Trốn Thoát Khỏi Thư Viện

Trốn Thoát Khỏi Thư Viện - Chương 299: + 300: Thư viện thông minh 03 + 04




~ THANG MÁY DỊCH CHUYỂN ~



Kha Thiếu Bân từng có một giấc mộng đẹp, thịt ngo tàu ngon lành chất thành núi trước mặt, cậu có ăn suốt năm cũng không hết. Trước giờ, cậu chưa từng nghĩ giấc mơ sẽ thành sự thật.



Tiếc là cảnh tượng thay đổi, giấc mơ đẹp biến thành ác mộng!



Cậu không sao nghĩ nổi phó bản "trí tuệ nhân tạo xâm nhập" vốn nên xịn sò hoành tráng, lại bắt cậu vật lộn với nồi thịt kho cả buổi... Đã vậy còn không phải nồi to bình thường đâu, là loại nồi siêu to khổng lồ đủ để cung cấp bữa trưa cho hàng nghìn sinh viên trong nhà ăn đó, to cỡ sân bóng rổ luôn.



Cậu ngồi trong nồi, đừng nói là ăn thịt, cậu cũng sắp bị kho thành thịt rồi.



Kha Thiếu Bân chật vật lết ra khỏi biển thịt, lúc này cậu mới thở dốc, nhanh chóng mở mạng cục bộ.



Đây chắc chắn là thời khắc bốc mùi nhất trong đời cậu. Nước thịt kho dính khắp toàn thân, đi tới đâu cũng bốc mùi thịt nghi ngút, cậu không dám tưởng tượng biểu cảm của mọi người khi thấy cậu...



Việt Tinh Văn an ủi cậu: "Không bị thương là tốt rồi, Tiểu Niên, tranh thủ thời gian đưa Kha Thiếu ra ngoài."



Chương Tiểu Niên: "Vâng ạ. Đàn anh Kha ở nhà ăn số mấy?"



Kha Thiếu Bân đáp: "Khu bếp sau nhà ăn số hai."



Chương Tiểu Niên: "Em qua đó ngay."



Lúc này, tại trung tâm thương mại tầng B5, Tân Ngôn đi qua góc rẽ của cửa hàng nước hoa, nhìn thấy cửa hàng đồ vest.



Trung tâm thương mại của thư viện có rất nhiều cửa hiệu, gần như có thể so sánh với trung tâm thương mại cỡ lớn ở thành phố tuyến một. Chỉ cần bạn chịu bỏ điểm tích lũy, có thể mua được đủ loại nước hoa, quần áo, túi xách, giày dép ở đây.



Đương nhiên, hầu hết sinh viên đều chọn để dành điểm đổi kỹ năng, thăng cấp bản thân. Dù sao ở đây có mặc đẹp thế nào cũng không ai ngắm, đi giày cao gót chạy lại không tiện, xịt nước hoa lại càng khiến đồng đội thấy phiền. Vậy nên bình thường, cùng lắm các sinh viên chỉ vào siêu thị mua một ít đồ dùng hằng ngày, đồ ăn vặt, rất ít có ai vào xem quần áo, trang sức...



Tân Ngôn nhíu mày, cậu ta vào cửa hàng quần áo, nhìn kích cỡ rồi chọn đại một bộ mang ra.



Bình thường, họ cần mua đồ bằng điểm tích lũy, lúc này thư viện đã coi họ thành virus, muốn tiêu diệt họ, đương nhiên cậu ta sẽ không tốn điểm để mua như bình thường nữa, mà tiện tay bốc đi luôn.



Vừa ra cửa đã suýt đụng phải một người... là Giang Bình Sách đang vội vã đi qua.



Giang Bình Sách nhìn quần áo và giày trong tay cậu ta, hiểu ý nói: "Cho Kha Thiếu Bân đúng không? Cậu ấy bị chôn dưới đống thịt kho, quả thật không thể mặc bộ đồ kia nữa."



Tân Ngôn gật đầu, bình tĩnh nói: "Đi ngang qua, tiện thì lấy thôi."



Giang Bình Sách nhìn cậu ta, vừa đi vừa nói: "Thật ra cậu rất chu đáo, nhưng quá độc miệng."



Tân Ngôn nhún vai, "Tôi chỉ không giỏi nhanh mồm nhanh miệng."



Hai người rảo bước tiến lên, khi đi qua góc rẽ tiếp theo, họ thấy Hứa Diệc Thâm đang phân thân thành năm anh em nhanh chóng lướt trên đường, cùng với Trác Phong đang hút mình bằng nam châm bay nhanh ở một bên khác.



