89.
“Đừng cố gắng thuyết phục tôi nữa, 70476, hãy tôn trọng sự lựa chọn của tôi. Xin lỗi.”
“Còn có…” – Tôi đổi chủ đề.
“Bởi vì 70476 kết nối ý thức của anh và của em nên anh vẫn luôn nghe thấy, phải không anh?”
“Thật xin lỗi.”
“…”
Em thật ích kỷ, đã chọn cho anh một tương lai không có em.
Anh ấy hít một hơi thật sâu, dường như cuối cùng không còn kiềm chế được cảm xúc mãnh liệt nữa, tiếng nức nở cố kìm nén của anh ấy vang lên bên tai tôi.
“Thôi Đường.”
Đây là lần đầu tiên tôi gọi tên anh ấy một cách nghiêm túc.
Sau đó tiếng khóc buồn rầu đau đớn bên tai tôi như trận gió rít mang theo mưa lớn. Nó dường như đã xuyên qua những khoảng cách thời gian và không gian rộng lớn, in sâu những tâm sự của anh ấy lên mu bàn tay tôi từng chữ một.
Tôi cũng thầm mặc niệm trong lòng, mong có thể truyền đạt được những lời trong lòng mình đến anh ấy.
—— Anh nhất định phải ngắm hoa nở.
—— Xem như thay em đi xem mùa xuân mà em không thể thấy được.
—— Quên em đi cũng được.
—— Tiếp tục bước tiếp, mang theo tất cả sự thật.
Giống như ly biệt, lại giống như giữ lại, cơn gió quấn lấy đầu ngón tay, để lại chút hơi ấm.
“Đây là cuộc đời của em, sứ mệnh của chúng ta, ý nghĩa và giá trị sự tồn tại của chúng ta, Dù là dần biến mất trên con đường dài, dù là say ngủ trước một khắc chuông cuối cùng xuất hiện bình minh.”
“Thực ra em vẫn chưa sẵn sàng để nói lời tạm biệt.”
“Nhưng anh phải nhớ rằng từ xưa đến nay, bầu trời đầy sao kia là những ngôi sao khác nhau, nhưng chúng đều tỏa sáng như nhau.”
“Đừng nhớ là em đã ở đây.”
“Chỉ cần nhớ là anh phải tiếp tục bước tiếp.”
Vì anh, vì giáo sư Thôi và giáo sư Chu, vì Từ Cẩn, vì tất cả những người luôn hướng tới và khao khát ánh sáng.
90.
“… Đi đi.”
“Mang theo hi vọng của em, đi đi.”
“Anh không muốn chỉ vì sự ích kỷ của mình mà ngăn cản em tiến về phía trước.”
“Em có sức mạnh và lòng can đảm, đó là lí do tại sao anh yêu em.”
“Chỉ cần…”
Tôi lặng lẽ cảm nhận giọng nói dịu dàng của anh ấy truyền qua tai mình. Giống như làn gió xuân thổi vào mặt tôi, xoa dịu nội tâm đang có chút xao động của tôi từng chút một.
“Chỉ cần đây là tình yêu của em với thế giới này, chỉ cần đây là tương lai mà em kỳ vọng, cho dù là vạn kiếp bất phục dưới vực sâu, anh cũng nguyện ý đi cùng em.”
“Anh vẫn còn ở đây, đừng bỏ lại anh.”
91.
“Độ hiện thực hóa của thế giới là 99,8%, tỉ lệ cân bằng sức mạnh là 5:3. Nhanh quá, nhanh quá… Hãy kiên trì.”
Thân phận “Giáo sư Dư” là giấy thông hành để tôi vào khu vực nghiên cứu và phát minh. Kể từ khi tôi đến đây, quá trình nghiên cứu và phát minh một lần nữa lại được thúc đẩy với tốc độ chóng mặt. Phía trước dường như đã có một tia sáng yếu ớt, nhưng chúng tôi vẫn không thể dừng lại.
Đó là ngọn lửa báo hiệu vô hình, là làn khói lan khắp thành phố nhưng khó phai mờ.
Nhưng sẽ có một ngày, mọi thứ sẽ có thể xoay chuyển. Tôi nguyện ý chống đỡ bằng cả tính mạng của mình để tin vào sự xuất hiện của ánh sáng.
“Thôi Đường lại quyên góp thêm 300 triệu để hỗ trợ vật tư cho những vùng dịch bệnh đang khan hiếm. Từ Cẩn hiện đang hoạt động ở tuyến đầu vận chuyển vật tư. Gần đây tình trạng của giáo sư Thôi đã có chuyển biến tốt, ông ấy cũng đang cố gắng chỉnh lý một số tư liệu cho cô…”
Tôi nghe tin tức mà 70476 truyền đến, khẽ mỉm cười, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Bọn họ thực sự làm tôi khóc đến ch.ết mất.”
Thực ra, xưa nay không chỉ có một mình tôi đang liều mạng.
Đây là điều tôi yêu thích.
Là điều tôi thề sống ch.ết cũng phải bảo vệ.
Đáng giá.
92.
“Giáo sư! Ngài…”
“Tôi không sao.”
Tôi vừa đưa tay che cái mũi đang chảy m.áu không ngừng, giây tiếp theo, có m.áu tràn ra từ khóe miệng tôi.
“Giáo sư, xin ngài đừng cố nữa… Không phải sức khỏe của ngài không được tốt sao? Hãy giao việc lại cho chúng tôi.”
“Tôi không ch.ết được đâu, đừng lo lắng cho tôi. Nghĩ thêm đi, bên ngoài có bao nhiêu người ch.ết, tôi đây thì tính là gì chứ?”
