- Hai đứa chúng mày làm cái gì thế này hả?
Giọng nói mang theo sự giận dữ của Dương Gia Đông, vang lên trong phòng ngủ của Dương Đổng Triệt, làm cho hai con người với cơ thể loã lồ từ trong chăn giật mình tỉnh lại.
Ỷ Thanh Lan phát hiện mình ngủ trên giường của hắn, lại còn ở trong tình trạng cơ thể không có lấy một mảnh vải che thân.
Chỉ có thể dùng lớp chăn mỏng che đậy thì vừa sợ hãi, vừa xấu hổ, kéo chăn lên đắp kín cổ, hòng muốn che giấu những vết tím hồng, là tàn dư của cuộc hoan ái đêm qua.
[...].
Tối hôm trước.
Dương Gia Đông bận đi công tác mấy ngày, Dương Uy Long cũng đi chơi với bạn cả đêm không về, thế là chỉ có Dương Đổng Triệt cùng ăn tối với mẹ con Ỷ Thanh Lan.
Ăn được vài miếng thức ăn thì Tô Mỹ Lệ len lén nhìn hắn và cô, rồi dùng khăn lau miệng, sau đó lên tiếng nói.
- Mẹ cảm thấy không khỏe, muốn vào phòng nghỉ trước. Hai đứa cứ ăn đi nhé!
Dương Đổng Triệt vốn chẳng ưa gì người vợ này của ba mình, nghe bà ta nói như thế thì cũng không nói năng gì, vẫn chỉ chú tâm vào việc ăn uống.
Ỷ Thanh Lan vốn là người luôn biết quan tâm tới người khác, đặc biệt rất yêu thương người mẹ của mình, nghe bà Tô Mỹ Lệ nói không khoẻ thì liền lo lắng nói.
- Mẹ cảm thấy không khoẻ chỗ nào ạ? Hay là để con gọi Bác sĩ đến khám cho mẹ nhé?
Người phụ nữ vội vàng lắc đầu từ chối.
- Không cần đâu. Mẹ ngủ một đêm là sẽ khỏe cả thôi.
Ỷ Thanh Lan nghe mẹ cô nói thì yên tâm hơn, cũng không cưỡng ép chuyện gọi Bác sĩ nữa.
- Dạ vâng. Vậy mẹ đi nghỉ đi ạ!
Người phụ nữ gật đầu, đặt chiếc khăn vừa lau miệng xuống mặt bàn, đứng dậy đi về phía cửa phòng ăn, lúc sắp rời khỏi lại lén nhìn về phía hai người cô và hắn.
Tô Mỹ Lệ rời khỏi, hiện tại trong phòng ăn chỉ còn lại hai người.
Ỷ Thanh Lan cũng biết Dương Đổng Triệt vốn không thích mẹ con cô, mặc dù suốt mười năm qua cô luôn quan tâm tới hắn.
Cho nên cô cũng không nói gì nữa, chỉ cúi đầu cặm cụi ăn.
Chỉ khoảng 15 phút sau, cô bắt đầu cảm thấy cơ thể mình có sự thay đổi một cách lạ thường.
Hai gò má dần đỏ ửng rồi nóng ran lên, mặc dù cô không hề uống một giọt rượu nào.
Đôi mắt xinh đẹp nhuộm một màu đỏ rực rỡ.
Ỷ Thanh Lan liên tục chớp chớp mắt, cảm thấy cảnh vật xung quanh đang trở lên quay cuồng.
Trong khi đó, Dương Đổng Triệt cũng nhanh chóng nhận ra sự bất ổn của cơ thể mình.
Hắn cảm thấy toàn thân nóng lên hừng hực, cậu nhỏ dần cương cứng, ham muốn tình dục trỗi dậy một cách mãnh liệt.
Hắn cố kiềm chế cảm giác hứng tình, cố gắng lắc mạnh đầu để giữ tỉnh táo, đôi mắt đỏ ngầu hung dữ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Ỷ Thanh Lan.
- Nói mau! Cô đã cho thứ gì vào đồ ăn?
Tại sao Dương Đổng Triệt lại hỏi như thế?
Bởi vì, bình thường Ỷ Thanh Lan hay phụ Hầu gái trong nhà, chuẩn bị bữa ăn cho cả gia đình.
Mà người làm trong nhà tuyệt đối không có cái gan, dám tính kế với hắn.
Vừa rồi trong lúc ăn, hắn thấy hai mắt của bà mẹ kế cứ đảo qua đảo lại liên hồi, cho nến hắn mới dám chắc là mẹ con cô đã gài bẫy hắn.
Vòng một ngoại cỡ của thiếu nữ dần trở lên căng cứng, trái tim trong nồng ngực của Ỷ Thanh Lan đập mạnh liên hồi, cô có chút khó hiểu trước câu hỏi của hắn.
- Anh nói gì vậy? Em... em thật sự không hiểu.
Loại thuốc kích dục này quá mạnh, làm cho toàn thân cả hai người đều nóng hổi như có lửa thiêu đốt.
Ỷ Thanh Lan lảo đảo vịn tay vào cạnh bàn mà đứng dậy, định đi tìm nơi có nước để rửa mặt cho tỉnh táo.
Nhưng thật không ngờ mới bước được mấy bước, lại bất cẩn té nhào vào lòng hắn.
Con thú hung hãn ẩn nấp sau lớp quần pijama, cứ thế bị cặp mông tròn trịa của người nào đó đè lên, lại lớn thêm một chút.
Khiến cho Dương Đổng Triệt không thể khống chế được ham muốn, chiếm đoạt cơ thể trong trắng của cô.
Hắn đưa tay lên bóp chặt chiếc cằm V-line của Ỷ Thanh Lan, cúi đầu thô bạo cắn mút đôi môi anh đào.
