Vụ án lớn và phức tạp, Tạ Lam Sơn bị tạm giữ thẩm vấn trong suốt bốn mươi tám giờ, trong khoảng thời gian này, Thẩm Lưu Phi đã tới bệnh viện Phổ Nhân thăm Đào Quân. Ca phẫu thuật u não của Đào Quân rất thành công, dù vẫn phải nằm viện nhưng ông ta vẫn giữ tinh thần sáng láng, ý thức rõ ràng, suốt ngày kêu gào đòi xuất viện. Đào Long Dược bận rộn điều tra vụ án giết người hi3p d@m, hắn bớt thời gian tới thăm cha ruột nhưng vì sợ ông cụ không chịu được k1ch thích tinh thần nên vẫn chưa nói chuyện Tạ Lam Sơn bị tình nghi trong vụ án giết người hi3p d@m.
Vừa chạng vạng là sắc trời đã tối, cuối thu gió lạnh nên phòng bệnh không mở cửa sổ. Thẩm Lưu Phi ngồi ngược sáng bên giường bệnh, cúi đầu gọt vỏ táo cho Đào Quân. Y cầm táo tay phải, cầm dao tay trái, vỏ quả táo xoay đều thành từng lớp mỏng, động tác thoăn thoắt nhanh nhẹn.
Trước đây Đào Quân đã biết Thẩm Lưu Phi, chuyện này đã xảy ra từ mười năm về trước, hơn nữa ông ta cũng chưa gặp người thật bao giờ mà chỉ trao đổi xin ý kiến về một vài vụ án tâm lý tội phạm qua thư từ hoặc email.
Đào Quân có thành kiến về hình tượng của Thẩm Lưu Phi, dù y tuổi trẻ tài cao nhưng dù gì cũng đã là một người tầm ba mươi tuổi rồi, ấy vậy mà không ngờ người liên lạc với mình từ nơi ngàn dặm xa xôi lại là một chàng trai cao ráo tuấn tú như thế này. Ông ta nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Phi một lát rồi chợt lên tiếng: “Hóa ra cậu thuận tay trái.”
Đào Quân đã từng trao đổi thư tay với thầy Thẩm, người kia luôn dùng bút máy để viết thư trả lời, chữ viết rất đẹp và phóng khoáng.
Thẩm Lưu Phi không nói câu nào, y chỉ giương mắt lẳng lặng nhìn ông ta.
Đào Quân chủ động giải thích: “Tiểu Lương trong đội chúng tôi cũng thuận tay trái, nếu cậu ta viết báo cáo bằng bút máy thì sẽ mất rất nhiều thời gian.” Ông nghĩ một lát rồi cũng cảm thấy lời mình nói rất kỳ cục, đành phải cười bồi vào một câu, “Nhưng mà mỗi người một kiểu nhỉ.”
Thẩm Lưu Phi nhếch môi rồi đổi dao sang tay phải, y có thể sử dụng linh hoạt cả hai tay, động tác gọt vỏ vẫn thoăn thoắt như trước. Gọt táo xong, y còn quan tâm hỏi Đào Quân: “Có cần bổ thành miếng không?”
Đào Quân lắc đầu: “Lão già thô kệch không câu nệ thế đâu.”
Thẩm Lưu Phi đưa quả táo tới rồi với lấy giấy ăn ở tủ đầu giường lau tay. Y nói: “Đội trưởng Đào, thực ra hôm nay tôi tới là vì một vụ án.”
Đào Quân cắn một miếng táo, vừa giòn vừa ngọt: “Vụ án của ai?”
Thẩm Lưu Phi nói: “Tạ Lam Sơn.”
Sắc mặt Đào Quân bỗng chốc thay đổi, ông ta để quả táo mới cắn một miếng sang bên cạnh.
Thẩm Lưu Phi thuật lại giản lược tình hình của vụ án giết người hi3p d@m này, hoàn toàn không bỏ qua bất cứ mốc thời gian và thông tin về vụ án nào.
