Đầu óc Lộ Miêu trống rỗng ba giây, quay đầu lại không dám tin nhìn Thẩm Tĩnh.
Cô mở miệng nhưng không nói lên lời.
“…”
Ba cô gái bên cạnh cũng quay đầu nhìn chăm chú hai mẹ con, họ ăn diện khá hiện đại và phóng khoáng trông như những cô gái hư hỏng. Chỉ có biểu cảm bối rối chứng tỏ họ vẫn còn là trẻ con, và vô cùng lo ngại khi bị phụ huynh đến bắt.
Sau màn ngây người ban đầu, Lộ Miêu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tháo chiếc tai nghe đang đeo trên cổ treo lên màn hình, đứng dậy nói với ba cô gái: “Đừng lo cho tôi.”
Rồi cô cúi đầu kéo Thẩm Tĩnh ra khỏi tiệm net tối tăm. Bước ra ngoài, ánh nắng rọi lên người. Lộ Miêu thấy chói mắt, cô nhắm mắt lại, rồi mới nói với Thẩm Tĩnh: “Sao mẹ tìm được con?”
Thẩm Tĩnh không trách mắng, chỉ dịu dàng giải thích: “Giáo viên chủ nhiệm thấy con đi vào tiệm net liền gọi cho mẹ.”
Lộ Miêu giẫm lên tảng đá, yên lặng gật đầu.
“Thầy nói con xin nghỉ buổi chiều. Mà buổi chiều khi đi ra ngoài trông con đâu có vẻ bị bệnh. Con cũng chẳng nói với mẹ là không đến trường. Con thấy khó chịu ở đâu sao?”
Lộ Miêu cúi đầu, giẫm lên một hòn đá khác, cô dừng bước.
“Con không sao, giờ con đi học.”
Lúc hai người đang nói chuyện, có đôi mẹ con nắm tay nhau đi ngang qua. Cô bé cười ngọt ngào với Lộ Miêu, Lộ Miêu bất lực nhìn lại, không cười nổi.
Thực ra hôm nay là thứ bảy, ở trường không có chương trình giảng dạy. Tuy nhiên tất cả học sinh đều có thể tự nguyện đến trường để tự học.
Nói là tự nguyện, nhưng luận bất thành văn tất cả mọi người phải có mặt. Nếu không chủ nhiệm sẽ gọi điện thông báo cho phụ huynh. Buổi trưa Lộ Miêu nhắn tin xin nghỉ bệnh, cơ mà khi rời nhà thì đi tiệm net với ba bạn nữ.
Thật ra cô đến tiệm net không muốn chơi game hay làm gì, chỉ là chẳng muốn ở nhà hay đến trường.
Hôm qua, Lộ Thành Quốc và Thẩm Tĩnh lại cãi nhau. Nói là cãi nhau nhưng thực chất chỉ là khiển trách từ phía Lộ Thành Quốc, vì Thẩm Tĩnh vứt chiếc giày da đã mấy năm không dùng, nên ông ta nổi giận đùng đùng: “Đầu óc để đâu không, chuyện nên làm thì lại không làm” rồi “Bà không có đầu óc à, không biết làm vợ sao, không xứng làm mẹ, thành tích con cái kém như thế là do bà dạy dỗ ra đấy.”
Trong trận sóng gió này, Lộ Miêu ngồi trên ghế, hai tay cào đi cào lại đầu gối. Nhiều khi cô muốn đứng phắt dậy, chỉ mũi Lộ Thành Quốc chửi lại, sau đó xé xác ông ta, song lần nào cũng từ bỏ ý định.
Trước đây, cô nhiều lần vì Thẩm Tĩnh mà xông pha chiến đấu. Nhưng rồi rút ra được một bài học rằng đối với những người không thể tự mình đứng lên, có giúp cũng vô ích. Nếu Thẩm Tĩnh dám chửi Lộ Thành Quốc một câu, dù Lộ Miêu có bị đánh chết, cô cũng sẽ đứng lên đánh ông ta, nhưng Thẩm Tĩnh sẽ không.
Như lúc này đây, cô chỉ ngước mắt nhìn Thẩm Tĩnh bị tổn thương oan ức mà không dám nói lời nào. Trong lòng cô tràn ngập hai loại cảm xúc khác nhau. Một là vô cùng bất lực, tay chân chỉ có thể buông thõng hai bên người, vô dụng như cục bột. Hai là lửa giận dữ dội, như có lửa đốt trong lồng ngực, cô muốn đốt cháy căn nhà này thành tro tàn. Dù sao cũng đã thế này rồi thì hãy hủy hoại nó đi.
Lộ Thành Quốc không phải làm bằng sắt. Mắng một hồi, ông ta ngồi trên sofa vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm TV.
Cuộc sống gia đình dường như trở lại bình thường, xem TV, dọn dẹp, làm bài tập, nhưng bầu không khí ngột ngạt lạ thường. Như thể có một con khủng long vô hình đang ngồi trong phòng khách, tỏa ra áp lực khiến người khác phải hành động rón rén, sợ làm phiền đến.
Khi Lộ Miêu đang hồi tưởng, Thẩm Tĩnh vẫn còn nói bên tai: “ Từ sau học kỳ một lớp mười, điểm số của con càng ngày càng đi xuống. Bây giờ đã lớp mười hai rồi, sang năm sẽ thi đại học. Cầm mấy cái điểm đó tới cho ba con xem, chắc chắn ông ấy sẽ tức giận, con biết đấy, ông ấy tức lên, tháng ngày của hai chúng ta sẽ không dễ chịu…”
Lộ Miêu ngẩng đầu nhìn Thẩm Tĩnh. Trong lòng khuấy động một mong muốn, cô thình lình nói với giọng điệu hung hăng: “Con làm bài tốt ông ta sẽ không tức giận sao?”
Trước lớp mười, thành tích của cô rất tốt. Lúc đó, gia đình có hòa thuận không? Tụt một hai điểm cũng thành lý do bị trách mắng. Cho dù không bị tụt điểm, ở nhà rửa chén trễ, quên tắt đèn cũng bị chửi “Không nghe lời”, “Bất cẩn”,“Sau này không làm nên trò trống gì.”
Cô còn muốn nói: “Thành tích của con chỉ để làm cho ông ta vui thôi sao?” nhưng lời bên miệng lại không nói ra. Bởi vì vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Tĩnh đã đánh tan mọi ý muốn nói của cô: “Đương nhiên rồi.”
Ngay lúc này hai người đã đi tới gần cổng trường, Thẩm Tĩnh dừng chân, dặn dò Lộ Miêu: “Cố gắng học tập, hiện tại cả nhà đều trông cậy vào con đó, nỗ lực năm sau thi đại học thật tốt. Không còn nhiều thời gian nữa, đừng làm những chuyện vặt vãnh. Tháng trước, chuyện đánh nhau của con bị thông báo toàn trường, ba con đã đủ bực mình rồi, ông ấy không nguôi là hai chúng ta phải cụp đuôi làm người đấy. Ngoan đi Miêu Miêu.”
Lộ Miêu xoa mặt, nhỏ giọng nói: “Con biết rồi, mẹ về đi.”
Khi đó, tâm nguyện của Thẩm Tĩnh là có thể giữ cho cả gia đình được yên bình nhất có thể. Nếu không làm được, ít nhất cũng phải giảm bớt xung đột. Để đạt được mục tiêu này, bà nguyện đánh đổi mọi thứ, bà vững tin rằng sự nóng nảy của Lộ Thành Quốc là do áp lực công việc ở cơ quan quá lớn. Dựa vào chính sách xoa dịu, bà luôn đợi ngày Lộ Thành Quốc thay đổi thái độ hoặc nghỉ hưu.
Ai mà có ngờ, hai tháng sau bà phát hiện mình bị ung thư.
Thời gian không chờ đợi một ai. Cho đến lúc mất, Lộ Thành Quốc vẫn như ma quỷ, mà con gái của bà thi đại học cũng chẳng ra trò trống gì.
—–
Lộ Miêu tỉnh giấc, hai mẹ con dưới cửa sổ đã rời đi không biết từ lúc nào. Lộ Miêu đặt tay lên khung cửa sổ, người ồn ào đã đi rồi, cửa sổ vẫn đang đóng.
Cuối cùng cô cười khổ, thu tay về. Không làm gì lại ngồi vào bàn học, bắt đầu ôn tập cho nội dung thi ngày mai.
—–
Kỳ thi mấy ngày nay rất nhanh đã kết thúc. Nộp xong bài cuối cùng, Lộ Miêu thấy mình đã làm một việc vô cùng phi thường. Mặc kệ đúng hay sai, vậy mà cô có thể làm hết tất cả câu hỏi!
Đây là điều mà rất lâu rồi mới được trải nghiệm lại!
Lộ Miêu không khỏi cảm thấy vui vẻ. Để ăn mừng kết thúc một tháng học tập, Lộ Miêu ra khỏi trường thẳng tiến đến tạp hóa, chuẩn bị mua một chút đồ ăn vặt tự khao bản thân.
Đang băn khoăn nên mua Oreo vị nguyên bản hay nên mua loại phiên bản sinh nhật, thì có giọng nói của mấy cô gái đang nói chuyện ở góc khuất kệ hàng phía sau.
Mới đầu Lộ Miêu không định sẽ nghe lén người khác nói chuyện. Do vị trí của bọn họ quá gần, những gì cô nữ sinh đó nói đều truyền vào tai cô y vậy.
“Các cậu nghe gì chưa, Lộ Miêu gian lận Toán, bị giám thị bắt được!”
“Thật à?”