Trong Cơn Gió Ấm

Chương 13




——

Lộ Miêu lúng túng: “Tớ đi đánh răng đây. Có điều hôm nay cùng nhau ra ngoài nữa không?”

Tần Hoài dựa vào tường cười nói: “Đi.”

Lộ Miêu gật đầu, xoay người vào phòng vệ sinh, lấy bàn chải đánh răng nhét vào trong miệng lần nữa. Trong đầu vang vọng lời mẹ Tần Hoài.

Những gì bà ấy nói…chẳng phải là không có lý. Cái khác không nhắc, nhưng việc chọn trường học thực sự sẽ ảnh hưởng đến thành tích sao?

Lý trí để phân tích thì anh rời khỏi đây sẽ tốt hơn.

Lộ Miêu miên man suy nghĩ, chợt nghe giọng Tần Hoài sau lưng: “Cậu không cần phải suy nghĩ nhiều.”

Lộ Miêu suýt giật mình, quay đầu trừng mắt nhìn anh, sao biết cô đang nghĩ gì?

Tần Hoài cầm cái ly cười một tiếng: “Tớ cảm thấy rằng có lẽ cậu sẽ tới khuyên tớ trở về.”

Anh vừa đổ ly nước vào bồn lau nhà(1) vừa nói: “ Mấy cái xác suất mẹ tớ nhắc đến cũng chỉ là xác suất thôi. Dù trường có tốt đến đâu sẽ luôn có trường hợp điểm kém, và dù trường tệ đến đâu cũng có điểm cao, hơn nữa điểm số của tớ luôn ổn định. Việc học ở đâu và học như thế nào không ảnh hưởng nhiều. Với lại, nếu tớ trở về trường kia, thường xuyên xảy ra mâu thuân với bà ấy, tâm trạng chập chờn, sẽ làm tuột thành tích của tớ. Cậu hiểu chứ?”

Chú thích
chapter content



Lộ Miêu gật đầu, cô hiểu, anh sẽ không đi.

Không biết sao, thấy rất vui, rất rất vui. Cô súc miệng rồi nói: “Tớ biết rồi, dù sao chuyện cũng đã qua. Nhiệm vụ chính của ngày hôm nay là mua sắm, cậu đã liệt kệ danh sách những món cần mua chưa?”

“Không cần liệt kê, tớ nhớ hết. Chuẩn bị đi lát nữa chúng ta xuất phát. Bữa sáng sẽ ăn ở cổng trường được không?”

“Ok.”

Nửa tiếng sau, Lộ Miêu và Tần Hoài ngồi xe van đi đến thị trấn. Trên xe chật kín người, bảy ghế không chứa đủ hành khách. Trên băng ghế dài ở hàng ghế đầu, có 3 đứa nhỏ ngồi ngược hướng, đối mặt với hành khách khác.

Hiển nhiên Tần Hoài chưa từng đi loại xe này. Từ đứa trẻ đầu tiên ngồi trên băng ghế dài anh đã ngạc nhiên, đến khi băng ghế ngồi đầy, anh mới nghiêng đầu sang Lộ Miêu, hạ giọng: “Cảnh sát không bắt sao?”



Lộ Miêu nhỏ giọng trả lời: “Không bắt, xe ở đây đều chạy như vậy.”

Tần Hoài gật đầu nhẹ, một tay mở cửa sổ cho thoáng khí.

Khi mở cửa sổ, Lộ Miêu và những người khác cùng nhìn anh.

Có lẽ ngay chính Tần Hoài cũng không phát hiện. Kỳ thực anh và Hạc Xuyện không hợp nhau.

Chiều cao 1m7 không có gì lạ tại Hạc Xuyên. Loại 1m75 thì như là rồng trong đám người. Còn loại chiều cao 1m8, đi mười đầu đường cũng chẳng gặp được một người có chiều cao như vậy. Vì quá cao nên khi ngồi trên xe anh chỉ có thể khom người cúi đầu, co chân lại.

Cơ mà ngay cả trong tư thế này, vẻ đẹp trai của anh vẫn ngời ngời. Khuôn mặt tuấn tú hơn người thường, nổi bật nhất là nước da trắng ngần. Thoạt nhìn như rất ít dang nắng, chưa bao giờ xuống ruộng. Hoàn toàn khác xa với làn da lúa mì của những chàng trai Hạc Xuyên.

