Trốn Vào Tim Anh

Chương 5




Thuần dạy thật sớm, nhìn lại khắp căn phòng của mình một lần, mọi thứ vô cùng gọn gàng sạch sẽ, sàn nhà bóng loáng không một hạt bụi, cô mới tạm thời hài lòng. Trước giờ không một người con trai nào, kể cả là bạn bè được bước vào phòng Thuần vì cô luôn coi đây là lãnh địa cuối cùng của mình, nhưng hôm nay Nguyên sẽ đến nhà cô lắp hộ đàn piano, mà cô thì không muốn mất một tí ti điểm nào trong mắt anh.

Cô cũng chẳng hiểu sao mình lại căng thẳng như thế nhưng cảm giác anh là một người vô cùng thích sạch sẽ, từ khi bước vào nhà anh, cấu trúc đơn giản mà độc đáo, tất cả đồ đạc đều ngăn nắp sáng bóng, vừa nhìn đã thấy vô cùng dễ chịu.

Thuần ra khỏi nhà, chỉ mất vài phút chờ đã thuận lợi bắt được một chiếc xe buýt, đứng trước căn nhà nhỏ được sơn màu trắng tinh khiết, cô hồi hộp bấm chuông cửa, chưa đầy hai phút đã thấy Nguyên đi ra.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời nhạt, vẫn sơ vin gọn gàng và tay áo xắn lên gần khuỷu tay, trông già dặn hơn ngày thường nhưng lại toát ra rõ ràng khí chất của đàn ông. Trong nhà còn một người con gái nữa đang ngồi ở bàn tiếp khách với một đống giấy đủ màu sắc xung quanh và trước mặt là chiếc bình thủy tinh lớn chứa rất nhiều hạc giấy bên trong. Nguyên dừng lại một chút, chỉ vào cô gái, mỉm cười bảo:

- Tâm, em gái anh, hôm nay về quấy phá anh. Còn đây là Thuần, hai em bằng tuổi nhau đấy.

Tâm ngẩng đầu dậy trừng mắt nhìn Nguyên, đó là cô gái có gương mặt trắng bóc dễ thương, đôi mắt to tròn đen láy như một đứa trẻ, nhìn qua chỉ giống học sinh cấp ba. Cô đứng dậy, bước đến chỗ Thuần, vui vẻ:

- Xin chào, hóa ra cậu là người mượn đàn của tôi.

Thuần gật đầu:

- Cảm ơn đã cho tôi mượn đàn, cũng tại nếu không có đàn ở nhà hơi bất tiện.

Tâm gật đầu mau mắn, cô đang ở ktx trường, không có chỗ để đàn nên lúc nào muốn tập đàn đều chạy về đây, việc dùng đàn của mình hay dùng đàn ở lớp học trên tầng cũng không khác biệt lắm. Thuần cũng vì sự nhiệt tình của Tâm mà lên dây cót tinh thần, nói ra ý định của mình.

- Hay là em mời hai người bữa tối để cảm ơn được không?

Tâm là người dễ kết bạn, lại ham vui, đương nhiên đồng ý, vậy là hai người quay sang hỏi ý kiến của Nguyên. Nói là hỏi ý kiến nhưng cả hai đều dùng đôi mắt mong chờ bức thiết nhìn anh khiến anh bất đắc dĩ gật đầu. Cả ba quyết định ăn lẩu ở một nhà hàng mới mở, đang khuyến mãi mà nghe nói mùi vị không tệ, thực ra chỉ có Thuần và Tâm bàn bạc, còn Nguyên không ý kiến.

Nhà trọ của Thuần không đến nỗi nhỏ, ở một mình rất thoải mái, lắp xong đàn ở cạnh khung cửa sổ có vài ba chậu xương rồng và sen đá, cả căn phòng của Thuần giống phòng của một nghệ sĩ thực thụ. Tâm nhìn quanh phòng vài ba lượt:

- Điều kiện sống của cậu tốt thật đấy.

- Làm sao bằng cậu và anh Nguyên, căn nhà đó vừa nhìn đã thấy đáng mơ ước rồi.

Tâm bật cười:

- Một bên là nhà trọ, một bên là nhà ở, có thể so sánh được à?