Tôi rời khỏi phòng thí nghiệm, xử lí sạch vết máu rồi dùng micro truyền âm thanh ra ngoài cửa kính.
“Hầu hết vắc xin trong nước đều là vắc xin bất hoạt của vi khuẩn gây bệnh, nhưng nếu hơi không cẩn thận thì đều có thể vạn kiếp bất phục.”
“Bây giờ toàn thể nhân viên hãy nghe chỉ dẫn của tôi——”
“Thử cố gắng vượt qua loại vắc xin RNA, phát huy tác dụng bằng cách sử dụng các đoạn RNA để tạo ra protein kháng nguyên S thay thế virus bất hoạt thông thường. Loại vắc xin này chưa được phát triển và phân phối ở trong nước, nhưng nguy cơ mắc bệnh thấp hơn.”
Tôi lại cố nuốt thêm một ngụm máu đặc nữa.
“Tôi sẽ quay lại cương vị của mình sau mười phút nữa, vì vậy tất cả các nhân viên nghiên cứu hãy chuẩn bị sẵn sàng để giải quyết vấn đề.”
93.
Đây là đêm cuối cùng.
Tôi nhìn những đầu ngón tay dần trở nên trong suốt của mình, mỉm cười nhẹ nhõm.
Sự hợp nhất ban đầu giữa ý thức của tôi với ý thức của thế giới khiến một phần trong tôi không thể tách rời khỏi nó.
Thì ra là thế.
Hóa ra ngay từ đầu cái kết này đã là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng tôi có thể thản nhiên đối mặt với sự hủy diệt và cái ch.ết.
Tôi là điểm không chân thực cuối cùng trên thế giới này. Tôi sẽ ra đi theo dòng nước và tan biến theo gió. “Giáo sư Dư” vốn không tồn tại trong tuyến thế giới này, vì vậy tôi sẽ trả lại sự tồn tại của mình cho từng ngọn cây cọng cỏ này.
Tôi sẽ không còn trong ký ức của bọn họ nữa.
“Sẽ không có ai nhớ tới cô…” – 70476 nghẹn ngào nói: “Có lẽ chỉ có Thôi Đường có thể nhớ được cô, nhưng không ai biết về sự hi sinh của cô…”
Tôi cười.
“Tôi đã nói gì nhỉ? Tôi đã nói, cho dù tôi là kẻ vô danh, cho dù ta ra đi trong im lặng, chỉ cần điều tôi yêu có thể tiếp tục đi tiếp thì tôi cũng sẽ không bao giờ biến mất.”
“Hãy xóa đi ký ức của Thôi Đường. Đối với anh ấy mà nói thì cũng sẽ rất khó chịu.”
“Thay vì nhớ về một khoảnh khắc xán lạn sẽ không bao giờ quay trở lại, tốt hơn hết là hãy để anh ấy coi như nó chưa từng xảy ra.”
Tôi đứng trên tầng cao nhất, hoàng hôn buông xuống, nơi đây chỉ có những vì sao lấp lánh.
Đừng nhớ đến tôi, hãy nhớ đến những anh hùng đã đứng lên trong thảm họa.
Đừng thương tiếc tôi, xin hãy mang niềm hi vọng của tôi về phía trước, đời này tôi không hổ thẹn, không hối tiếc.
Đừng thương xót tôi.
Hãy hiểu tôi và trở thành tôi.
—— Xin hãy yên tâm đón nhận một tương lai chân thực và xán lạn.
—— Hỡi những người tôi yêu thương.
94.
“Sao cô không hỏi Thôi Đường xem anh ta nghĩ như thế nào?” – Giọng điệu của 70476 dần trở nên bi thương, “Cô nghĩ đi, nghĩ đi… Cô nghĩ anh ta sẽ chọn cái nào? Chọn cô hay vẫn chọn hiện thực?”
“Cô có nghĩ rằng anh ta thực sự sẽ không chút do dự mà chọn cái sau không?”
“Mặc dù anh ta đã vô số lần mong mỏi hiện thực, nhưng cô mới là người thực sự thắp sáng cuộc đời anh ta.”
Tôi mỉm cười bất lực.
“Hãy để trận mưa tiếp theo gột rửa mọi lo lắng và đau khổ, trả lại hòa bình và hiện thực cho con người trên thế giới này.”
“Thế giới có quên tôi cũng không sao, tên tôi không được lưu danh sử sách cũng không sao. Chỉ cần những người tôi yêu thương không còn bị cái gọi là số mệnh ràng buộc thì đời này của tôi sẽ không uổng phí.”
“Nếu kết cục đã là như vậy, ta nguyện kiên trì đối mặt.”
…
“Vậy thì, như cô mong muốn.”
“Tạm biệt ký chủ thân ái. Mong hữu duyên gặp lại.”
Tôi lại dang rộng hai tay lần nữa. Một cơn gió lạnh xuyên qua cơ thể tôi, mang theo hơi ấm trong lòng tôi bay về phương xa.
“Tạm biệt.” – Tôi nhẹ giọng đáp lại, đáp lại 70476, đáp lại thế giới này.
Đắc đạo mọc cánh mà không lên tiên, tan biến mà không để lại tên.
Nhưng dù có thịt nát xương tan, tôi cũng đã không sống lại một đời này một cách vô ích.
Tiếng sấm chợt vang lên. Những con sóng xanh khắp nơi trên thế giới, mỗi ngọn cây cọng cỏ, tất cả cảnh vật hòa vào cơn mưa như trút nước.
Không nơi nào là tôi, không nơi nào không phải là tôi.
HẾT PHẦN CHÍNH TRUYỆN