Đôi khi, liệu một người có phù hợp với hoàn cảnh hay không chỉ cần nhìn là biết ngay.

Lộ Miêu lặng lẽ thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn ra ngoài.

Ngoài cửa sổ, con đường lao vun vút, ven đường là những ngôi nhà hai tầng kiểu cách pha giữa thành thị và nông thôn, vì nằm ở ven đường nên các xe cộ tới lui để lại cát bụi bao phủ lên. Điểm sáng duy nhất là quảng cáo in trên vách tường, toàn bộ bức tường sơn màu xanh lam để quảng cáo cho một tiệm vàng, một trường đào tạo trang điểm nào đó, hay là quảng cáo một chủng loại lúa gì đó.

Lộ Miêu thầm nghĩ, chắc Tần Hoài chưa từng thấy cái quảng cáo nào như vậy.

Vì trường luyện thi nằm ở làng quê gần thị trấn, nên rất nhanh bọn họ đã đến nơi. Xe van dừng ở bên kia đường, chỗ đối diện siêu thị. Lát sau chiếc xe chở đầy người rời đi.

Tần Hoài nhìn xung quanh hỏi Lộ Miêu: “Sao qua đường đây?”

Lộ Miêu: “Thì đi qua thôi.”

Tần Hoài: “Không, ý tớ là đèn giao thông ở đâu?”

Lộ Miêu mắc cười nhìn anh.

Giao lộ này không có đèn giao thông và vạch kẻ. Nhưng lại có rất nhiều xe cộ đi lại, ngổn ngang đủ loại nào là ô tô, xe ba bánh, xe công nông, xe điện chen chúc nhau. Những đứa trẻ ở Hạc Xuyên từ bé đã được học các kỷ năng đi lại trên đường, dù xe có cách người chỉ có 10cm cũng chẳng mảy may sợ hãi.



Lộ Miêu: “Không có, cậu cứ đi theo tớ.”

Lộ Miêu vừa nói vừa nắm tay áo anh, dắt anh băng qua đường.

Tần Hoài không nói gì, chỉ đi theo sau, vừa đi vừa hỏi Lộ Miêu: “Cứ vậy không sợ bị đụng hả?”

Lộ Miêu: “Sẽ không bị đụng đâu. Tài xế chạy chậm lắm, còn người đi đường thì đi rất nhanh.”

Hai bên đều thích ứng sự tồn tại lẫn nhau nên họ cẩn thận. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng nghe qua nơi này xảy ra tai nạn.

Tần Hoài nhìn xung quanh, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi, im lặng theo cô qua đường.

Lộ Miêu thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại không yên. Nói thật cô có cảm giác như bị kiểm tra.

Cô rất sợ Tần Hoài sẽ chỉ vào những chiếc xe gỗ đổ nát tình cờ đi ngang qua, chỉ vào núi mía chất thành đống bên ngã tư, hay chỉ vào những tòa nhà, những con đường, chỉ vào bất cứ thứ gì, rồi hỏi cô tại sao nó lại thế này thế kia.

Cô chẳng biết phải giải thích ra sao, những thứ này ở Hạc Xuyên là vậy.

Đây chính là Hạc Xuyên.

Trước khi đưa anh đến đây, cô chưa bao giờ nghĩ những thứ mà mình thấy hơn mười năm nay, lại khơi dậy sự sợ hãi cho bản thân. Cô sợ anh sẽ tỏ thái độ tiêu cực đối với Hạc Xuyên. Không biết sao lại sợ như thế, nhưng cô sợ.

Cảm giác này không ổn chút nào.

Lộ Miêu cảm giác như đang phản bội quê hương.

Đây là nơi bản thân lớn lên. Bất cứ kẻ nào đánh giá xấu về nơi đây, cô hẳn sẽ hùng hồn nói: “Cậu biết cái gì mà nói.” Chứ không phải lo lắng chột dạ. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn Tần Hoài, cô lại thấp thỏm không yên.

May mắn thay anh không nói gì, hai người yên lặng đi đến trước cửa siêu thị.

Lộ Miêu thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ ra sao, siêu thị ở đâu cũng giống nhau. Hàng hóa phong phú đa đạng, đoàn người rộn rộn ràng ràng, không khác gì nhau.

Có lẽ vậy nhỉ.