Từ từ thưởng thức hương vị ngọt ngào mới mẻ, đồng thời cũng cởi bớt cúc áo ngủ cho thoáng mát.
Ỷ Thanh Lan không hề phản kháng trước hành động chiếm hữu của hắn.
Ngược lại, còn chủ động há miệng đón nhận cái lưỡi trơn tuột như con rắn nước, thâm nhập vào trong khoang miệng ướt át.
Bàn tay mảnh khảnh táo bạo, đưa lên vuốt ve bộ ngực rắn chắc của hắn.
Hắn tập trung sức lực vào hai cánh tay, bế bổng cô lên, đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Vừa di chuyển lại vừa không quên càn quét toàn bộ mật ngọt, bên trong khoang miệng nhỏ bé.
Toàn bộ người làm theo sự sắp xếp của vị Phu nhân nào đó, sớm đã tản đi hết.
Khiến cho việc đôi nam nữ đưa nhau lên phòng ngủ, tận hưởng cuộc vui không bị bất cứ kẻ nào ngăn cản.
Ỷ Thanh Lan bị hành hạ đến ngất đi ở trên giường.
Còn Dương Đổng Triệt do trước đó có uống rượu, cho nên sau khi giải được tác dụng của thuốc kích dục thì cơn buồn ngủ lại ập đến.
Hắn quyết định ngủ một giấc, đợi ngày mai thức dậy mới xử lý mẹ con Tô Mỹ Lệ .
[...].
- Ông à! Ông phải tính xem thế nào đi. Chứ nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, ông bảo thanh danh của Thanh Lan phải làm thế nào đây?
Tô Mỹ Lệ đứng bên cạnh Dương Gia Đông bày ra vẻ mặt vừa uất ức lại vừa xấu hồ, đóng vai một người mẹ tốt, vô cùng quan tâm tới danh dự của con gái rượu.
Dương Đổng Triệt sau khi tỉnh lại, cũng không có một chút nào cảm thấy bất ngờ, khi ba hắn lại về đúng lúc để bắt quả tang.
Hiện tại, trên gương mặt điển trai vẫn là một vẻ lạnh lùng, hắn chậm rãi mặc lại quần áo.
- Hai đứa mặc đồ vào rồi ra phòng khách nói chuyện với ba.
Dương Gia Đông cảm thấy chuyện cũng đã lỡ, chẳng có cách nào thay đổi được.
Trong đầu ông ta lúc này chỉ có một suy nghĩ, là để cô và hắn lấy nhau mà thôi.
Nhìn thấy Dương Gia Đông rời khỏi phòng, Tô Mỹ Lệ cũng đi theo, trong phòng lúc này một lần nữa giống như cái lồng giam, trói buộc cô và hắn ở cạnh nhau.
Ỷ Thanh Lan không vội mặc lại quần áo, mà vội vàng muốn thanh minh với hắn.
- Đổng Triệt, chuyện hôm qua không phải do em làm. Bản thân em cũng bị chuốc thuốc.
Hắn rất nhanh đã chỉnh chu lại quần áo, đôi mắt đen sâu sắc nhìn cô, khiến cho Ỷ Thanh Lan phải giật mình vì sợ.
- Cô nghĩ tôi sẽ tin cô sao? Loại người hạ đẳng, thấp kém giống như mẹ con cô, việc tính kế để trèo lên giường của đàn ông là là bản tính đã ăn sâu vào trong máu rồi. Không phải hay sao?
- Nhưng cũng đừng đắc ý quá sớm.
Dương Đổng Triệt ném cho cô mấy lời mỉa mai đầy sự cay nghiệt, rồi không có ý định nghe Ỷ Thanh Lan nói thêm bất cứ lời nào, trực tiếp nhấc chân rời khỏi phòng ngủ, bỏ lại cô một mình.
Hắn được sinh ra trong một gia đình quyền thế, cho dù thiếu thốn tình thương của cha mẹ, nhưng về mặt vật chất thì lúc nào cũng không cần phải nghĩ.
Cũng bởi từ nhỏ tới lớn sống trong nhung lụa, chưa từng phải chịu cảnh đói khổ ngày nào, cho nên tính cách của hắn vô cùng ngạo mạn.
Những người giống như mẹ con cô, ở trong mắt Dương Đổng Triệt, lúc nào cũng là thành phần ở dưới tầng đáy của xã hội, cần phải được đào thải.
Hắn vừa xoay lưng về phía mình, hai hàng nước mắt của cô lập tức rơi xuống, trượt dài trên gò má trắng mịn hồng hào như người thoa phấn.
Mặc dù từ trước tới nay mẹ con cô luôn là cái gai trong mắt Dương Đổng Triệt.
Nhưng nhiều năm qua, Ỷ Thanh Lan chưa từng thấy hắn độc mồm, độc miệng, nói ra những lời khiến cho cô bị tổn thương như lúc vừa rồi.
Cho dù việc mẹ cô kết hôn với ba hắn, có làm Dương Đổng Triệt cảm thấy khó chịu đi chăng nữa, thì bà ấy cũng vẫn là người đã sinh thành, và nuôi nấng cô đến tần bây giờ.
Tại sao hắn có thể sỉ nhục bà ấy ngay trước mặt cô được kia chứ?
Ỷ Thanh Lan cảm thấy việc bản thân giấu hắn, về tình cảm của mình suốt bốn năm qua là một quyết định đúng đắn.
Hắn ghét cô như vậy!
Sao có thể chấp nhận tình cảm của cô được kia chứ?
Không biết chừng sau khi biết chuyện cô yêu hắn, Dương Đổng Triệt sẽ còn cười nhạo cô.
Cho rằng cô không xứng với hắn cũng nên.