Bốn người họp mặt trước cửa siêu thị, Hứa Diệc Thâm khó hiểu hỏi: "Đàn anh Lưu bị tạ đẩy truy sát, sao chúng ta ở trung tâm thương mại lại không bị quần áo các thứ tấn công nhỉ?"



Vừa dứt lời, các cửa hàng quần áo xung quanh đều mở tung cửa, cả đống quần áo, tất, thậm chí cả quần áσ ɭóŧ rợp trời bay về phía bọn họ!



Trác Phong lập tức sầm mặt, "Mẹ, thư viện này đang tấu hài à?"

Giang Bình Sách lạnh lùng nói: "Thư viện là hệ thống trí năng tối cao, nó có thể dò được vị trí của chúng ta, đồng thời lợi dụng mọi thủ đoạn tấn công xung quanh để tấn công chúng ta."



Dứt lời, Giang Bình Sách giơ tay phải, cuốn sách kỹ năng "Cửu chương toán thuật" xuất hiện trong tay.



Hắn lật đến chương ba, thấp giọng đọc: "100 chiếc một nhóm, suy phân!"



Ngay lập tức, toàn bộ quần áo xung quanh như bị phép thuật ảnh hưởng, 100 chiếc xếp thành một nhóm, xếp hàng ngay ngắn, lơ lửng trên không trung chờ phân phối.



Lần đầu tiên Trác Phong, Hứa Diệc Thâm và Tân Ngôn thấy Giang Bình Sách dùng kỹ năng trong "Cửu chương toán thuật", đến cả phim điện ảnh cũng chưa từng có cảnh tượng đồ sộ thế này, ba người đều không khỏi ngạc nhiên trố mắt.



Hứa Diệc Thâm sửng sốt hai giây mới hoàn hồn, giơ ngón cái nói: "Đỉnh chóp! Khi bị đồ vật số lượng lớn bao vây, kỹ năng sắp xếp này của em quá hữu ích luôn!"

Sau đó, Trác Phong nói: "Trọng lực, rơi!"



Đống quần áo lơ lửng trên không trút xuống rào rào, mở một lối đi cho họ.



Tân Ngôn tiện tay vơ một đôi giày thể thao nam cỡ 37 theo, không cần nói nhiều, chắc chắn là lấy cho Kha Thiếu Bân. Lúc này, bốn người mới đi về phía thang máy, nhưng ngay sau đó, họ đã phát hiện vấn đề...



Hứa Diệc Thâm nhìn nút ấn thang máy tối đèn trước mặt, bất lực nhún vai, "Xem ra thang máy vô hiệu rồi."



Trác Phong chau mày nói: "Chắc chắn thư viện nhận định chúng ta là virus xâm nhập, nên đã dừng luôn hệ thống thang máy, muốn tiêu diệt chúng ta ở từng tầng."



Tân Ngôn nói: "Chỉ còn cách đi thang bộ thôi, hẳn thư viện có lối thang bộ."





Trác Phong quay sang hỏi cậu ta: "Cậu biết nó ở đâu không?"



Tân Ngôn lắc đầu, "Chưa thấy bao giờ. Tối qua, tôi lo thư viện sẽ giở trò trong ải cuối cùng nên đã đi một vòng quanh thư viện, không thấy thang bộ ở bất cứ chỗ nào."

Hứa Diệc Thâm nói: "Cuối tuần rảnh rỗi anh cũng thích đi lòng vòng trong thư viện, nhưng chưa từng thấy thang bộ bao giờ. Chỗ này vốn không có thang bộ nhỉ?"



Giang Bình Sách cúi đầu suy nghĩ một lát, hắn nói: "Mỗi tầng của thư viện này dường như đều tồn tại độc lập, tựa như vô số server. Tòa thư viện này nối liền các server, còn thang máy liên kết lối vào của những server khác nhau."



Trác Phong hiểu ý hắn, "Anh hiểu rồi, nếu coi thư viện này là một trò chơi, mỗi tầng, mỗi khu ký túc xá đều là một server riêng, thang máy là cổng đăng nhập. Thang máy có thể kiểm tra dữ liệu của người chơi, đưa người chơi đến các tầng khác nhau. Hơn nữa thư viện có rất nhiều thang máy, đến giờ cao điểm còn có thể tăng thêm?"