Với quan hệ giữa Đào Quân và Tạ Lam Sơn thì lẽ ra phản ứng đầu tiên của ông ta khi nghe vậy là không tin được, không những không tin mà vẻ mặt còn để lộ sự kinh ngạc và đau đớn, thậm chí còn như vạn tiễn xuyên tâm. Nhưng Thẩm Lưu Phi lại nhìn thấy sự quái lạ trên mặt Đào Quân như là đã dự đoán được từ sớm, sự mất tự nhiên này nhanh chóng bị thay thế bởi biểu cảm hợp lý hơn. Chuyên gia mô phỏng chân dung mạnh ở việc quan sát cảm xúc tiêu cực của con người, y nhận ra điều này không hề bình thường.
Quả nhiên Đào Quân hỏi: “Cậu tin cậu ta à?”
Thẩm Lưu Phi hỏi ngược lại: “Ông không tin cậu ấy sao?”
Đào Quân bị hỏi khó, trố mắt một lúc mới khẽ thở dài: “Cha nó mất sớm, bản thân nó lại phải rúc trong một nơi tối tăm khủng khiếp suốt sáu năm trời, thật sự những gì thằng bé trải qua rất phức tạp.”
“Ông biết cậu ấy lâu hơn tôi, hẳn là ông biết rõ hơn tôi Tạ Lam Sơn là người như thế nào.” Thẩm Lưu Phi dừng lại một lát, sắc mặt y bình thản lại nghiêm nghị, “Tôi tin cậu ấy.”
Đào Quân quan sát Thẩm Lưu Phi từ đầu tới chân, ánh mắt sắc bén hơn lúc trước một chút: “Sự tin tưởng này của thầy Thẩm không bị ảnh hưởng bởi tình cảm cá nhân chứ?”
Rốt cuộc giấy cũng không gói được lửa, thâm tình rực rỡ lời còn chưa nói nhưng ánh mắt đã không giấu được. Tuy lão Đào là một ông già cổ hủ cứng đầu nhưng suy cho cùng vẫn là một cảnh sát xử lý vụ án đầy sắc sảo, lần trước khi mấy người cùng ở trong phòng bệnh ông ta đã nhìn ra được manh mối rồi. Thẩm Lưu Phi không buồn tranh cãi hay phủ nhận nhưng cũng không tiện thẳng thắn thú nhận hết tất cả, y chỉ nhìn chằm chằm ông ta với thái độ bình tĩnh như ngày thường.
“Hầy, sao vậy được chứ, từ nhỏ thằng bé này đã không có khuynh hướng đó rồi, tôi vẫn còn nhớ rõ nó từng khắc con thỏ cho Tống Kỳ Liên mà…” Đào Quân lại thở dài, sau đó ánh mắt cũng trở nên kiên định hơn, ông ta chật vật ngồi dậy khỏi giường, “Được rồi, gọi Long Diệu tới đây cho tôi, sau đó cùng nhau phá vụ án này!”
Thẩm Lưu Phi đỡ đội trưởng già dậy tránh để ông ta quá xúc động, y chỉ nhẹ giọng nói: “Tôi nhớ trước đây từng có một khoảng thời gian tôi thường xuyên hỏi ý kiến ông về một vài vụ án giết người hi3p d@m chưa được giải quyết.”
Đào Quân nhíu mày hồi tưởng lại rồi gật đầu: “Chuyện từ rất nhiều năm trước rồi, toàn vụ án cũ thôi.”
“Đeo vòng cổ cho chó, khóe miệng bị khâu lại còn có da người bị lột, tôi chắc chắn đã từng nghe về cách thức gây án này từ ông.” Thẩm Lưu Phi giữ vẻ mặt nghiêm nghị, đỡ ông ngồi thẳng dậy rồi nói tiếp, “Cảm phiền đội trưởng Đào cẩn thận ngẫm lại xem, tôi có linh cảm vụ án này có liên quan tới vụ án cũ năm đó, nhưng hung thủ là một người hoàn toàn khác.”
