Trong Bóng Tối

Chương 68: Mean girl (6)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau mấy phút đồng hồ im lặng, mấy cô bé mới bắt đầu phản ứng: “Không thể nào! Sao lại thế được! Cậu nghĩ kỹ rồi hẵng nói!”

Dường như nhận ra đã nói điều không nên nói, sắc mặt Bành Nghệ Tuyền cũng thay đổi, cô nàng bắt đầu hốt hoảng lấp li3m: “Tôi nói đùa mà, sao tôi có thể giết người được chứ, coi như tôi thua ván này đi!”

Trò chơi đã kết thúc, có vẻ như mấy cô bé cũng chẳng còn tâm trạng chơi tiếp nữa, Tạ Lam Sơn vừa thờ ơ vuốt v e con dao ăn, vừa lặng lẽ đánh giá bọn họ.

Sáu cô gái, tuổi chỉ tầm mười sáu mười bảy, đang ở trong độ tuổi bồng bột và tươi sáng nhất của cuộc đời, Bành Nghệ Tuyền xinh đẹp, Trâu Nhược Kỳ đáng yêu, Cầu Phỉ có dáng người chuẩn nhất, Vu Thấm lại có phong thái nhất, Vu Dương Tử đi đâu cũng kè kè chiếc máy quay kỹ thuật số của mình, Lục Vi Vi là người đẹp bệnh tật dám đứng ra bênh vực lẽ phải, nhưng hiện tại vẻ bực bội hiện rõ trên gương mặt trang điểm kỹ càng của Bành Nghệ Tuyền, Trâu Nhược Kỳ thì tâm sự nặng nề, Vu Thấm thở ngắn than dài, Cầu Phỉ mất hồn mất vía, Vu Dương Tử và Tạ Lam Sơn thì chỉ vừa va ánh mắt vào nhau thôi đã lập tức hốt hoảng quay đi, Lục Vi Vi từ đầu đến cuối không ngẩng đầu lên. Cả sáu cô gái đều rơi vào đáy vực cảm xúc trái ngược hoàn toàn với trước đó. Bản thân Tạ Lam Sơn là người ngoài cuộc bàng quan nhưng cũng nảy sinh nghi ngờ trước sự thay đổi này, anh càng chắc chắn hơn với nhận định những cô gái này đang giấu giếm một bí mật sau lưng.

Có người cố gắng xoa dịu bầu không khí gượng gạo, Vu Dương Tử hoạt bát hoạt ngôn là người lên tiếng đầu tiên: “Chẳng phải có board game trên thuyền sao, chúng ta chơi game đi.”

Mọi người đồng loạt hưởng ứng, Vu Dương Tử bĩu môi sai khiến Trâu Nhược Kỳ: “Cậu đi lấy đi.”

Rõ ràng người kia có địa vị khá thấp, trong nhóm này mọi người đều có thể sai sử cô bé đi làm việc, bản thân cô bé cũng thích phục vụ mọi người, xách túi hay rót nước cũng chẳng cằn nhằn gì.

Trâu Nhược Kỳ bê một cái thùng lớn tới, Vu Dương Tử nhảy ra, chỉ liếc mắt đã nhắm ngay một cặp hộp tròn bằng gỗ lim trong thùng, tay nghề thủ công hoàn hảo, chạm trổ lại càng tuyệt vời. Cô nàng nhấc một cái hộp lên thì thấy khá nặng: “Ồ, hai cái ống tròn này đẹp thế, dùng làm gì vậy?”

Trâu Nhược Kỳ vui vẻ cười khúc khích, chỉnh lại lời bạn mình: “Ống tròn đâu ra, cái này gọi là goke*, dùng để đựng các quân cờ vây.”


Mở nắp ra xem thì quả nhiên là hai bộ cờ đen trắng, cờ đen thì đen láy như mực, cờ trắng thì bóng loáng như ngọc, nhìn cực kỳ đẹp.

Bành Nghệ Tuyền hờ hững liếc qua: “Đây là quân cờ được mài từ ngọc Hòa Điền*, cờ trắng là bạch ngọc, cờ đen là mặc ngọc, vỡ một quân cậu cũng không đền nổi đâu.”

*Ngọc Hòa Điền còn có tên gọi khác là Ngọc Bích Tân Cương, được tìm thấy ở sườn núi phía bắc Côn Luân – Tân Cương của Trung Quốc. Loại Ngọc này còn có màu sắc đa dạng như xanh lam, xanh lục, trắng, đen, vàng . và hầu hết đều là đơn sắc.

