Trong Bóng Tối

Chương 160: Gông cùm của màn đêm (3)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi biết gần nửa số đồng đội đã chết trong nhà kho đó, Trì Tấn từng nghĩ đến việc giơ súng lên tự sát.

Họ đều là những thanh niên mới tuổi đôi mươi tràn trề sức sống, mới hôm qua còn đùa giỡn vui cười, hôm nay tất cả đều đã biến thành những cái đầu bị cụt chân cụt tay, biến thành những linh hồn anh hùng. Trì Tấn chưa về Lam Hồ, nhưng không cần về thì cậu ta cũng biết chắc chắn đội trưởng của mình đã rơi nước mắt vì những thành viên trẻ tuổi đã hi sinh ấy, tấm lưng từng giữ thẳng đứng chắc chắn giờ đã khom lại cong như cánh cung và run rẩy không ngừng, buộc phải gồng mình lên mới không ngã xuống.

Ngồi trong căn phòng tối không mở đèn, Trì Tấn nhấp một ngụm rượu trắng cày xè trong bình nhỏ, tiện thể nắm chặt khẩu súng trong tay và cũng bật khóc. Cậu ta rơi nước mắt trong thầm lặng, lòng đã đầy ân hận.

Cồn xộc lên não, tất thảy hối hận tồn đọng cũng tuôn ra, cậu ta buông súng, nhận thấy rằng chết cũng không giải quyết được vấn đề gì. Cuối cùng cậu ta cũng quyết định không sợ hãi và lùi bước nữa.

Trì Tấn đứng dậy trong bóng tối, bắt đầu quen tay đóng gói mấy lọ cao sơn trà nhờ vào ánh trăng nhẹ tựa lông vũ chảy vào từ cửa sổ. Cậu ta điền thông tin lên đơn chuyển phát nhanh rồi đặt gói hàng ở ngoài cửa chỗ người giao hàng đã biết rõ, sau đó gửi tin nhắn để người giao hàng đến mang đi.

Trì Tấn nhét súng ống đạn dược tự ý lấy từ trong đội vào ba lô, soạn thêm ít đồ dùng nhu yếu phẩm rồi khóa cửa rời đi. Giẫm lên những vệt sáng lốm đốm để lại khi ánh trăng rót xuống ngọn cây, cậu ta kiên định bước về phía trước không quay đầu, chuẩn bị dùng một hành động vĩ đại để hoàn thành việc báo thù và chứng minh dũng khí của mình.

Mục Côn đã chuẩn bị một lượng lớn băng đỏ để chuẩn bị giao dịch với trùm vũ khí Brazil Mariano, vậy nên cậu ta quyết định tiên hạ thủ vi cường, cướp xe chở hàng vào ngày diễn ra cuộc giao dịch.

Ông chủ của hai bên sẽ không ra mặt, tay sai của Mariano liên lạc với chị T trước và Trì Tấn đã biết tin này. Dù gì thì bên kia đã nhận định cậu ta là một kẻ hèn nhát bỏ rơi đồng đội, còn phải dựa vào cậu ta để qua được trạm kiểm soát và thuận lợi giao hàng.

Thân là đội phó của Lam Hồ, kỹ năng cá nhân của Trì Tấn không cần bàn cãi, năng lực cận chiến thì không mấy ai địch lại. Chưa kể tay sai bên Mục Côn ban đầu còn không đề phòng cậu ta, cậu ta giết người và cướp hàng thuận lợi như nước chảy mây trôi, cứ thế lái chiếc xe đã được ngụy trang kia đi mất.

Mục Côn nhận được tin thì cực kỳ tức giận, vốn tưởng thằng nhãi này bán đứng đồng đội lại còn bị băng đỏ khống chế thì đã trở thành thứ mặc cho chúng chơi đùa trong lòng bàn tay, không có bất cứ sơ hở nào, ai ngờ tự nhiên lại rơi vào tình thế hiện tại.

Thậm chí khi quay lại thì Tạ Lam Sơn đã nhân cơ hội bỏ trốn rồi. Sự phẫn nộ của Mục Côn lại càng dữ dội hơn, như một ngọn lửa càng cháy càng mạnh, gã thề chắc chắn phải giết Trì Tấn, phải cho cậu ta sống không bằng chết bằng thủ đoạn tra tấn tàn nhẫn gấp trăm lần so với Lăng Vân.

Nhưng tình hình rối rắm lúc này vẫn quá khó để giải quyết. Mariano đã cọc trước một khoản rất lớn nên đang nóng lòng giục hàng. Mà giờ toàn tỉnh giới nghiêm, rất khó để lấy được nguyên liệu thô, chưa tính đến việc mất thêm cả đống thời gian điều chế một lần nữa. Mục Côn bị giục đến mức phát cáu, gã còn chưa bình định được Tam Giác Vàng sau khi trở lại, thật sự không thể chống đỡ thêm bất cứ một kẻ địch mạnh nào khác.



