Trong Bóng Tối

Chương 94: Cô gái và cá vàng (2)




Tình hình giao thông thuận lợi nên mọi người trở lại cục thành phố rất nhanh. Đào Long Dược vừa xuống xe với Tạ Lam Sơn thì đã thấy Tống Kỳ Liên đang đi vào trong tòa nhà làm việc. Chỉ một bóng người lướt qua nhưng hắn đã nhận ra rồi. Bóng hình yêu kiều ấy rất dễ nhận biết, Tống Kỳ Liên thời niên thiếu là một cô gái hoạt bát năng nổ, cuộc hôn nhân không hạnh phúc khiến khí chất của cô đột nhiên thay đổi hoàn toàn, nhất là từ sau khi Tạ Lam Sơn nằm vùng quay về, cô bỗng trở nên buồn bã hơn. Đào Long Dược đoán rằng có lẽ cô tới đây vì bản báo cáo đánh giá tâm lý của Tạ Lam Sơn.

Tạ Lam Sơn cũng nhìn thấy Lưu Minh Phóng đang đuổi theo bên cạnh Tống Kỳ Liên, gã đặt tay lên vai cô, bị Tống Kỳ Liên đẩy ra nhưng lại vẫn bám riết không rời.

Tạ Lam Sơn sải bước tiến lên đẩy Lưu Minh Phóng đang quấy rối qua một bên. Anh lạnh lùng nói: “Đây là cục thành phố, không phận sự miễn vào.”

Lưu Minh Phóng mỉa mai ngược lại: “Cục thành phố thì làm sao? Cục thành phố cũng chỉ là đơn vị cơ quan phục vụ nhân dân, mày lại tưởng đây là nha môn nhà Thanh, ăn không ngồi rồi, gạt bỏ trách nhiệm hay sao?”

Tạ Lam Sơn chẳng buồn lảm nhảm với Lưu Minh Phóng. Anh quay sang hỏi ý Tống Kỳ Liên bằng ánh mắt, chỉ cần Tống Kỳ Liên thật sự không muốn dây dưa với thằng chồng cũ phiền phức này, dù anh có phải động tay động chân thì cũng sẽ đuổi gã ra ngoài bằng được.

Nhưng Tống Kỳ Liên chỉ ngây người liếc mắt nhìn anh, sau đó lại quay sang nói với Lưu Minh Phóng: “Minh Phóng, anh để chúng tôi nói chuyện riêng mấy câu được không?”

“Nghe em hết.” Lưu Minh Phóng ưỡn ngực đắc ý, lúc đi qua Tạ Lam Sơn còn cố tình huých vào vai anh, ra cái vẻ vợ chồng sứt mẻ rồi lại làm lành, không khiến loại người ngoài như mày ảo tưởng rồi chĩa mũi vào việc của người khác.

Tạ Lam Sơn đứng yên tại chỗ, không phải không vui mà chỉ là không hiểu. Cho đến khi Lưu Minh Phóng đi đủ xa, anh mới cong khóe môi và nói: “Tôi không biết hai người đã quay lại rồi.”

“Không, chỉ tình cờ gặp trên đường thôi.” Dường như Tống Kỳ Liên cũng không muốn nói về chuyện này, cô chuyển sang giọng điệu chuyên nghiệp, “Về báo cáo đánh giá tâm lý của anh, tôi chỉ đánh giá theo đúng thực tế, hi vọng anh đừng oán trách tôi.”

“Sao thế được?” Tạ Lam Sơn cười với Tống Kỳ Liên.

Nụ cười này làm Tống Kỳ Liên hơi hoảng hốt. Tạ Lam Sơn đã từng rất dịu dàng với cô, mãi mãi không bao giờ tức giận, không bao giờ so đo tính toán, trong mắt anh luôn tồn tại biểu cảm không thể nói rõ thành lời.

“Thực ra việc chuyển tới đội cảnh sát giao thông không phải là chuyện xấu đối với anh, đây cũng là giới hạn cuối cùng mà tôi có thể chấp nhận…” Tống Kỳ Liên nghẹn ngào, cô nói “Xin lỗi” lặp đi lặp lại, nước mắt cũng lã chã rơi.



Tạ Lam Sơn lắc đầu, anh vươn tay nhẹ nhàng đặt bên môi người phụ nữ, sau đó lại xoay cổ tay dịu dàng gạt đi hàng lệ bên khóe mắt cô.

“Không sao đâu, thật sự không sao cả.” Ý cười hiền hòa trên mặt trở nên rõ ràng hơn, Tạ Lam Sơn nói, “Cục phó Lưu đang chờ em đó, em mau đi đi.”

Tống Kỳ Liên bỏ đi như chạy trốn, trước khi lên tầng lại không cầm lòng được mà quay đầu nhìn Tạ Lam Sơn.