Vu Dương Tử nghe xong thì tay run lẩy bẩy, mau chóng buông ra.

Cầu Phỉ hỏi: “Anh cậu còn biết chơi cờ vây à?”

Bành Nghệ Tuyền lắc đầu: “Không phải của anh tôi mà là của ba tôi, nhưng mà ông ấy chơi cờ tệ lắm, có một lần đi xã giao làm quen được với vài danh thủ quốc gia, thế là sau đó cũng đua đòi ra vẻ.”

Vu Thấm nói: “Nói mới nhớ, có phải ba của cậu còn từng tài trợ giải cờ vây cấp trung học của thành phố không?”

“Sao cứ nhắc mãi về ông ấy thế. Mấy người ai biết chơi cờ vây thì mang bộ cờ cục cưng của ông ấy ra mà chơi cũng được.” Có vẻ Bành Nghệ Tuyền không hề kiên nhẫn với đề tài này, sắc mặt cô nàng vẫn buồn bực như trước, cô nàng quay đầu sang Tạ Lam Sơn, đến khi ánh mắt chạm nhau mới để lộ ra nét tươi cười, “Anh biết chơi không?”

Tạ Lam Sơn lắc đầu, mấy cô bé cũng lắc đầu theo, ai cũng nói bản thân dốt đặc cán mai. Chỉ có Vu Thấm là biết chút chút, trình độ chỉ là tay mơ cấp sáu, nói ra thì hơi mất mặt nhưng có lẽ còn không thắng nổi đứa trẻ con học cờ vây trong trường hay ông cụ bày bàn cờ bên đường.

“Một người thì cũng chẳng chơi cờ vây được, chưa kể chơi cờ chán chết, có người già mới thích thôi.” Trâu Nhược Kỳ nói, “Hay chúng ta nói về mấy tin đồn mới nghe được gần đây đi.”

Mấy cô bé lại bắt đầu tíu ta tíu tít như chim sẻ, nào là thanh xuân rung động của đám con trai con gái cấp ba rồi đến cả tai tiếng tình d*c của người nổi tiếng, chuyện ngoại tình của người giàu, thật giả lẫn lộn không biết đâu mà lần, thuần túy chỉ để mua vui mà thôi.



Bành Nghệ Tuyền nghe mà mất hết kiên nhẫn: “Mấy chuyện các cậu nói chẳng có gì thú vị cả, tôi còn ngồi cùng một bàn ăn tối với người đó, nghe người đó chính miệng thừa nhận từ lâu rồi.”

Vu Dương Tử là người có tính tò mò nặng nhất trong đám con gái, cô nàng chuyển hướng: “À, hôm trước tôi đọc được một tin trên mạng, bảo là một trung tâm nghiên cứu s1nh lý học quân sự nào đó ở Mỹ dùng người sống để nghiên cứu cấy ghép đầu*, sau đó bị phóng viên khui ra, giờ thí nghiệm đã bị tạm dừng vô thời hạn…”

*Cấy ghép đầu là một kỹ thuật ngoại khoa liên quan đến việc ghép phần đầu của một sinh vật vào phần cơ thể của một sinh vật khác. Việc cấy ghép này không nên nhầm lẫn với giả thuyết, quá trình phẫu thuật cấy ghép não. Cấy ghép đầu liên quan đến việc cắt phần đầu của bệnh nhân. Mặc dù đã thực hiện thành công trên chó, khỉ và chuột, cho đến nay vẫn chưa có ca cấy ghép đầu thực hiện trên người.

Chuyện này nghe còn ảo ma hơn cả mấy phim truyền hình tiên hiệp trên tivi, vậy nên cô gái mặt tròn còn chưa nói xong thì mấy người còn lại đã nhao nhao lên: “Cho xin đấy! Rõ là tin của The Onion* mà!”

Vu Dương Tử phản bác: “Tôi cảm thấy là thật đấy. Khoa học công nghệ ngày một phát triển, mấy trăm năm về trước mọi người vẫn còn không tin có thể ghép tim* mà? Chưa kể có gì mà người Mỹ không dám nghiên cứu chứ, chẳng phải từ lâu đã có tin bọn họ đang bí mật nghiên cứu người ngoài hành tinh hay sao?”

*Ghép tim, hoặc cấy ghép tim, là một thủ thuật cấy ghép phẫu thuật được thực hiện trên bệnh nhân suy tim giai đoạn cuối hoặc bệnh mạch vành nặng khi các phương pháp điều trị y khoa hoặc phẫu thuật khác đã thất bại.

“Nhưng như vậy thì sẽ phải chặt đầu xuống, cho lộn một vòng trên mặt đất rồi lại nhặt lên khâu vào cổ à?”


“Vậy chẳng phải sẽ có nguyên một vòng sẹo hay sao, nếu khâu không chắc chắn thì khéo lắc đầu một cái là rơi ra rồi, sợ vãi.”

“Vụ người ngoài hành tinh thì tôi tin, các cậu tra Baidu Khu vực 51 của Mỹ ấy, người Mỹ đã bắt sống và nghiên cứu người ngoài hành tinh rồi…”

*Khu vực 51 là tên gọi chung của một cơ sở tối mật của Lực lượng Không quân Hoa Kỳ (USAF) nằm trong Khu vực Huấn luyện và Thử nghiệm Nevada. Chi tiết về hoạt động của cơ sở này không được công khai, nhưng USAF nói rằng đây là một khu vực huấn luyện mở, và nó thường được cho là để hỗ trợ việc phát triển và thử nghiệm máy bay thử nghiệm và các hệ thống vũ khí. Bí mật cao độ xung quanh căn cứ đã khiến nó trở thành chủ đề thường xuyên của các thuyết âm mưu và là thành phần trung tâm của văn hóa dân gian về vật thể bay không xác định (UFO).

“…”

Mồm năm miệng mười, cũng chỉ coi là mấy chuyện nói đùa vớ vẩn linh tinh. Vu Thấm uể oải nhướng mi, nói bằng giọng cực kỳ ra vẻ với mọi người: “Loại thí nghiệm này bị kháng nghị ép đình chỉ là chuyện bình thường. Vì thực ra nó liên quan đến một nghịch lý triết học từ xa xưa tên là Con tàu của Theseus.”

Tạ Lam Sơn cũng từng nghe về nghịch lý này, nhưng anh vẫn hứng thú nghe lời giải thích từ một cô bé học cấp ba.

Vu Thấm nói tiếp: “Trong thần thoại Hy Lạp, người dân Athens vẫn luôn gìn giữ bảo tồn con tàu mang tên Theseus. Nhưng năm tháng trôi qua, những tấm gỗ mục nát trên con tàu dần được thay thế, cho đến khi toàn bộ những mảnh gỗ đều đã bị thay mới, liệu con tàu này có còn là con tàu của ngày xưa không?”

Rõ ràng dạng câu hỏi khoa học kết hợp giữa đạo đức và triết học này không thể khơi dậy hứng thú của mấy cô gái, mọi người im lặng hơn mười giây, Vu Dương Tử bênh chị gái chằm chặp nên bắt đầu vỗ tay: “Chị gái em không hổ là dân học giỏi.”

Có thể Vu Dương Tử không có ác ý nhưng người ngoài nghe thì lại thấy rất châm chọc. Thành tích của Vu Thấm rất tốt, cô còn biết múa, tính cách thì hơi cay nghiệt, khi nói chuyện cũng thường khoe khoang. Cô cũng là người đầu tiên gọi Cầu Phỉ bằng biệt danh “Xú Phi”. Cầu Phỉ bị cười nhạo đã quen, giờ túm được cơ hội thì lập tức muốn trả thù, cô bĩu môi nói: “Học giỏi mà còn phải học lại à, tuổi còn cao nhất ở đây nữa.”

Như bị giẫm phải đuôi, Vu Thấm xụ mặt, lên tiếng phản pháo không thèm nể nang: “Cũng còn hơn cái loại xấu ma chê quỷ hờn, có ai mà không biết mày giảm cân thế nào, liệu hồn đừng có chơi đến độ tự bước vào trại cai nghiện đấy nhé.”

Cầu Phỉ lập tức giậm chân: “Chị có tư cách chỉ trích tôi chắc? Chẳng biết ai quyến rũ giáo viên để lấy được đề thi thử đầu tiên rồi lại tưởng bản thân thi được vào đại học, cuối cùng bị tố cáo nặc danh, không những bị hủy bỏ tư cách tuyển thẳng mà thi đại học cũng nát bét…”

Thấy lại sắp có một vụ cãi nhau nổ ra, Lục Vi Vi trước giờ không thích làm loạn với đám con gái này lập tức đập bàn, cô đứng dậy ra vẻ thanh cao: “Cảm thấy hơi khó chịu nên tôi về phòng trước, nếu các cậu rảnh đến mức chỉ có thể cãi nhau thì chẳng bằng ai về phòng người đó đi!”