Thuần mỉm cười, thực ra ngày thường phòng trọ của cô cũng không bừa lắm nhưng không được ngăn nắp như hôm nay. Nhân lúc trời còn chưa tối, Thuần lấy máy ảnh ra chụp lại cây đàn và bầu trời đỏ rực ngoài cửa sổ, hài hòa và thơ mộng một cách kỳ lạ. Tâm vừa xem ảnh vừa xuýt xoa:

- Cậu thật có năng khiếu chụp ảnh nha.

- Học phóng viên và nhà báo cũng được học qua mà.

Mỉm cười nhìn hai cô nàng tíu tít, Nguyên ngồi lặng yên trên giường, tầm mắt anh quét qua tấm ảnh đóng khung trên bàn học của Thuần, tấm ảnh gia đình, anh hơi cúi đầu xuống, hai tay vô thức siết chặt.

- Anh, anh sao thế?



Giật mình ngẩng lên mới thấy Thuần và Tâm đều chăm chăm nhìn mình, anh nén một tiếng thở dài, lấy lại vẻ mặt bình thường, trong lòng tự giận mình tại sao vẫn dễ chạnh lòng như thế.

- Không sao, bây giờ vẫn còn khá sớm, hai đứa muốn đi đâu không?

- Hay chúng ta ăn sớm một chút rồi đi xem phim đi, tối nay có một bộ phim kinh dị về đề tài y khoa và IT.

Tuy Thuần rất tò mò nhưng cô lại cực kỳ sợ ma, xem IT mà tối về nghe tiếng rột rột chắc đứng tim không ngủ nổi mất, còn phim kinh dị về đề tài y khoa nữa, toàn những hình ảnh ám ảnh. Đang lưỡng lự thì Nguyên lên tiếng, anh cầm chiếc di động lướt vài đường:

- Tối nay ngoài phim kinh dị thì không có phim khác, ăn xong có đi xem phim 3D không, có một phim hành động.

Thuần và Tâm ngay lập tức đồng ý, vì quán lẩu và rạp chiếu phim đều ở gần nhà cô nên cả ba quyết định đi bộ. Rốt cuộc cả bữa lẩu cũng không phải một mình Thuần trả tiền tuy cô là người mời, Nguyên trả một nửa, anh định trả hết nhưng cô nhất định không đồng ý, còn vé xem phim 3D thì ai trả của người nấy.

Đây là lần đầu tiên Thuần được xem phim 3D, cả ba tìm đúng số ghế của mình, mỗi người ôm một bịch bỏng ngô và một ly nước ngọt có ga. Nguyên rút ra ba tờ giấy ướt đưa cho hai người lau kính trước khi xem, vậy nên khi đeo kính lên thì màn hình lớn đã bắt đầu chiếu phần trailer của phim.

Thuần đeo kính lên, một chiếc ô tô chợt đâm sầm vào người cô, Thuần giật mình phát hoảng ôm chầm lấy cánh tay Nguyên, cô tháo kính ra, nhìn sang bên cạnh, thấy anh nín cười rung hết hai vai, ngượng ngùng thu tay lại, ghé gần anh:

- Xin lỗi, em bị giật mình, em chưa chuẩn bị tinh thần.

Nguyên gật gật, coi như đồng ý. Suốt buổi chiếu phim, Thuần còn vô ý bám vào anh vài lần nữa nhưng Nguyên đều để yên, anh ngồi vắt chân, ung dung như xem một bộ phim bình thường, chả bù cho Thuần, khi ra khỏi rạp chiếu phim, cô gần như sụp đổ:

- Ôi mẹ ơi, mệt quá!

Tâm cười khúc khích:

- Thấy chưa anh hai, anh cứ cười em đi, phản ứng của cô ấy lúc xem phim còn phô trương hơn em nhiều. Ngồi yên như anh mới bất thường ấy.

Nguyên cưng chiều xoa đầu em gái:

- Ít nhất thì cô ấy chưa nhảy vào lòng anh nhỉ?

Tâm nguýt một tiếng dài, mặc kệ Nguyên xem đồng hồ:

- Chín rưỡi rồi, đi bộ về là vừa.

Cả ba lại đi bộ về nhà trọ của Thuần, vì lúc đến Nguyên và Tâm đi xe nên phải về trọ của cô lấy xe. Lúc Nguyên dắt con xe của anh ra khỏi cổng, Tâm mới ngại ngùng, lời nói ra không được trôi trảy nhưng vẫn nghe được hết câu:

- Cảm ơn hai người, hôm nay em rất vui.