Vậy nên gã đảm bảo với bên kia sẽ tìm lại bằng được số hàng bị cướp trong thời gian ngắn nhất.

Đương nhiên Trì Tấn cũng biết chuyện này.

Đi tới thành phố vừa xảy ra vụ nổ lớn, cậu ta gọi điện cho chị T, nói thẳng điều kiện của mình: “Đưa Lăng Vân tới bệnh viện St. Gor.”

Bệnh viện St. Gor là một trong những bệnh viện tốt nhất trong số các cơ sở y tế địa phương.


“Hàng ở đâu?” Không ngờ thằng nhãi này trở mặt xong lại giả làm một đồng đội tốt, chị T bật cười ở bên kia đầu dây, “Mày phải nói cho tao biết hàng ở đâu trước thì mới có tư cách bàn điều kiện với tao chứ.”

“Hàng đang ở trong tay tôi, bây giờ chị không có tư cách bàn điều kiện với tôi. Đưa Lăng Vân tới bệnh viện, nếu không tôi sẽ thiêu rụi toàn bộ số hàng này bằng một mồi lửa.” Trì Tấn lạnh lùng nói xong mấy câu rồi lập tức cúp máy.

Bên này giữ thái độ cứng rắn không thể xoay chuyển, bên kia cũng đành phải nghiêm túc xử lý. Lăng Vân bị ném vào cổng bệnh viện St. Gor nhân lúc đêm xuống không ai chú ý, cảnh sát toàn tỉnh đều cực kỳ kinh ngạc khi nghe tin. Tuy Lăng Vân bị thương khắp người và đã hấp hối, nhưng phía viện cho biết chắc chắn sẽ dốc hết sức để cứu chữa, vẫn còn hi vọng giữ lại được mạng sống.

Trì Tấn nghe tin Lăng Vân thoát khỏi nguy kịch qua bản tin thì khẽ thở phào nhẹ nhõm. Vậy là cậu ta có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch mà không còn gì vướng bận nữa, theo như những gì cậu ta biết thì kế hoạch này đơn giản nhưng chắc chắn có hiệu quả. Vào ngày cướp hàng, cậu ta đã có được cách liên lạc với Mariano từ tay sai của kẻ này, cậu ta liên lạc với tên trùm vũ khí và yêu cầu phải giao dịch trực tiếp. Cậu ta nói chỉ cần cho mình một khoản tiền để bỏ trốn thì sẽ giao toàn bộ xe hàng cho đối phương.

Trì Tấn biết chắc bản chất con người tham lam, tuy Mariano đã đặt cọc một khoản lớn với Mục Côn nhưng vẫn không đáng bao nhiêu so với giá trị của cả một xe băng đỏ này, chẳng lý do gì mà không chi ra chút đỉnh để lén cuỗm đi số hàng đó.

Sau khi chốt thời gian địa điểm, cậu ta lại gọi điện cho chị T, hẹn bên này gặp mặt giao dịch ở cùng thời gian và địa điểm.

Từ sáng sớm Trì Tấn đã chọn xong vị trí mai phục bí mật. Cậu ta có hai kế hoạch, thứ nhất là nếu Mục Côn lộ mặt, cậu ta sẽ bắn nổ đầu gã bằng một phát súng; thứ hai là nếu Mục Côn cảnh giác không tự ra mặt thì cậu ta sẽ giế t chết Mariano hoặc tay sai quan trọng của tên đó, hai bên đã mâu thuẫn với nhau vì số hàng kia, rất có thể phát súng này sẽ trở thành ngòi nổ dẫn đến cuộc chiến giữa hai phe, cậu ta cũng có thể mượn dao giết người.

Nhưng dường như suy nghĩ và thực tế cũng giống như chìa khóa và ổ khóa, chỉ có thể khớp nhau một cách hoàn hảo và thực hiện một cách dễ dàng ở trong phim mà thôi. Đúng như Trì Tấn dự đoán, Mục Côn cảnh giác rất cao, đến giờ vẫn chưa lộ diện trước mặt người khác.


Đến quá gần thì dễ bị phát hiện, địa điểm mai phục của Trì Tấn cách vị trí giao dịch khoảng ba mươi mét, Trì Tấn nhìn từ xa thì thấy có vẻ như gã đang ngồi trong xe, nhìn mọi thứ bằng ánh mắt thờ ơ lạnh lùng.

Khoảng cách để súng lục bắn chính xác là không đủ, Trì Tấn thay đổi kế hoạch, chờ người bên Mariano đến thì sẽ bắn chết.

