thanh Lan chợt giật mình, vội vàng lên tiếng phủ nhận.

- Không phải! Em không có ý đó. Ừm... vậy anh cho em xin địa chỉ nhà, buổi tối em sẽ đến.

Bây giờ, Ỷ Thanh Lan rất nóng lòng muốn biết, người con gái trong bức ảnh kia là ai.

Nếu phải chờ đến khi Phó Kiến Đằng đi Nhật trở về.

Cô sợ lòng mình sẽ không yên, nên miễn cưỡng đồng ý.

- Được rồi! Nếu như không còn chuyện gì nữa thì em cúp máy đi. Tôi sẽ gửi địa chỉ nhà cho em ngay bây giờ.

Ỷ Thanh Lan nghe lời anh ta, lập tức cúp máy.

Chỉ khoảng hơn một phút sau, cô liền nhận được địa chỉ nhà của Phó Kiến Đằng được gửi qua tin nhắn.

Nhưng mà... chờ đã!

Nhà anh ta ở ngoại ô sao?

Tầm mắt Ỷ Thanh Lan rời khỏi màn hình điện thoại, trong lòng cô tự nhiên lại nảy sinh sự lo lắng.

Tối nay, cô đến vùng ngoại ô, chắc không gặp bất trắc gì chứ?

[...]

Cầm theo bọc đồ mua ở ngoài mà bước xuống taxi.

Trên đường đi lên căn hộ chung cư.

Ỷ Thanh Lan chợt nghĩ ra một chuyện, đó là cô sẽ kêu Kha Tịch Tuyết, tối nay cùng mình đến nhà của Phó Kiến Đằng.

Có chị họ cô đi cùng. Cho dù có xảy ra vấn đề gì, thì ít nhất có hai cái đầu cùng nghĩ cách.

Vẫn tốt hơn là một mình Ỷ Thanh Lan, đi vào chỗ nguy hiểm.

Khi cô bước vào trong nhà, phát hiện Kha Tịch Tuyết đi làm vẫn chưa về.

Ỷ Thanh Lan lại bắt đầu lo lắng.

Đừng bảo đêm nay chị họ của cô lại có ca trực ở bệnh viện đấy nhé?

Đặt túi nilon đựng đồ lên mặt bàn trong bếp.

Ỷ Thanh Lan cầm điện thoại gọi cho Kha Tịch Tuyết, nhưng không thấy cô ta bắt máy.

Cô nghĩ chắc chị họ mình bận, nên cũng không có ý định gọi thêm lần nữa.

Nghĩ đến cuộc hẹn tối nay, Ỷ Thanh Lan chỉ có thể bất lực mà thở dài.

Cô bước vào phòng ngủ thay quần áo, rồi quay trở lại nhà bếp chuẩn bị bữa tối.

Phải mãi đến gần 8 giờ tối, Ỷ Thanh Lan mới thấy Kha Tịch Tuyết nhắn cho cô một tin.

“Hôm nay chị trực đêm ở bệnh viện, em cứ ăn tối rồi ngủ đi nhé!”

Đọc được tin nhắn từ chị họ của mình, trong lòng Ỷ Thanh Lan càng thêm khó nghĩ.

Chẳng lẽ... cô phải một mình đến nhà Phó Kiến Đằng thật sao?

Ỷ Thanh Lan đặt điện thoại xuống bàn ăn, tự mình kéo ghế ngồi xuống.

Uể oải cầm lấy muỗng sứ, múc một ít cháo cho vào trong miệng.

Chẳng hiểu sao cứ nghĩ đến cảnh, một mình đến nhà của Phó Kiến Đằng.

Cô lại cảm thấy bất an trong lòng.

Miễn cưỡng cũng ăn hết được một bát con cháo gà.

Ỷ Thanh Lan lại cầm điện thoại đặt một chiếc taxi đến chung cư, rồi mới đứng dậy bước vào trong phòng ngủ thay đồ.

Chọn cho mình một chiếc áo babydoll cùng quần lụa ống rộng, với một đôi giày búp bê tệt.

Sau khi thay đồ xong, Ỷ Thanh Lan cầm theo túi xách bước ra khỏi căn hộ.

Khoá cửa cẩn thận rồi mới đi xuống tầng trệt bằng thang máy.

Lúc cô xuống dưới chung cư thì taxi do mình đặt cũng vừa vặn đến nơi.

Tài xế chủ động bước xuống và mở cửa xe cho Ỷ Thanh Lan.

Gã Tài xế điều khiển chiếc xe chạy theo sự chỉ dẫn của cô.

Rất lâu sau dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự cổ.

Mà đoạn đường gần khu vực dẫn đến ngôi biệt thự này có rất ít nhà dân.

Khiến cho Ỷ Thanh Lan càng thêm thấp thỏm không yên.

Cô ngồi trong xe nghiêng đầu nhìn kiến trúc, của căn biệt thự qua cửa kính trong xe.

Phải mất vài phút, mới dặn dò Tài xế ở đây đợi mình.

Rồi Ỷ Thanh Lan tự mình mở cửa bước xuống xe.

Cô vươn tay nhấn chuông cửa.

Rất nhanh đã nhìn thấy một người phụ nữ đã có tuổi, ra mặt nhăn nheo từ trong nhà lật đật chạy ra mở cửa.

Nhìn thấy xuất hiện trước mặt là một cô gái lạ.

Ánh mắt bà ta mang theo sự đề phòng đối với Ỷ Thanh Lan.

- Xin lỗi! Cho hỏi Tiểu thư muốn tìm ai?

Theo phép lịch sự đối với người lớn tuổi hơn.

Cô cúi đầu chào người phụ nữ kia. Sau đó, nhẹ nhàng đáp.

- Bác cho con hỏi, đây có phải là nhà của anh Phó Kiến Đằng không ạ? Hôm nay, con có hẹn đến đây gặp anh ấy.

Người phụ nữ nghe Ỷ Thanh Lan nói, thì thái độ cũng tự nhiên hơn.

Thậm chí, bà ta còn nhìn cô nở một nụ cười.

- Phải rồi! Đây là nhà của Phó thiếu. Tôi nghe Thiếu gia nói hôm nay nhà có khách. Cô đây... chắc là Ỷ Tiểu thư phải không ạ?

Cô nhẹ nhàng gật đầu xác nhận.

- Dạ vâng! Con tên Ỷ Thanh Lan ạ!

Nghe Ỷ Thanh Lan chủ động giới thiệu đầy đủ họ tên.

Người phụ nữ lập tức mở rộng cửa cho cô bước vào trong.

- Mời Tiểu thư vào trong! Thiếu gia nhà tôi đang đợi cô ở bên trong.

Ỷ Thanh Lan nghe lời người phụ nữ, theo chân bà ta bước vào trong biệt thự.

Bên trong khuôn viên phía trước ngôi biệt thự, cô nhìn thấy có rất nhiều Vệ sĩ canh giữ.

Thay vì dẫn Ỷ Thanh Lan vào phòng khách, người phụ nữ lại chỉ đường cho cô đến phòng ăn.

Nơi mà Phó Kiến Đằng đang ngồi ăn khuya.

Cô phát hiện trên bàn được chuẩn bị tới hai phần ăn.

Lẽ nào.... Phó Kiến Đằng ăn một phần.

Phần còn lại là đặc biệt chuẩn bị cho cô sao?

Vừa nhìn thấy Ỷ Thanh Lan xuất hiện, nét mặt Phó Kiến Đằng rạng rỡ hơn hẳn.

Anh ta vẫn dành cho cô nụ cười ôn hoà như mọi khi.

- Em đến rồi à? Đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì ngồi xuống ăn chung với tôi cho vui.

Thêm một lần nữa, cô lại có chút do dự.

- Ừm... không cần đâu. Em ăn tối ở nhà rồi!

Nhưng dù có muốn hay không, thì Ỷ Thanh Lan vẫn phải làm chuyện chính.

Cũng là lý do tại sao đêm hôm, cô đến tận đây tìm Phó Kiến Đằng.

Ỷ Thanh Lan mở khoá kéo túi xách, lấy ra bức ảnh cô gái có khuôn mặt giống hệt mình.

Cẩn thận đặt xuống mặt bàn trước mắt Phó Kiến Đằng, nghiêm túc hỏi.

- Tấm hình này... là anh làm rơi phải không?