Tân Ngôn gật đầu, nói: "Khi nhóm 183 chúng ta vào thang máy, thang máy kiểm tra được dữ liệu tín chỉ của chúng ta, sau đó mở ra số tầng tương ứng. Nếu coi thang máy như cổng vào server thì cách giải thích này sẽ rất hợp lý, người chơi không phù hợp yêu cầu không thể đăng nhập."

Mắt Hứa Diệc Thâm sáng bừng, "Trước đây Kha Thiếu Bân từng nói rằng thư viện này rất giống một game online cho nhiều người, nói như vậy thật sự rất hợp lý!"



Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Bây giờ thang máy đã bị thư viện đóng, chúng ta muốn gặp các thành viên khác chỉ còn một cách, đó là dùng vũ lực mở cửa thang máy." Hắn nhìn sang Trác Phong, hỏi: "Đàn anh, có thể điều khiển trọng lực một cách chính xác không?"



Trác Phong gật đầu, "Đương nhiên, trọng lực của anh đã được thăng cấp tối đa rồi." Anh dừng một lát, bỗng hiểu ý Giang Bình Sách, "Ý em là điều khiển thang máy xuống bằng trọng lực?"



Giang Bình Sách nói: "Vị trí hiện giờ của chúng ta là trung tâm thương mại tầng B5, dùng trọng lực kéo thang máy xuống có thể xuống tầng B6, gặp Tinh Văn và đàn anh Lưu trước. Sau đó em sẽ đưa thang máy lên bằng phương trình hệ tọa độ, dừng ở các tầng khác nhau, tập hợp với các thành viên khác."

Trác Phong cười, nói: "Cách này hay! Vốn dĩ thang máy vận động nhờ dây cáp, động cơ điện và bánh xe phát động, về bản chất, nguyên lý của nó chính là ròng rọc trong vật lý học. Hiện giờ thư viện cắt nguồn điện vào thang máy, không để thang máy vận hành, nhưng chúng ta có thể kéo thang máy thủ công đến các tầng tương ứng."



Hứa Diệc Thâm nói: "Nhưng mà, mở cửa thang máy bằng cách nào đây?"



Tân Ngôn bĩnh tĩnh nói: "Chuyện này giao cho tôi. Nguyên vật liệu chế tạo thang máy thường là thép không rỉ, kháng các chất ăn mòn hóa học như axit, kiềm, muối... cũng chịu được nhiệt độ cao. Nhưng chắc chắn nó vẫn có điểm nóng chảy, nhiệt độ trên 1500 độ có thể làm thép không rỉ tan chảy."




Giang Bình Sách hỏi: "Cậu có thể tạo ra nhiệt độ hơn 1000 độ?"



Tân Ngôn gật đầu, "Tôi thăng cấp đèn cồn lên tối đa, có thể điều chỉnh nhiệt độ theo ý muốn."

Hứa Diệc Thâm cảm thán: "Phép thuật của khoa Hóa đáng sợ thật, cậu dùng lửa nhiệt độ cao nhớ cẩn thận, dính vào da là chúng ta thành tro luôn đấy."



Tân Ngôn nói: "Đúng là rất nguy hiểm, vậy nên bình thường tôi cũng không dám dùng."



Giang Bình Sách nói: "Mọi người lùi lại, cho Tân Ngôn không gian thoải mái."



Trác Phong, Hứa Diệc Thâm lập tức lùi lại theo Giang Bình Sách, ba người liên tục lại hơn hai mươi mét. Lúc này, Tân Ngôn mới vươn tay phải... Một ngọn lửa màu xanh bỗng bùng lên trong lòng bàn tay cậu ta, ngọn lửa đó lao về phía cửa thang máy như thú dữ! Cánh cửa kim loại vốn khép chặt nhanh chóng biến dạng khi gặp lửa, rồi dần tan ra!



Cảnh tượng thần kỳ này khiến ba người chứng kiến đều không biết nói gì.



Bảo sao thư viện bắt họ ký "Hiệp ước bảo mật", những kỹ năng này đều rất đáng sợ.

Không đến nửa phút, cửa thang máy đã bị Tân Ngôn đốt thành chất lỏng. Lúc này mọi người mới bước lên, nhìn vào trong, họ phát hiện cabin thang máy đang không ở tầng này mà dừng hẳn trên cao.



Trác Phong quyết đoán vươn tay phải, dùng trọng lực kéo cabin xuống chỗ họ đang đứng.