Anh vẫn đứng đó, vẫn chân thành và nhiệt tình như vậy, y như cái hồi hơn mười năm về trước, anh từng đứng dưới tán cây ngày hè lẳng lặng nhìn cô.


Trước khi theo đuổi Tống Kỳ Liên lần nữa, thực ra Lưu Minh Phóng đã có được thông tin từ đứa con trai Lưu Sướng của mình, thằng bé bị mẹ cấm không được tiếp xúc với chú Tạ kia nữa.

Lưu Minh Phóng lập tức nhận ra có vấn đề gì đó giữa vợ mình và thằng bồ cũ của cô, và đây chính là cơ hội của gã. Sau khi kết hôn, Lưu Minh Phóng vừa ngoại tình vừa bạo lực gia đình, dù sao thì lúc hỗn loạn thì gây chuyện tồi tệ nhưng phần lớn con người đều mắc cái bệnh ỏng eo có không giữ mất lại tìm, chẳng bao lâu sau khi ly hôn gã đã hối hận. Gã muốn hàn gắn và quay lại với cô.

Đào Quân nằm viện nên có Lưu Diễm Ba phải đích thân nhúng tay vào kha khá chuyện trong cục, hôm nay tự dưng Lưu Minh Phóng bảo sẽ về nhà, còn kiên nhẫn chờ bố về.

Lưu Diễm Ba vừa vào đã nghe bác giúp việc nói con trai lão đã về và đang ngồi chờ trong phòng làm việc. Lão mở cửa đi vào thì thấy con trai đang lục lọi sau bàn làm việc, chẳng biết đang tìm gì. Lão lập tức quở trách gã: “Minh Phóng, đang làm gì đấy?!”

“Nhẫn cưới của con bị mất ở nhà, bác giúp việc nói có nhặt được và để vào phòng làm việc của ba.” Tranh thủ lúc tầm nhìn của cha mình bị bàn làm việc chắn hết, Lưu Minh Phóng lặng lẽ rút chiếc nhẫn cưới trên tay ra rồi lẳng lặng ném vào ống đựng bút bằng gỗ lim của lão, sau đó nói dối không chớp mắt.

“Trong ngăn kéo toàn là tài liệu quan trọng ở cục, cô giúp việc sẽ không táy máy, mày cũng đừng có động vào!” Thực ra Lưu Diễm Ba rất bất lực với thằng con này, trong vụ án của Lý Quốc Xương lần trước, gã còn để lão phải hạ mình đi xin một đứa cấp dưới nể mặt, vậy nên hễ thấy con trai là tức giận, không chịu được mà muốn dạy dỗ gã, “Lần trước mày đã dính vào một vụ án lớn như vậy rồi, tem tém lại đi!”

Lưu Minh Phóng đã lớn tuổi nhưng trước mặt cha mình lại không khác gì một đứa trẻ to xác chậm lớn, gã vội đóng ngăn kéo của cha mình lại rồi ngồi xuống sofa, ngả ngớn nói: “Người trên mà không tử tế thì người dưới tất sẽ làm loạn, dù gì con cũng là con trai cả của cục phó Lưu đây, tuy đôi khi sẽ hồ đồ phạm sai lầm nhưng chắc chắn bản chất không hề xấu!”

Lưu Diễm Ba đanh mặt đi tới bàn làm việc, lão tinh ý nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương nằm trong ống bút gỗ. Lão lấy nhẫn ra rồi đưa cho con trai: “Có phải mày muốn tìm cái này không?”


Lưu Minh Phóng giả vờ mừng rỡ, nhanh chân chạy tới lấy: “Cuối cùng cũng tìm được rồi! Con định cầu hôn Kỳ Liên lần nữa với cái nhẫn này đó.”

Câu này đã đánh trúng điểm yếu của lão, Lưu Diễm Ba cũng chẳng muốn cháu trai gọi người phụ nữ khác là mẹ, sau khi nghe câu này thì lập tức nói với con trai: “Kỳ Liên là một cô gái tốt, thằng khốn nạn nhà mày đừng có lộn xộn nữa, cố mà theo đuổi để con bé trở về đi!”

Lưu Minh Phóng gật đầu lia lịa: “Vâng vâng, con trai sẽ cố hết sức mà.”

Lưu Diễm Ba nhớ ra những lời đàm tiếu mình từng nghe được, lão lo lắng cho con trai: “Ba nghe người ta nói mày vẫn còn liên hệ với cô vợ Tây của Lý Quốc Xương, có đúng không?”

“Về nước là chia tay rồi.” Lưu Minh Phóng nói, “Giờ người ta là quả phụ nổi danh, sở hữu trong tay gia tài bạc tỉ, thiếu gì người theo đuổi chứ.”

“Ba còn nghe nói mày có mối quan hệ qua lại thân thiết với bà chủ của một bên đầu tư vào văn vật, tên là chị T gì đó hả?”

“Ba, ba lấy đâu ra lắm tin đồn thất thiệt thế?” Lưu Minh Phóng cẩn thận giấu giếm biểu cảm, gã cười cười ra vẻ thờ ơ, “Đối tác kinh doanh thôi, ba đừng nghĩ linh tinh.”

“Không phải quan hệ kiểu đó là được,” Lưu Diễm Ba thở dài rồi ngồi xuống với con trai, “muốn giành lại Kỳ Liên thì mày không thể chỉ nói mà không làm, phải hành động thật nghiêm túc.”


Lưu Minh Phóng gật như giã tỏi. Thấy sắc mặt cha mình đã dịu đi, gã tranh thủ hỏi: “Ba, hình như gần đây con dâu của ba và cái thằng người… bạn học cũ của cô ấy có mâu thuẫn, ba có biết rốt cuộc Tạ Lam Sơn gặp chuyện gì không?”

Lưu Diễm Ba cảm thấy mình không dành đủ sự quan tâm cho con trai, hồi còn trẻ lão đã vật lộn ở tuyến đầu chống ma t úy, vào sinh ra tử, sum họp với gia đình thì ít mà xa cách với người trong nhà thì nhiều, quả thực đã bỏ quên mất việc dạy dỗ thằng con Lưu Minh Phóng này. Vậy nên lão luôn ghen tị với Đào Quân, con trai ông ta rất hăng hái, giờ đã là đội trưởng đội trọng án, bản lĩnh xuất sắc cũng nhận được vô số lời khen ngợi.

Nhưng con trai của lão dù có tệ đến đâu thì cũng vẫn hơn con trai của Tạ Giai Khanh một chút.


Lưu Diễm Ba nhíu mày, im lặng hồi lâu mới nói: “Thực ra xét về trình độ nghiệp vụ thì lẽ ra Tiểu Tạ mới là đội trưởng đội trọng án, ba cũng muốn đề bạt cậu ấy lên, nhưng mà…”

Thấy cha mình cứ ấp úng mãi, Lưu Minh Phóng đoán chắc mọi việc không đơn giản, gã hỏi dồn: “Nhưng mà sao?”

Lưu Diễm Ba lại thở dài: “Nhưng mà năng lực của Tiểu Tạ thì không có gì để chê trách mà tư tưởng lại không tốt lắm. Hồi mới nằm vùng trở về, đội trưởng Lam Hồ đích thân gọi điện cho ba, nhấn mạnh là không thể thăng chức cho cậu ấy, còn phải tập trung để ý hành vi và nhân phẩm cá nhân, một khi có vấn đề gì thì phải báo lại ngay.”

Lưu Minh Phóng ngạc nhiên: “Vì sao vậy, chẳng phải thằng đó đã lập công trở về sau khi nằm vùng ở Tam Giác Vàng hay sao?”

“Có lời đồn rằng Tiểu Tạ là kẻ phản bội trong lực lượng truy quét tội phạm ma t úy, chính cậu ấy đã thả tên trùm ma t úy Mục Côn ở Tam Giác Vàng đi, ba nhìn thái độ của đội trưởng Tùy bên đó thì có lẽ đây không phải lời đồn.” Lưu Diễm Ba khép hờ mắt nhưng ánh sáng sắc bén vẫn lóe ra từ đáy mắt lão, “Chưa kể cha của Tiểu Tạ…”

Lưu Diễm Ba đang nói thì bỗng dừng lại, lão quay đầu giận dữ nhìn con trai: “Mày bớt hỏi những chuyện không liên quan đến mình đi!”

Tổ trọng án tăng ca suốt cả đêm, chẳng bao lâu sau đã điều tra được danh tính đầy đủ của thi thể phụ nữ trong công viên. Nạn nhân tên là La Hân, hai mươi ba tuổi, làm nghề tự do, sống ở tầng mười cùng tòa nhà với Thẩm Lưu Phi. Dựa theo mức độ thối rữa của thi thể, đã suy ra được thời điểm án mạng xảy ra là khoảng bảy đến tám giờ tối ngày Chủ nhật, cũng chính là ngày bác sĩ Kiều Huy kia muốn bật đèn tỏ tình.

Tối hôm đó, mảnh ghép còn thiếu trong bức thư tỏ tình ấy chính là nhà của La Hân.

Đội điều tra còn phát hiện ra có bốn con số trong lòng bàn tay nạn nhân, có lẽ là lời nhắn để lại trước khi cô chết. Dù những con số này đã bị nước mưa gột rửa không nhìn rõ nữa, nhưng nhờ có công nghệ khôi phục thì bọn họ vẫn có được đáp án mình cần: 2103.

Nhân viên điều tra không tìm được t1nh dịch của nghi phạm trên người La Hân, nhưng may mắn là có một số mô da không phải của nạn nhân còn lưu lại trong móng tay của cô.

Sau khi đối chiếu với cơ sở dữ liệu ADN của cơ quan công an, kết quả cho ra hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Vậy mà lại là Tạ Lam Sơn.