“Có lẽ vụ án đó đã xảy ra từ hơn hai mươi năm về trước… Thực sự không thể nhớ ra ngay được…”
Đào Long Dược tiến vào phòng bệnh khi Đào Quân nheo mắt hồi tưởng lại vụ án cũ, hắn thấy Thẩm Lưu Phi đã ở đây thì ngẩn ra một lát, sau đó hiểu ngay chắc chắn ông già mình đã biết chuyện của Tạ Lam Sơn rồi.
“Nếu không có gì bất ngờ thì chẳng bao lâu nữa A Lam sẽ được rửa sạch hiềm nghi.” Đào Long Dược nói với hai người trước mặt, “Khi Tạ Lam Sơn đang phải chịu thẩm vấn, đã phát hiện thêm một xác phụ nữ trẻ tuổi nữa, tình trạng tử vong của người này giống hệt La Hân, xem ra khả năng cao đây là vụ án giết người hàng loạt do cùng một hung thủ gây ra.”
Vụ án cũ từ hơn hai mươi năm trước, thời gian đã trôi qua rất lâu nên Thẩm Lưu Phi không có được đáp án mình muốn từ Đào Quân, y đành quay về nhà mình. Y ngồi trong phòng làm việc, tự tìm kiếm tài liệu trong máy tính.
Từ bé y đã cảm thấy hứng thú với dạng tội phạm bạo lực mà nạn nhân là phụ nữ, y có rất nhiều những cuốn sổ dày cộp ghi chép lại tài liệu những vụ án kiểu này giống như đam mê sưu tầm tem vậy, đồng thời cũng lưu khá nhiều tài liệu thu thập được trong máy tính, và đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm trên con đường sưu tầm tem của y mà thôi. Chúng tới từ cảnh sát, luật sư, nhà báo xã hội cùng những người hành nghề có liên quan khác, những vụ án mới được tóm tắt sắp xếp gọn gàng trong từng thư mục máy tính, còn những vụ án cũ từ vài chục năm trước, thông tin mơ hồ thì được lưu trữ lại dưới dạng sổ dán báo. Phần lớn ảnh chụp tại hiện trường đều rất máu me đáng sợ, nhưng câu chuyện sau những bức ảnh ấy cũng bi thảm vô cùng, trong những người phụ nữ bị hãm hiếp, ngược đãi và tra tấn này, có người đã chết, có người mất tích, có người thì nhanh chóng biến thành thủ phạm, hành hạ nạn nhân tiếp theo bằng cách thức tàn bạo tương tự.
Rất khó để có thể đối diện với những thảm kịch này trên thế giới, Thẩm Lưu Phi mở từng thư mục ra tìm kiếm một hồi rồi cũng phải dừng lại, hít một hơi thật sâu.
Sau khi tìm kiếm tài liệu về những vụ án cũ một lúc, Thẩm Lưu Phi lấy ra được một bức ảnh chụp kẹp trong cuốn sổ tay, y đặt nó giữa những ngón tay và nhẹ nhàng vuốt v e nó.
Chính là bức ảnh mà Tạ Lam Sơn từng thấy.
Một người mẹ trẻ ôm đứa con trai của mình, một đứa bé trai dựa sát vào mẹ của nó, y vuốt v e gương mặt của người phụ nữ trong ảnh bằng tình cảm sâu sắc vô cùng, sau đó y đột ngột che lên màn hình laptop, khiến căn phòng mất đi nguồn sáng duy nhất và trở về với bóng tối.
Y nhớ lại câu mà Phó Vân Hiến từng nói với mình, trong lòng cậu có thứ gì, thứ đó sẽ tràn ra và bùng nổ.
Nói dễ hơn là làm, đây là căn bệnh mạn tính trong lòng, y không chữa được, cũng không thể giải tỏa ra ngoài, chỉ có thể trút bỏ trên những trận đấu quyền anh hết lần này tới lần khác, khi mà vết thương chồng chất lên nhau mới cảm thấy sảng khoái tràn trề.