Trong màn đêm thăm thẳm, nước biển lóe lên ánh bạc, không khí ngập tràn mùi vị ngọt lành của hoa nhài và hơi thở mặn mà của gió biển. Tạ Lam Sơn nằm ngửa trong bồn liệu pháp thủy sinh* sau khi trải qua cả một ngày vui đùa làm loạn với mấy cô bé nhỏ tuổi.

*Thủy liệu pháp hay liệu pháp thủy sinh là biện pháp vật lý sử dụng nước hồ bơi hoặc môi trường nước để tác động lên toàn bộ cơ thể giúp điều trị bệnh và cải thiện sức khỏe.


Nước giúp anh cảm thấy an toàn, giống như một đứa trẻ quay trở lại cơ thể mẹ và chờ đợi được tái sinh.

Chẳng biết có phải do cả ngày ở chung với mấy nữ sinh, bị ảnh hưởng bởi tinh thần tươi trẻ thanh xuân hay không mà khi nhắm mắt lại, Tạ Lam Sơn cảm giác như thật sự trở lại thời còn cắp sách đến trường của mình. Mười năm thăng trầm bấp bênh, mười năm mây trôi bèo dạt, anh nhớ lại kỳ nghỉ hè cuối năm thứ hai hồi ở học viện cảnh sát.

Khi nằm trên bãi cỏ ngày đó, anh cũng cảm thấy thanh thản bình tĩnh như đang nằm trong hồ nước lúc này, người con gái mà anh thích cũng đang nằm trên cỏ, đầu tựa vào vai anh.

Tống Kỳ Liên mới nghe nói, Tạ Lam Sơn đã ký vào đơn tình nguyện hiến xác.

Ánh nắng ấm áp thoải mái khiến người ta thiu thiu buồn ngủ, Tạ Lam Sơn nhắm mắt lại rồi bình tĩnh nói: “Không chỉ riêng tôi, tất cả bạn học của tôi đều hiến.”

Anh vốn cho rằng đó là chuyện bình thường, nhưng Tống Kỳ Liên nghe thì lại thấy rất bất an, ít nhất thì việc chưa ra tiền tuyến đã dự liệu cái chết thật sự không phải điềm lành.

Quả thực Tống Kỳ Liên không thể hiểu nổi lựa chọn của Tạ Lam Sơn, cô đã không hiểu từ cái ngày anh quyết định đăng ký vào trường cảnh sát rồi, cô suy đoán theo bản năng: “Cha anh hi sinh ở tuyến đầu, mẹ anh cũng vì chuyện của ba anh mà bị bệnh, theo lẽ thường thì chẳng phải anh nên tìm một công việc ổn định an toàn, vững vàng sống hết một đời hay sao?”

Tạ Lam Sơn không giỏi biểu đạt, anh nghĩ một lúc rồi nở nụ cười.

“Đôi khi em thật sự không hiểu nổi anh, chẳng để bụng chuyện gì, có thể bao dung tất thảy.” Tống Kỳ Liên thích đi du lịch, cô đã từng tới nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người, nhưng không có ai giống như Tạ Lam Sơn, nói dễ nghe thì là người có phong thái thánh thần, nói khó nghe thì là một kẻ ngốc cứng nhắc và ngoan cố. Cô vẫn hay bênh vực Tạ Lam Sơn, vì cô cảm thấy anh nhẫn nhịn và nhượng bộ quá nhiều, “Nếu em có trình độ đánh đấm như anh, em sẽ đánh Lưu Minh Phóng nhừ tử. Cái loại gì không biết, ỷ bố làm lãnh đạo xong ngày nào cũng huênh hoang ra vẻ.”

Tạ Lam Sơn nói: “Vì ngày nào cha tôi cũng nhắc nhở tôi.”

“Cha anh đã mất nhiều năm rồi…” Vẫn biết Tạ Lam Sơn luôn coi cha ruột của mình là ngọn đèn soi đường chỉ lối, Tống Kỳ Liên vội im lặng, cố gắng nuốt nửa câu đã lên tới miệng xuống, rằng chỉ ma mới có thể nói chuyện mỗi ngày với anh thôi!

Dường như Tạ Lam Sơn biết Tống Kỳ Liên muốn nói gì, anh hoàn toàn không tức giận, trái lại còn nói: “Em có nhớ hồi tiểu học từng hỏi tôi, rằng tại sao ba tôi đặt tên này cho tôi không?”