Tiếc là cậu ta đã đánh giá quá thấp sự xảo quyệt và thông minh của Mục Côn. Gã đã đoán được âm mưu mà cậu ta bố trí ngay từ cuộc điện thoại đầu tiên, sau đó liên lạc với bên Mariano, định giả vờ đồng ý rồi tranh thủ cơ hội này để làm cậu ta mắc câu rồi cướp lại số hàng.

Mà người bị Trì Tấn giết cũng chẳng phải tay sai quan trọng gì, cũng càng không phải Mariano thật, nhìn tên đó hô hào huênh hoang nhưng thực chất cùng lắm chỉ là một tên tép riu chết thay, có cũng như không.

Vì vậy ngay khi nổ súng, Trì Tấn đã lộ vị trí, hai nhóm người đồng loạt giơ súng xả đạn về hướng cậu ta, hỏa lực cực kỳ dữ dội.

Trong khoảnh khắc, đạn trút xuống như mưa, Trì Tấn có linh hoạt đến mấy cũng không trốn kịp, nơi cậu ta trốn bị đạn pháo bắn phá, bắp chân cũng dính đạn bị thương. Thương lượng với bọn tàn ác* thì phải gánh vác hậu quả thê thảm, không như khẩu Type 64 dùng trong lực lượng cảnh sát của mình, hỏa lực của trùm vũ khí rất mạnh, một phát đạn đã làm bắp chân cậu ta thủng một lỗ to bằng cái bát, nửa cẳng chân đứt lìa, xương cốt đứt ngay tại chỗ.

*Ý rằng khi thương lượng cùng những kẻ tàn độc, thì việc muốn kẻ đó hy sinh lợi ích của chính mình là điều gần như không thể.

Mãi đến khi Trì Tấn cụt một chân bò ra được khỏi đống đổ nát thì Mục Côn mới yên tâm lộ mặt.


Chàng trai trẻ nằm trước mặt gã như một con chó sắp chết, chân bị cụt chảy máu đầm đìa, rõ ràng đã mất đi năng lực chiến đấu.

“Muốn lấy mạng tao bằng cách này à? Đồ ngu!” Mục Côn khịt mũi, khoan khoái ngửi mùi máu tanh nồng nặc tỏa ra từ đống thịt nát trên người cậu ta, sau đó gã giơ chân lên độc địa nghiến và giẫm lên phần chân bị gãy của đối phương, “Nói mau, mày giấu hàng của bọn tao ở đâu?”

Trì Tấn đã nghe về việc đây là một tên bi3n thái thích tự mình hành hạ con mồi từ lâu, nhất là việc cậu ta cướp hàng đã làm xấu mặt gã, đương nhiên sẽ không thể có kết cục tử tế.

Trì Tấn bị Mục Côn tra tấn đến mức miệng mũi chảy máu ròng ròng trông cực kỳ thê thảm, nhưng cậu ta lại đột ngột ngẩng đầu lên, ngoác miệng cười với hàm răng đã mất đi răng cửa, máu tươi và nước bọt tí tách chảy xuống từng giọt.

Cậu ta rút ra một quả lựu đạn phân mảnh.

Mục Côn nhận ra thì chửi bậy một tiếng rồi nhanh chóng lùi lại. Gã không thể ngờ sau chiêu này còn có chiêu khác, mắt xích này được liên kết chặt chẽ với mắt xích khác, vậy mà thằng nhãi nhìn tưởng hèn nhát này lại còn mánh khóe khác.

Thực ra Trì Tấn đã hạ quyết tâm sẽ chết từ sớm, tốt nhất là có thể khiến hai bên đánh nhau và mượn dao giết người, còn nếu không thể thì ít nhất cũng phải cho cậu ta có cơ hội tiếp cận Mục Côn.

Tội lỗi của cậu ta chỉ có thể trả bằng mạng sống, ngay từ khi bắt đầu cậu ta đã chuẩn bị để đồng quy vu tận với Mục Côn.

Tất cả đều hoảng sợ lùi về sau, Trì Tấn bóc niêm phong và rút chốt an toàn. Trong khoảnh khắc bị nổ tung thành một bông hoa máu, cậu ta nhắm mắt lại, thấy được người đàn ông kia xuất hiện trong một khung cảnh sáng bừng huyền ảo, anh ta ôm Trì Tấn hồi còn bé thoát khỏi biển lửa hừng hực cháy, thân hình khôi ngô, bờ vai đáng tin cậy, từ đó về sau cậu ta đã biết phải trái đúng sai, có phương hướng và chuẩn mực của cả đời mình.

Ảo giác trước khi tử vong làm người ta cảm thấy nhẹ tênh, Trì Tấn mỉm cười lẩm nhẩm thành tiếng:

For my captain.Hết chương 160.

*Súng lục 7,62mm kiểu 1964 (súng lục Type 64) là loại súng ngắn bán tự động do Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa cải tiến từ súng lục Type 52.


*Lựu đạn phân mảnh: