——
Nhiều ngày sau giấc mộng đêm đó, Lộ Miêu lâm vào trạng thái kỳ lạ.
Cô không buông lỏng việc học. Mỗi ngày bổ sung cho bản thân rất nhiều nhiệm vụ, từng chút một gặm nhắm những kiến thức lạ lẫm mà không hề lười biếng. Nhưng cô tự biết, trong lòng dường như đang phân tâm đến những thứ khác.
Ở lớp, vô thức cô sẽ nảy sinh ý muốn nhìn thoáng qua Tần Hoài. Về phòng trọ, kiểu gì cũng sẽ nhìn về phía bức tường, thầm nghĩ người bên kia bức tường đang làm gì. Lúc nghe tiếng tắm rửa từ phòng vệ sinh truyền tới, cô lại nghĩ tới khuôn mặt của anh. Tưởng tượng cảnh anh nhắm mắt lại, tóc ướt sũng.
Tuy xưa nay Lộ Miêu chưa từng trải qua chuyện thế này, nhưng cô cũng không ngốc. Nhiều lần như vậy, Lộ Miêu tự nhiên hiểu được, rõ ràng bản thân đối với Tần Hoài có cảm giác không bình thường.
Với đầu óc nhanh nhạy và sự cảnh giác hiếm có, cô tự hỏi.
Rốt cuộc hành vi của mình đối với Tần Hoài là gì?
Ngay khi đang tự hỏi, màn hình điện thoại sáng lên. Lộ Miêu cầm điện thoại mở ra xem, là một tin nhắn đến từ Vọng Thư.
“Măng non:
Dạo này không thấy tin gì từ cậu. Dẫu không biết tình hình giờ cậu ra sao, nhưng chắc là vẫn ổn. Dường như mọi chuyện bên cậu đã ổn đúng không?
Đã qua hai tháng từ khi nhập học. Tình hình học tập thế nào? Tuy còn rất lâu nữa mới đến kỳ thi đại học, nhưng thời gian luôn trôi qua trong chớp mắt. Đừng buông lỏng phải tiếp tục cố lên. Chờ thi đại học xong, tớ đến chỗ cậu chơi.”
Ps: Gặp chuyện gì phải nói với tớ. Dù không gánh vác giúp cậu được, nhưng nói ra sẽ thoải mái hơn nhiều.
Vọng Thư.”
Lộ Miêu nhìn tin nhắn mới giật mình nhớ ra, đúng là rất lâu rồi cô chưa liên lạc với Vọng Thư.
Trước kỳ thi tháng cô bận học. Sau kỳ thi lại bắt đầu nghĩ đến chuyện khác. Nghĩ đến đây, Lộ Miêu thực sự có chút áy náy, lập tức ấn trả lời. Kể thật tỉ mỉ về tình hình học tập, sinh hoạt của mình cho người bạn này. Tuy nhiên, ngay khi cô định nhấn nút gửi, cô chợt nhớ đến lời Vọng Thư.
Gặp chuyện gì thì phải nói với cậu ấy, thế thì…
Lộ Miêu suy đi nghĩ lại. Cuối cùng viết thêm mấy dòng nữa.
“Thật ra tớ gặp một vấn đề nhỏ. Cách đây một thời gian tớ quen một người bạn, cậu ấy ngồi trước tớ và là người rất tốt. Cậu ấy giúp tớ rất nhiều trong học tập. Bây giờ chúng tớ đã bị đổi chỗ, tớ có cảm giác không nỡ lắm. Lúc nào cũng chẳng kìm được nhìn xem cậu ấy đang làm gì. Không biết loại cảm xúc này có bình thường không? Vọng Thư, cậu có từng trải qua chuyện như vậy chưa?”
Lộ Miêu viết xong, vội vàng gửi đi. Nhìn hai chữ “đã gửi”, cô khó thở mấy giây, không dám đọc lại tin nhắn vừa gửi đó. Như thể mình đã viết cái gì đó đáng xấu hổ. Mà thực sự những nội dung kia có gì kỳ đâu? Không có gì kỳ hết.
Qua một hồi lâu, cô mới lấy lại tinh thần. Vừa nãy bản thân thật kỳ lạ. Rõ ràng chỉ viết có một tin nhắn, đây có phải chuyện gì đáng xấu hổ đâu. Mắc gì cứ sửa đi sửa lại, kiểu như nói nhiều quá sẽ lộ ra bí mật hay gì ấy.
Lạ quá nhỉ.
Chẳng biết do Lộ Miêu trả lời muộn hay nội dung tin nhắn khiến Vọng Thư không biết trả lời ra sao. Tóm lại, đến tận một giờ sáng, Lộ Miêu đã học xong xuôi, mà vẫn chưa nhận được tin trả lời của Vọng Thư. Cô nhìn e-mail trong điện thoại, thầm thở dài. Sau đó thoát ra đi ngủ.
Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng phải ngủ thật ngon. Không thì sao có năng lượng cho buổi học ngày mai?
Hôm sau tỉnh giấc, Vọng Thư vẫn chưa trả lời. Lộ Miêu thấy là lạ. Trên đường đi học, cô gửi cho cậu thêm một tin nhắn ngắn gọn để xác nhận đối phương đã nhận được tin nhắn chưa. Gửi xong, cô nhận ra mình đang đứng trước một chiếc xe đẩy nhỏ bán bánh kếp. Lộ Miêu sờ cằm, quyết định nghe theo sự sắp xếp của ông trời, mua một cái bánh kếp trứng.
Trong khi chờ đợi, một cái bóng xuất hiện trước mặt. Lộ Miêu biết sau lưng có người đi tới, thế nên cô nhích sang bên cạnh, nhường chỗ cho anh bạn này.
“Một phần bánh kếp trứng.”
Là giọng Tần Hoài, nghe có hơi thâm trầm.
Chớp mắt, cổ Lộ Miêu hoàn toàn cứng đờ. Khó mà diễn tả được cảm giác bây giờ. Cả người cô không nhúc nhích, thậm chí còn muốn chạy đi. Một lúc sau, cô ngấm ngầm duỗi thẳng eo và lưng, bình tình chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
Tần Hoài nhìn cô, ánh mắt hiếm hoi dừng lại giây lát, rồi mới nói: “Chào buổi sáng, Lộ Miêu.”
Lộ Miêu ngượng ngùng sờ mũi, chợt không biết phải nói gì.
Hai tuần qua, dù cô luôn nghĩ về anh, nhưng trên thực tế chất lượng trò chuyện của hai người bọn họ cực kỳ kém. Cuộc trò chuyện luôn lặp đi lặp lại thế này: “Cậu có dùng phòng vệ sinh không?”, “Không dùng”, “Vậy tớ dùng”, “Ừm.”
Tự nhiên chạm mặt nhau, Lộ Miêu chẳng biết nói gì cả. Điều kỳ lạ là hình như hôm nay Tần Hoài ít nói lạ lùng, hai người đứng cạnh nhau không nói lời nào, chỉ có tiếng bánh kếp xèo xèo trên chảo, bầu không khí khá ngượng.
Có lẽ trạng thái này kéo dài quá lâu đến kì cục, Tần Hoài đánh vỡ trầm mặc: “Mấy ngày nay học Toán thế nào?”
Lúc Tần Hoài đang nói, Lộ Miêu cúi thấp đầu, nhìn ngón tay Tần Hoài. Cô có cảm giác như bị tra hỏi, lập tức ngẩng đầu lên, thành thật trả lời: “Vẫn ổn, nhưng mà phần hàm số lượng giác hơi mù mờ.”
Tần Hoài gật đầu, đưa tay ra sau lưng cởi balo xuống, tìm một quyển sách bên trong: “Cho cậu.”
Lộ Miêu nhìn “Chuyên đề hàm số lượng giác”.
Lộ Miêu: “?”
Tần Hoài: “Đúng lúc mấy ngày nay tớ cũng đang ôn phần này, quyển tài liệu này tớ thấy khá ổn. Cậu lấy về làm trước đi, xong rồi trả lại.”
Lộ Miêu nhận lấy: “Cảm, cảm ơn.”
Tần Hoài tựa như muốn cười: “Có gì đâu mà cảm ơn.”
Lộ Miêu nghĩ nghĩ, nghiêm túc trả lời: “Cậu không cần phải đưa cuốn sách này, cũng chẳng cần phải giúp tớ. Nhưng cậu vẫn làm, tất nhiên tớ phải cảm ơn rồi.”
Vẻ mặt Tần Hoài lộ nét suy tư, một lát sau anh hỏi: “…Vậy cậu định cảm ơn tớ thế nào?”
Lộ Miêu nhìn anh: “Cậu muốn tớ làm gì?”
Tần Hoài nghĩ ngợi rồi nói: “Tớ thấy mùa này rất thích hợp ra ngoài ngoại ô chơi. Cơ mà không ai dẫn đường, tớ sợ bị lạc. Cậu có chịu làm người dẫn đường không?”
Lộ Miêu ngẩng đầu nhìn Tần Hoài hỏi: “Khi nào đi?”
“Cuối tuần này.”
Lộ Miêu hơi khó xử, cô đã sắp xếp xong lịch học vào chủ nhật. Hôm đó có hai bài thi thử phải làm, còn sửa đề nữa. Nếu không làm, mỗi đêm tuần sau cô phải dành ra thêm 1 giờ, không thì tiến độ sẽ bị chậm lại.
Lý trí phân tích thì nên từ chối.
Nhưng mà.
“…Ok.”
Cô tự nhủ lần này nữa thôi, đây là lần cuối cô thay đổi kế hoạch vì anh.