Tống Kỳ Liên biết nguồn gốc cái tên của mình, cha mẹ cô gặp nhau trong chuyến du lịch tự do ở Kỳ Liên Sơn*, sau khi trở về thì liên lạc gặp gỡ rồi yêu nhau và kết hôn. Còn về tên của Tạ Lam Sơn, thực ra cô cũng có đáp án cho mình, ánh mắt anh nhìn cô luôn ấm áp và ướt át, tựa như làn sương mù vấn vít trong núi.

*Kỳ Liên Sơn là phần nằm ngoài ở phía bắc của dãy núi Côn Lôn, tạo thành ranh giới giữa các tỉnh Thanh Hải và Cam Túc.


Tạ Lam Sơn quay đầu nhìn Tống Kỳ Liên, anh thản nhiên nói: “Làm người phải như núi, bao dung vạn vật.”

Khi Tạ Lam Sơn quay đầu lại thì vừa khéo đối mặt với Tống Kỳ Liên cũng quay về phía anh, hai người đối mặt với nhau, suýt chút nữa thôi đã hôn nhau rồi. Lúc này Tạ Lam Sơn lại đỏ mặt, cảm thấy mình thô lỗ đi quá giới hạn nên đã vội vã lùi về sau, ấy vậy nhưng Tống Kỳ Liên lại chủ động nhích lại gần.

Phần tiếp theo đã vượt ra ngoài ký ức của anh, bốn cánh môi chạm nhau, tạo ra một giấc mộng hoang đường tươi đẹp.

Sau một nụ hôn dài và mãnh liệt, Tạ Lam Sơn mở mắt ra nhìn, trước mặt đáng ra phải là một cô gái dịu dàng thanh tú nhưng lại biến thành một gương mặt khiến anh càng si mê quyến luyến hơn, là gương mặt của Thẩm Lưu Phi.

Tạ Lam Sơn hoảng loạn tỉnh dậy.

“Đồ khốn kiếp,” Ban ngày bị mấy cô bé trêu chọc, nghĩ gì mơ đấy cũng là chuyện bình thường. Tạ Lam Sơn hạ giọng chửi một tiếng, vừa chửi Thẩm Lưu Phi vừa chửi chính mình, “có đồ khốn mới thích anh.”

“Anh mới nghĩ gì mà đến độ…” Tiếng chòng ghẹo của một cô gái nghe ngọt ngào lại lanh lảnh chợt vang lên bên tai, có vẻ là Bành Nghệ Tuyền.

Tạ Lam Sơn mở mắt, giờ mới nhận ra anh chỉ mới mơ một giấc mơ ngắn thôi, vậy mà cô nàng này lại có thể lẳng lặng lẻn vào.

Ánh mắt của Bành Nghệ Tuyền chui thẳng xuống nửa người dưới của Tạ Lam Sơn, cô nàng nhướng mày đầy hưng phấn: “Ngon nghẻ đó.”

“Đương nhiên.” Tạ Lam Sơn chẳng hề bối rối hay xấu hổ, anh đứng dậy từ dưới nước, túm lấy cái áo choàng tắm bên cạnh rồi khoác lên người.

Suy cho cùng cô nàng vẫn còn nhỏ tuổi nên việc tán tỉnh vẫn còn bập bõm, tưởng rằng hành động tự c ởi quần áo là trưởng thành hấp dẫn, thực chất lại hết sức nực cười. Tạ Lam Sơn mỉm cười, vươn tay đè tay Bành Nghệ Tuyền xuống rồi nói: “Tôi thích tự tay bóc quà hơn.”

Anh nói xong thì cúi người xuống, từ từ tiếp cận cô nàng bằng tư thế tập trung của thú săn mồi, Bành Nghệ Tuyền lạt mềm buộc chặt nên còn lùi về sau, chẳng mấy chốc đã dựa vào lan can kim loại bên bể trị liệu, không còn đường trốn thoát.

Tạ Lam Sơn hỏi cô nàng: “Cô em nói mình từng giết người, là thật à?”

Bành Nghệ Tuyền lại hùa theo, cô nàng dán môi lên tai anh và hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải nói cho anh biết, anh là gì của tôi chứ?”

Cô nàng thả thính điêu luyện chẳng hề giống tay mơ, Tạ Lam Sơn không trả lời câu hỏi đó, anh rút cái còng tay trong túi áo choàng tắm ra rồi lắc lắc trước mặt cô.

Bành Nghệ Tuyền hoàn toàn không hoảng sợ, trái lại còn cười tươi: “Hóa ra là anh thích kiểu này.”

