Trong Chúng Tôi Em Chọn Ai

Chương 93: Thăm bệnh






Bệnh viện lúc này đây đang khá là đông vui, dường như tất cả bệnh nhân đang có thời gian nghỉ dưỡng đi dạo đang cùng tụ lại vì điều gì đó. Lúc ba người Bạch Dương, Bảo Bình, Cự giải và Song Tử cùng đến thì xung quanh đã vây kín tụ lại ở khoảnh sân rộng trong bệnh viện

Nghe tiếng cổ vũ, hình như là trận đá bóng của mấy cậu bé trong khuôn viên bệnh viện. 

-Gì vậy? Ở bệnh viện mà có tổ chức đá bóng sao?_ Song Tử ngạc nhiên hỏi, không phải trong bệnh viện rất uy tín sao?

Vấn đề Song Tử có mặt ở đây cũng không có gì phải thắc mắc, anh chỉ đơn giản đi đón Bạch Dương cùng về, kể từ lúc Bạch Dương rời KTX anh có thể đi về cùng cô như lần đầu rồi. Tuy nhiên thì cô lại đi thăm bệnh, thấy còn có Cự giải và Bảo Bình đi theo, Song Tử đành bất đắc dĩ đi theo. Đặng tên bệnh nhân kia nổi khùng, anh còn ra tay tương trợ. Tuy anh thích Bạch Dương nhưng không có nghĩa cô gái nào anh cũng lạnh nhạt. Băng trắng quanh tay Cự giải làm anh cảm thấy xót cho cô.

Bạch Dương thì cũng rủ anh theo, dù sao đều là người quen, tên Nhân Mã đó lỡ có xuất viện thì nhờ Song Tử chở về còn được. Bảo Bình và Cự giải thì chỉ có căng hải để đi thôi.

- Ờ chắc là hôm nay lễ gì đó

Bạch Dương cũng không biết đáp lời Song Tử như thế nào, đúng là cảnh tượng đông vui hiếm thấy ở bệnh viện, nhìn xung quanh những người già bệnh tật, kẻ ngồi xe lăn, người cầm chai truyền nước, họ cổ vũ khá vui vẻ, nhìn vào không ai nghĩ họ mang bệnh trong người.... thậm chí còn có vô số bác sĩ, y tá cũng đang xem trận đấu. Còn Bảo Bình thì anh có linh cảm không tốt lắm...

" Không lẽ là...!!!"

- Mau tiến lên!!!!!!

 Một giọng nói hăng hái vang lên giữa khung sân đấu, cả bọn 4 người đứng ngoài như bọn cô không thể nhìn thấy bên trong nhưng âm giọng truyền ra không phải là một đứa con nít. Là Nhân Mã, đúng là tiếng của anh. Này!! không lẽ anh ta!!!!

Vừa đang suy nghĩ vừa đang ngó nghiêng, Bạch Dương tình cờ thấy 1 nhúm người ở phía xa khá quen mắt, đó là đàn anh đàn chị của Thiên Yết đã cử ra sáng nay để trông coi Nhân Mã? Họ cũng đứng đây... có nghĩa là....

- Nào nhóc, mau chạy sang bên trái đi

- Coi kìa, hậu phương về lưới nhà.

- Bắt bóng chuẩn lắm nhóc

- Ối sao chạy đường đó, đá bên này nè....

- Đúng rồi cứ dẫn bóng thế

- SÚT ĐI

- VÀOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO

Tiếng reo hò rôm rả của tất cả mọi người vang lên, dường như mọi người đều chung một nhịp sống, cảm giác hân hoan này thật khác với không khí hồi sáng cô rời bệnh, chuyện gì xảy ra thế...

- Tiểu thư Bạch Dương...

Bạch Dương len lỏi qua đám đông đến chỗ của đàn anh/ chị của Thiên Yết cũng đang theo dõi trận đấu. Họ cũng có vẻ vui nhưng riêng một người lạnh băng y hệt Thiên Yết, nhìn sơ cũng biết là người đứng đầu của nhóm này. Một cô gái với bộ đồ cá tính quyến rũ, gương mặt không cảm xúc, nhìn thấy cô liền chào hỏi trịnh trọng.

- A đừng ạ, em không phải tiểu thư đâu, chị đừng gọi em như thế!!

- Bạn của đại thiếu gia cũng là người bề trên của chúng tôi

Cô gái ấy ăn nói rất lịch sự còn hành lễ với nhóm Bạch Dương.

-A anh chị đứng đây không lẽ Nhân Mã...

Cô gái không nói gì, chỉ đưa động tác chỉ tay như quản gia đón khách, ngầm đồng ý câu nói chưa thành của Bạch Dương. Qủa thật Nhân Mã đứng bên trong đó, băng bó đầy mình đứng xung quanh là lũ trẻ hô hào anh. Có vẻ anh là người đầu têu cho sự ồn ào này rồi. Tên ngốc này bị thương nặng vậy còn rời bệnh đi đá bóng thật hết nói. Bạch Dương vừa định hay bước đến túm cổ anh về phòng bệnh thì nữ đại kia kịp thời kéo cô lại. Nhìn cô cười nhẻ lắc đầu.

Ai cũng hiểu hàm thị ý đó là đừng làm phiền Nhân Mã chơi bóng.

- Bạch Dương à, cậu cứ đế yên đi, Nhân Mã chơi thể thao là niềm hạnh phúc của cậu ấy, cứ để cậu ấy chơi 1 chút đi...

Bảo Bình cũng bước tới nói với cô, làm bạn Nhân Mã đã lâu sao anh không biết sức trâu bò của thằng bạn này. Nhân Mã luôn là một con người tích cực đem lại niềm vui, hãy nhìn điều anh làm đi, anh vừa tạo một niềm vui cho tất cả bệnh nhân ở đây. Những cậu bé đằng kia đều là những người có bệnh từ nhỏ, phải ở viện cả tuổi thơ ấu. Suốt thời gian đều không có thời gian vui đùa cùng bạn bè.

Có những bé bị ung thư, hay phải truyền máu, nhìn là hiểu Nhân Mã đã kết nối những đứa trẻ đều có tâm bệnh này lại với nhau như thế nào. Tâm bệnh là một loại bệnh trong suy nghĩ, tất cả đều là hướng tiêu cực và chẳng có một tý ánh sáng nào. Những cậu bé bệnh hoạn kia, ai cũng đều sợ, sợ cái chết, sợ không vượt qua, sợ rằng mình quá trẻ để chết. Đúng không ai ở viện mà không có tiêu cực cả. Có thể tích cực bên ngoài nhưng bên trong thì không, kể cả người già. 

Nhìn Nhân Mã toàn thân bị thương " nhẹ" nhưng vẫn tươi cười chỉ dạy những đám trẻ đá bóng, sân bóng khá nhỏ so với những trận đá bình thường của anh, nhưng một kẻ coi trời đất là nhà thì không hề hấn gì. Điều này Bảo Bình rất thích tính cách của anh chàng ngốc nghếch này. Luôn mang lại tích cực dù bản thân lại có nhiều tiêu cực.

- ỐI

Cự giải đang len lỏi thì bị xô mất đà, Bảo Bình vừa hay túm được cô kéo về lòng mình, dùng tay chặn bên tránh cô ngã lần nữa.

- Cậu không sao chứ?

- A ừm... cảm ơn cậu...Cự giải áp sát vào cơ thể của Bảo Bình, tay anh ôm lên chiếc eo mềm mại của cô khiến cô không khỏi rùng mình. Nàng Cua với gương mặt đỏ gấc đang bị nhịp tim đập làm cho bối rối.

Bên trong sân đấu kia vẫn đang xảy ra trận mới, Nhân Mã đang dẫn bóng điêu luyện, khi anh vừa căng chân chuẩn bị sút bóng thì.

- NHÂN MÃ..........

- ĐỢI ĐÃ.....

Tiếng Bạch Dương và Song Tử đồng thanh hét lớn, Nhân Mã mất đà sút mạnh vào bóng, bóng bay với tốc độ đáng sợ về phía khung thành nhỏ, bên đó là cậu bé thủ môn có bệnh tim đột ngột tái phát ngồi khụy xuống. Song Tử hoảng hốt lao ra, chắn mình cho cậu bé. Thật may là quả bóng đập vào thành khung ngã rồi bay thẳng về đáp thẳng mặt Nhân Mã

Kết cục là, Nhân Mã bị cú sút kinh hoàng của mình đập vào mặt nằm sải lai xuống đất, Song Tử nhanh chóng bế cậu bé kia vào phòng bệnh, và một mớ lộn xộn khiến cho các tay bác sĩ phải chạy điên đảo chảy mồ hôi. Tình hình cậu bé kia có vẻ không ổn lắm...

Sau một hồi lùm xà lùm xùm, Nhân Mã cũng tỉnh dậy trên giường bệnh của anh, trên trán anh còn sưng cục u to tướng... 

- Chậc, khốn khiếp

Phập

- ÁAAAAAA

Nhân Mã hét lên, một túi chườm nước nóng áp lên cục sưng của anh, Bạch Dương ấn rất mạnh, khiến anh càng đau thêm, đáng đời đang bệnh mà còn chạy đi mở worldcup bóng đá

- Con Cừu thúi, nhẹ thôi 

- Nhẹ cái đầu cậu, sao biết đau còn không nằm im hả?

- Cô thử nằm viện đi rồi biết nó chán cỡ nào!!!

 Phải với tính cách bay nhảy của Nhân Mã ngồi yên một chỗ đúng như cầm tù. Mới sáng vừa tiễn Ma Kết xong, khóc cũng khóc, cười cũng cười,  tự trấn an cũng tự trấn an, sau một hồi trải qua công đoạn cảm xúc và hồi phục tinh thần trong vòng 10 phút 25 giây, lần này thời gian hồi phục công nhận là lâu thật đấy, bình thường 3 phút là anh ổn định rồi. Và sau đó anh chạy khắp nơi làm quen, quen với nhiều bé cũng chán nản và anh rủ tụi nó đi chơi thế này.

Lúc đang sắp ngất anh có nhận thức được tình hình xung quanh, vội vã hỏi Song Tử.

- Cậu bé đó sao rồi!!!

- Yên tâm cậu bé được uống thuốc và nằm ngủ rồi, may mà cấp cứu kịp

Nhân Mã thở phào nhẹ nhõm, đúng là anh quá đánh giá thấp bệnh tật của mấy đứa nhỏ rồi... Nếu cậu bé đó xảy ra chuyện chắc anh tự tử luôn..

- Nhân Mã, tớ biết cậu buồn chán nhưng lần sau tránh mấy cậu bé có tiền sử bệnh tim nhé, lúc phát bệnh lại không kịp đâu, cũng may lần này có Song Tử...

Bảo Bình vừa nói vừa quay sang cảm ơn Song Tử, anh lắc tay ý bảo không có gì.

Cự giải từ lúc Nhân Mã bất tỉnh cho đến khi anh thức dậy đều đứng nép sau Bảo Bình, hoàn toàn không dám lại gần anh. Nhân Mã đương nhiên là nhìn thấy cô nhưng anh lại tỏ vẻ không quan tâm gì cả. Bảo Bình nhìn anh xưng hô thân mật với Bạch Dương trong lòng thầm hỏi hai con người này phải thân nhau tới mức độ nào rồi chứ.

- Cô cũng tới đây à?

 Nhân Mã nhìn về phía Cự giải giọng lạnh nhạt, thái độ này của anh làm Cự giải có chút hoang mang

- A... ừm... tôi

- Tụi mình lôi Cự giải theo thăm cậu đấy, thấy sao?

Bạch Dương vui vẻ đáp, đưa được Cự giải đến gặp anh hẳn là anh đang vui lắm

- Ai mượn thế?

- Hả??

????????????

- Thăm bệnh xong rồi chứ, tôi ổn, mọi người về được rồi

Gì chứ? Thay đổi 180 độ luôn vậy, cái tính cách này hơi mệt nha

- Nhân Mã, cậu sao thế? Có phải bóng chấn thương đầu rồi không? Tôi gọi bác sĩ cho anh nhé

Bạch Dương lo lắng hỏi, Nhân Mã à, tiền viện mắc lắm anh đừng khiến tiền tăng được không thế

- Cô khùng hả, tôi bình thường

- Bình thường thật sao?

- Nhóc, cậu thật sự ổn chứ

Song Tử cứ ngỡ khi nhìn Bảo Bình cạnh Cự giải như thế anh sẽ nổi khùng lần nữa chứ??

- Mã Mã, cậu lại bị chúng đánh à

Bảo Bình căn bản cũng chẳng quan tâm lời anh nói, đi thẳng vào vấn đề, cái thằng bạn này, tinh ý với con gái thì lẹ, với anh sao mà thẳng vậy. Ờ mà cũng đúng tính Nhân Mã anh thẳng như ruột ngựa, đôi khi nên nói thẳng hơn là vòng vo. Nhưng sao lại nói khi có nhiều người ở đây?

" Lại bị??"

- Hết rồi!

- Hết sao

- Ừ

- Về sau thì sao?

- Không làm nữa

- ....

-Còn việc học thì sao?

-.....

- Mã mã, đừng nói là cậu....

- Vẫn đi học bình thường.

- Thế à....

- Cậu có muốn đến chỗ mình ở không?

Dù sao Nhân Mã cũng khó mà kiếm việc trong thời gian tới khi quán bar kia đang trong quá trình điều tra và xử lý, Bảo Bình đã nghe qua từ Bạch Dương lúc ở trong lớp đại khái tình hình. Lúc này đây Nhân Mã hoàn toàn phải gọi là trắng tay. Bảo Bình muốn đón anh về KTX cùng, dù sao hiện tại anh cũng ở một mình.

Nhưng Nhân Mã nào có tiền, ở KTX cũng cần tiền, giá tiền của ngôi trường đó anh trả không nổi. Liếc qua bộ đồng phục Cự giải mặc trên người, anh có thể không nhận ra cô đang mặc áo Bảo Bình sao? Đến mức cho nhau mượn áo mặc rồi, sau này ở chung với Bảo Bình chẳng phải làm bóng đèn cho họ sao? Anh tuyệt đối không đồng ý...

- Được rồi, yên tâm, tớ không sao, đừng lo

Có thể không lo sao?

Trái tim Nhân Mã lúc này thấy lạnh ngắt, lúc nãy đá bóng, anh đã nhìn thấy bốn người bọn họ đến tìm anh. Và đương nhiên cảnh tượng Cự giải áp sát Bảo Bình cũng được  ưu ái lọt vào đôi mắt xanh của anh. Và anh đã mất tập trung, một cảm xúc tức giận tỏa ra đột ngột làm anh không kiềm chế được đôi chân săn chắc của mình, cũng vì thế mà anh là người gây ra sự việc ồn ào vừa rồi, tuy rằng đó không thực sự là lỗi của anh

Nếu ở chung chắc anh không chịu nổi mà phá banh trường luôn quá....