Thẩm Lưu Phi ngồi lặng lẽ trong bóng đêm rất lâu, sau đó lại thử mở sổ ra rồi tìm lại bản án cũ tương tự vụ án lột da này dựa theo trí nhớ của mình.
Trời hửng sáng, cuối cùng y cũng tìm được cái kim trong đáy biển, y tìm thấy trong một cuốn sổ bìa da khổ A4 rất dày.
Một vụ án cũ xảy ra ở huyện Thương Nam* hai mươi lăm năm trước, thủ đoạn của kẻ sát nhân giống hệt như vụ án của La Hân, kẻ này phạm tội liên tục trong bốn năm, hi3p d@m và sát hại tổng cộng mười một cô gái trẻ. Vì năm đó Internet chưa phát triển và vụ án đã được giải quyết từ lâu nên người ngoài không biết nhiều về vụ án này, ngay cả nội bộ công an cũng hiếm khi nghe thấy.
*Thương Nam là một huyện thuộc địa cấp thị Ôn Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.
Có lẽ đúng là vì xảy ra quá lâu, không có nhiều tình tiết vụ án được ghi lại cụ thể, chỉ biết nghi phạm không bị tử hình mà đã sợ tội tự sát trước khi cảnh sát tìm tới cửa.
Thẩm Lưu Phi mở hồ sơ của viên cảnh sát chịu trách nhiệm về vụ án giết người hi3p d@m ở Thương Nam thì phát hiện lão cảnh sát hình sự lớn tuổi tên Chu Minh Vũ này từng ở cùng đại đội điều tra hình sự với Đào Quân, tuy không hợp tác quá lâu nhưng cũng có thể coi là một nửa thầy giáo của Đào Quân.
Buổi chiều tới cục thành phố, Đinh Ly nói với y Tạ Lam Sơn đã đi rồi.
Thẩm Lưu Phi hỏi cô nàng anh đã đi đâu?
Đinh Ly đáp không biết, có lẽ là về nhà. Cục phó Lưu cho anh được nghỉ, tình ngay lý gian, anh không phù hợp để tham dự vào vụ án của La Hân với thân phận kẻ tình nghi.
Như đã biết quan hệ giữa hai người này không bình thường, Đinh Ly niềm nở đon đả, cố ý nhờ Thẩm Lưu Phi chuyển lời xin lỗi của cả tổ trọng án cho Tạ Lam Sơn: “Thầy Thẩm, phiền anh nói với đàn anh Tạ rằng không phải chúng tôi không tin anh ấy, mà vì đang phải giải quyết việc công, cục phó Lưu còn giám sát kè kè nữa.”
Thẩm Lưu Phi nhìn Đinh Ly, lại nhìn Tiểu Lương và mấy người khác đang nấp sau cô nàng, y nhìn thấy được thứ cảm xúc mang tên hoài nghi trong đáy mắt bọn họ. Thành thật mà nói, với tư cách là một sĩ quan cảnh sát thì việc nghi ngờ nghi phạm trước khi vụ án được giải quyết không phải là một phản ứng khác thường. Huống hồ thứ cảm xúc này khi tới thì như ong vỡ tổ mà khi đi thì lại mỏng manh như sợi tơ, cứ thế quấn chặt lấy đáy lòng, giết người mà không đổ máu.
Chưa kể Tạ Lam Sơn đã cố ý kháng cự bằng cách im lặng khi chịu thẩm vấn, ý đồ giấu giếm che đậy rõ rành rành, đúng là không hề bình thường.
Ra khỏi cục thành phố nhưng cũng chẳng biết đi tìm người ở đâu, y tìm kiếm quanh những quán bar mà Tạ Lam Sơn thỉnh thoảng lui tới nhưng không có kết quả, thế là đành trở về nhà.
Lúc Thẩm Lưu Phi vào nhà, đèn trong nhà không được bật, khi không còn ánh sáng thì đèn neon bên ngoài cửa sổ mới được thể lấp lánh sáng bừng. Nhà của Tạ Lam Sơn im lặng không có hơi người, nhưng những đốm sáng xuyên qua cửa sổ rồi khiêu vũ trên sàn nhà màu xám lại khiến lòng người chộn rộn.