Thẻ cảnh sát bị ném trên xe, dụng cụ của cảnh sát thì không thể tùy ý rời khỏi người. Tạ Lam Sơn cầm còng tay, đôi hàng mi mảnh dài đẹp đẽ rũ xuống, kim loại lạnh như băng trượt qua mắt cá chân mảnh khảnh của cô nàng. Anh nhẹ nhàng như đang dùng lông vũ trêu đùa, cô gái thì bị trêu đến mức mặt đỏ tim đập, hơi thở dồn dập, bắt đầu muốn vùng ra.

“Đừng nhúc nhích.” Anh nhướng mày, ánh mắt vô cùng quyến rũ chiếm lấy người đối diện, sau đó anh cầm còng tay nhẹ nhàng lướt qua bắp chân thon dài của cô gái, bắt đầu hướng lên trên từng tấc từng tấc một.

Còng tay quặp vào cổ tay cô gái, sau đó lại có tiếng lách cách vang lên, cô nàng đã bị còng vào lan can kim loại bên cạnh bể tắm.

“Tôi đi lấy đồ, lát sẽ quay lại.” Tạ Lam Sơn đứng dậy, định đi nhưng vẫn còn nán lại, quay đầu gửi một nụ hôn gió về phía Bành Nghệ Tuyền.

Vừa bước ra khỏi khu vui chơi, anh lập tức hít một hơi thật sâu, đúng là không đỡ nổi đám con gái bây giờ. Tạ Lam Sơn hoàn toàn không có hứng thú với dạng con gái tóc vàng hoe này, để đảm bảo có thể trải qua một đêm thanh tịnh, anh khóa luôn cô nàng tại chỗ rồi chuồn êm.

Trong đêm thu, vầng trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời, rót ánh sáng xuống tạo ra một hành lang dài như lối đi từ nhân gian lên thiên đàng. Tạ Lam Sơn muốn lên trên boong để hít thở nhưng lại bắt gặp thuyền trưởng Thường Minh đang vội vàng chạy ra từ buồng máy ở khoang đáy phía đuôi tàu, vẻ mặt cực kỳ hoảng hốt.

“Thuyền có vấn đề gì à?” Tạ Lam Sơn gọi gã, một tiếng bâng quơ nhưng Thường Minh lại giật bắn lên đầy phô trương như một con thỏ hoang bị hù dọa. Gã quay đầu lại, thấy rõ người đứng trong bóng tối là Tạ Lam Sơn thì thở phào một hơi, sau đó còn vừa ăn cắp vừa la làng mà gào lên: “Nửa đêm nửa hôm cậu lén lút chạy lung tung một mình làm gì? Mau về phòng mình đi!” Gã nói xong thì quay đầu bỏ đi.

Thường Minh này là bạn lâu năm của nhà họ Bành, suy cho cùng Tạ Lam Sơn cũng chỉ là khách nên không tiện hỏi cặn kẽ hơn. Anh muốn lên trên boong hít thở, nhưng vừa bước ra khỏi khoang chính, hướng tầm mắt ra xa thì lại thấy đã có người chiếm boong trước cả mình.

Trâu Nhược Kỳ và Cầu Phỉ tóc đỏ đang ghé đầu vào nhau thầm thì.

Đây là một con tàu không hề bình yên. Ai cũng có bí mật. Quay lại phòng cho khách ở khoang chính, Tạ Lam Sơn đã quá mệt mỏi, trực tiếp buông mình xuống sofa.Hết chương 68.

*The Onion là một tờ báo trào phúng của Mỹ thường viết những bài báo mang tính châm biếm, trào phúng, tường thuật các tin tức quốc tế, quốc gia và địa phương xuất bản trên báo khổ nhỏ và trên mạng. Các bài báo của The Onion bình luận về các sự kiện đương thời, có thật hoặc hư cấu. Nó nhại lại báo chí truyền thống một cách hài hước với những câu chuyện, bài xã luận, mục op-ed (mục tranh luận của các ý kiến trái với quan điểm của ban biên tập trong một tờ báo, thường xuất hiện trong các ấn phẩm báo chí phương Tây), bài phỏng vấn người qua đường, được trình bày giống như một tờ báo truyền thống với một giọng biên tập nhái theo Associated Press. Tính hài hước của báo thường phụ thuộc vào cách trình bày trần tục những sự kiện hàng ngày như tin đáng đọc, siêu thực hay là đáng báo động.