- Được rồi, có đàn thì chăm chỉ luyện tập nhá.

Thuần về phòng, nằm phịch xuống giường, nhìn về phía cây đàn, cô vẫn không tin được là nó xuất hiện ở đó, dù chỉ là đàn đi mượn nhưng cô vẫn sung sướng đến nỗi muốn hét lên. Chợt nhớ ra tấm hình mình chụp lúc chiều, Tâm bật dậy, mở laptop đăng lên face với dòng trạng thái: "Thầy giáo có tâm nhất vịnh Bắc Bộ", xong vứt đó đi tắm rửa và đọc truyện.

Sáng hôm sau, Thuần mở mắt, thấy cây đàn màu đỏ cạnh cửa sổ, không nhịn được lấy máy ảnh ra chụp thêm vài kiểu nữa buổi sáng xong mới dọn dẹp đi làm. Nhưng mà cô nhận ra một chuyện, nếu có cây đàn thì cô phải luyện tập một mình ở nhà, không ai đánh cùng giữ nhịp cho cô nữa, một tuần cũng chỉ được gặp Nguyên một lần vào chủ nhật. Thế là tâm trạng tốt đẹp buổi sáng trùng xuống một nửa.

Thuần đến tòa soạn sớm hơn hẳn hai mươi phút, chỉ thấy lác đác một hai người, cô ngồi vào chỗ của mình, tiếp tục mở face mới thấy hôm qua thật nhiều người bình luận và nhắn tin. Nhất là sở thú thập cẩm:



Sói Con: Đàn mới hả?

Cừu Con: Hình như không phải, nhưng mà là đàn tốt thật đó.

Tê Tê: Nhưng mà thầy giáo có tâm là sao? Ai cũng biết anh Nguyên có tâm mà?

Beo Con: Chú mày ngốc ghê á, trong sáu người, chỉ mình Heo Con là chưa có đàn thôi, Khủng Long Bạo Chúa cho mượn là điều tất nhiên.

Nhím Con: Ồ, mượn hay tặng?

Cừu Con: Chắc mượn, em nhìn ra đàn kia không rẻ đâu.

Sói Con: Nhân vật chính đâu, Heo Con, Khủng Long Bạo Chúa, lên tiếng đi chứ?

Khủng Long Bạo Chúa: Ừ.

Tất cả:?

Sói Con: Ừ là sao anh, ừ câu nào?

Khung Long Bạo Chúa gửi lên một video quay anh đánh đàn bài "Chị ong nâu và em bé".

- Mấy đứa luyện tập đi nhá, à, lớp mình học hơi chậm, các em sắp xếp một buổi nữa được không? Tối thứ năm chẳng hạn?

Tất cả (trừ Thuần): Được ạ.

Sói Con: Heo Con ngoi lên coi, tính bỏ của chạy lấy người à, sao không thấy tăm hơi vậy.

* * *

Heo Con: Em đây, thứ năm em học được ạ.

Vậy là mấy câu hỏi lại được hỏi tới tấp, nhưng không có Khủng Long Bạo Chúa, chắc anh đang trong giờ làm việc. Thuần nhắn tin một hồi, ngẩng lên, cũng đã sắp đến giờ, mọi người cũng đến gần đông đủ rồi.

Còn một tin nhắn riêng từ Doanh, không liên quan lắm: "Cậu nhớ buổi họp lớp thứ bảy tuần này nhá".

Nhưng nhờ vậy cô mới nhớ mình phải đi họp lớp theo lời hứa, dù sao quan hệ của cô với các bạn cấp hai không tính là thân thiết nhưng cũng không quá tệ, hơn nữa còn một vài người khá thân thiết nên không đến nỗi lạc lõng.

Nhưng vấn đề là mặc quần áo nào đi họp lớp, ngày trước Thuần luôn bị coi là quá giản dị và mờ nhạt, nên cô muốn có một chút thay đổi, ngẫm nghĩ một lúc, cô nhắn tin cho một người bạn thân rủ đi mua quần áo.

Thật không may, người bạn này bận đến hết tuần.

Suy nghĩ một chút, cô nhắn tin cho Tâm, người bạn này chỉ mới quen, lại là em gái Nguyên nhưng lại vô cùng vui vẻ và nhiệt tình.