Không có ai ở phòng khách, phòng ngủ cũng không, Thẩm Lưu Phi nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, y bèn men theo tiếng động đẩy cửa bước vào.
Không một dấu hiệu báo trước, y thấy Tạ Lam Sơn gục đầu ngồi dưới sàn, vì ánh sáng buổi tối nhá nhem nên gương mặt anh như đang trong một trạng thái phân tách kỳ lạ, một nửa sáng sủa sạch sẽ, một nửa âm u khó đoán.
Mảnh kính vỡ la liệt khắp nơi, nhìn từ xa còn tưởng là thủy ngân rơi vãi. Thẩm Lưu Phi lại gần mới nhận ra, Tạ Lam Sơn đã đập vỡ gương trong nhà tắm. Cả người anh ướt đẫm, hai tay chán nản vắt trên đầu gối, mảnh vụn thủy tinh vỡ găm trên những đốt ngón tay, máu chảy dọc theo từng kẽ tay nhỏ xuống.
Máu tươi hòa cùng nước tràn ra từ bồn tắm tạo thành một mảng chất lỏng màu đỏ nhạt loang khắp sàn nhà, chảy tới bên chân Thẩm Lưu Phi.
Thẩm Lưu Phi giẫm lên những mảnh kính vỡ đi tới trước mặt Tạ Lam Sơn, Tạ Lam Sơn ngẩng đầu, mạch máu mệt mỏi hiện lên trong mắt, anh nhìn y đầy trống rỗng.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e lọn tóc và gương mặt anh, Thẩm Lưu Phi khẽ hỏi: “Có đau không?”
Câu hỏi này như đưa anh từ địa ngục về lại nhân gian, Tạ Lam Sơn bỗng phản kháng như phát điên, anh nhào lên vồ lấy cổ Thẩm Lưu Phi. Thẩm Lưu Phi kịp thời lùi về sau, nhưng người nào đó đã bổ nhào đến trước mặt y, ép y phải đấm anh một cú. Trước đây cũng đã từng đánh nhưng chưa bao giờ súng thật đạn thật liều mạng như lần này. Tạ Lam Sơn giống hệt như con thú hoang, phải giết chóc, phải chinh phục. Bọn họ lăn lộn và đánh nhau trên sàn nhà gạch men lạnh lẽo phủ đầy mảnh kính vỡ, Thẩm Lưu Phi vẫn luôn giữ sức, y không nỡ và cũng không đành lòng làm nỗi đau của người kia trở nên trầm trọng hơn.
Thế nên cuối cùng y cũng rơi vào thế hạ phong, y bị Tạ Lam Sơn dùng một mảnh gương nhỏ kề sát bên cổ.
Ngực của hai người phập phồng theo nhịp thở, Tạ Lam Sơn hoàn toàn nằm trên người Thẩm Lưu Phi, cụp mắt xuống nhìn y. Khóe miệng anh rớm máu, ánh mắt chôn trong bóng tối, dường như không thể nhìn ra bất cứ biểu cảm nào, cũng lại như đang nở một nụ cười tùy ý.
“Như thế này anh còn tin tôi không?” Tạ Lam Sơn đưa tay về phía trước, mảnh thủy tinh chạm vào động mạch cổ của Thẩm Lưu Phi, nơi ấy có hình xăm, là một bông hoa sen lộng lẫy hay lông đuôi của phượng hoàng, vì tình thế nguy hiểm trước mắt mà mạch máu giãn ra, yết hầu trượt lên trượt xuống, thoạt nhìn giống như một sinh vật đang sống sờ sờ.
Thẩm Lưu Phi buộc phải nâng cằm lên, xương gò má cũng đã trầy xước vì thủy tinh vụn trên sàn nhà, máu chảy dọc theo đường nét gương mặt của y. Tạ Lam Sơn ghé lại gần mặt y, gần như kề sát môi y mà hỏi lại lần nữa: “Tôi thế này còn đáng để anh tin không?”
Thẩm Lưu Phi vươn tay túm lấy bàn tay đang cầm mảnh gương của Tạ Lam Sơn rồi nhấn vào cổ họng của mình, cũng may mà Tạ Lam Sơn kịp thời dồn lực rút về, tuy mảnh kính đã đâm vào nhưng vết thương không sâu, chỉ chảy một tí máu.
“Còn phải chứng minh thế nào nữa?” Thẩm Lưu Phi ung dung ngồi đó, đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh nhìn anh, giọng điệu của y cũng rất nghiêm túc.
Cuối cùng sự mù mịt và hung ác trong mắt Tạ Lam Sơn cũng rút đi, y buông vũ khí trong tay, ghé lại gần li3m lên vết thương của Thẩm Lưu Phi. Dòng máu ấm áp tanh ngọt chảy vào trong miệng mang đến cảm giác đê mê thử một lần đã nghiện, Tạ Lam Sơn cưỡi trên người Thẩm Lưu Phi, xé rách áo của y rồi giữ lấy mặt y mà hôn. Thẩm Lưu Phi cũng ngửa đầu nhắm mắt, để mặc cho anh xả hết cảm xúc ra ngoài. Cuối cùng anh cũng tìm thấy được môi của Thẩm Lưu Phi, dẫn đường cho người kia dần tiến vào cơ thể mình giữa nụ hôn sâu, trong cơn đau buốt và kh0ái cảm thấu tận xương cốt, anh cảm nhận được sự tồn tại của mình.
Kết thúc cuộc l@m tình vừa qua loa vừa kịch liệt, bọn họ quay về phòng ngủ, Thẩm Lưu Phi xử lý vết thương trên tay cho Tạ Lam Sơn, thủy tinh đã ghim vào trong thịt như những lá cờ cắm lổn nhổn trên những khớp tay, bắt buộc phải xử lý sạch sẽ.
Cảnh sát hình sự từng vào sinh ra tử trong bão đạn mưa bom, bị thương như cơm bữa nên chắc chắn phải có hộp thuốc trong nhà. Tạ Lam Sơn ngồi trên giường, Thẩm Lưu Phi quỳ trước mặt anh, sát trùng và băng bó cho anh.
Tạ Lam Sơn không thể nhịn được mà phải bật cười khi nhìn thấy đôi mắt cụp xuống và dáng vẻ nghiêm túc của người đàn ông này.
Thẩm Lưu Phi giương mắt hỏi: “Cười gì?”
Tạ Lam Sơn trêu chọc người ta đã quen, anh nhướng mày: “Có được người vợ đảm đang hiền thục như vậy, chồng còn đòi hỏi gì thêm nữa.”
Sau khi giải quyết xong vết thương, Thẩm Lưu Phi dồn sức nhéo lên bàn tay bị thương của Tạ Lam Sơn như trừng phạt, y đứng dậy rồi bình thản nói: “Yêu quý bản thân chút đi, giờ cậu không chỉ thuộc về chính mình nữa rồi.”
Anh gần như không chợp mắt trong suốt hai ngày thẩm vấn, hiềm nghi trước mắt còn chưa được rửa sạch hoàn toàn nhưng anh đã buồn ngủ không chịu được nữa. Tạ Lam Sơn nằm xuống rúc vào ngực Thẩm Lưu Phi, anh úp mặt vào bụng y rồi quấn quanh eo y như đứa trẻ.
“Khi còn rất nhỏ, luôn có người thường xuyên nhắc nhở tôi rằng một người nên sở hữu sức mạnh thế nào, một người nên tồn tại với dáng vẻ ra sao,” Tạ Lam Sơn sờ lên sợi dây chuyền mặt viên đạn trước ngực, hốc mắt hơi nóng lên, anh nhắm mắt lại và nói, “người đã nói cho tôi biết điều đó trước đây là ba tôi, còn hiện tại là anh đó.”Hết chương 96.