Tân Ngôn và ba người cùng vào cabin, cậu ta quay lại nói: "Đàn anh Trác, nhờ anh kéo cabin xuống tầng B6, tôi sẽ hòa tan cửa thang máy."



Trác Phong điều khiển cabin chạy xuống. Một lát sau, thang máy dừng tại tầng B6, Tân Ngôn đốt cháy cửa, Giang Bình Sách nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Việt Tinh Văn, bèn quan tâm hỏi: "Không sao chứ?"



"Không sao. Các cậu đang..." Việt Tinh Văn nhìn ngọn lửa biến mất trên tay Tân Ngôn, cậu bỗng hiểu ngay, "Điều khiển thang máy thủ công?"



"Ừ." Giang Bình Sách gật đầu, đưa mắt ra hiệu Việt Tinh Văn vào cabin, sau đó đánh chữ qua mạng cục bộ: "Mọi người đợi gần thang máy, chúng tôi đến đón."

Giang Bình Sách tiếp tục điều khiển thang máy đi lên, đến nhà ăn sinh viên B4.



Tân Ngôn nung chảy cửa lần nữa, quả nhiên, Chương Tiểu Niên và Kha Thiếu Bân ướt sũng đang chờ trước cửa, cửa thang máy vừa mở ra, mùi thịt kho tàu nồng đậm lập tức phả vào... Đương nhiên đây là mùi từ Kha Thiếu Bân.



Nước thịt màu nâu đậm vẫn dính đầy trên kính Kha Thiếu Bân, quần áo cũng dính không ít thịt chưa phủi sạch, có nói là "thịt kho tàu di động" cũng không ngoa, trông cậu vô cùng thê thảm.



Mọi người: "..."



Tân Ngôn ra khỏi cabin, mặt vô cảm nói: "Đi theo tôi."



Kha Thiếu Bân khó hiểu: "Làm gì?"



Tân Ngôn giơ bộ quần áo trong tay lên cho cậu nhìn, Kha Thiếu Bân lập tức xúc động nói: "Tuyệt vời! Tớ còn đang lo mặc bộ đồ này, các cậu ngửi xong ngất trên cành quất luôn!" Cậu nhanh nhẹn đi theo Tân Ngôn ra một góc, Tân Ngôn đặt quần áo sang bên cạnh, tiện thể chưng một ít nước cho cậu rồi quay lưng lại, "Tranh thủ thời gian."

Kha Thiếu Bân thay bộ đồ dính nước thịt với tốc độ nhanh nhất có thể, cậu gội sơ bằng nước, giội sạch vết bẩn trên người rồi thay quần áo và giày mới. Cậu vừa thay đồ vừa lẩm bẩm: "Vừa vặn quá, sao cậu biết cỡ quần áo với giày của tớ thế?"



Tân Ngôn lạnh lùng nói: "Lấy số nhỏ nhất."



Kha Thiếu Bân: "..."



Cậu đang kỳ thị chiều cao của tớ đúng không?

truyen dam my


~ KHU KÝ TÚC XÁ TẦNG B3 ~



Kha Thiếu Bân cao một mét bảy, chân cũng nhỏ, lần nào đi mua giày cậu cũng mua cỡ nhỏ nhất, đây cũng là chuyện khiến cậu sầu não nhất, bố mẹ đều thấp, gen di truyền không thay đổi được. Vậy nên cậu thường xuyên lén mua giày có đệm tăng chiều cao, như vậy trông cậu sẽ cao hơn.



Đôi giày thể thao Tân Ngôn mang đến tất nhiên không có đệm tăng chiều cao, vậy nên Kha Thiếu Bân xỏ giày xong lại càng có vẻ chênh lệch với cậu ta. Kha Thiếu Bân ngước đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tân Ngôn, không biết nói gì.

Hầu hết mọi người chỉ nghĩ đến chuyện nhanh chóng hội họp với đồng đội, ai lại nhớ đến chi tiết cậu dính đầy nước thịt, cần thay quần áo chứ? Tân Ngôn mang quần áo, giày cho cậu, còn chọn cỡ vừa vặn như vậy, có thể thấy thật ra Tân Ngôn vô cùng chu đáo.



Mỗi tội nói chuyện quá phũ, khiến người khác thấy ghét.



Kha Thiếu Bân cười, vỗ vai cậu ta, nói: "Cảm ơn người anh em, quần áo vừa lắm luôn."



Tân Ngôn gượng gạo nhìn qua chỗ khác, "Đi thôi, mọi người đang chờ."



Hai người sóng vai đến trước thang máy.



Lưu Chiếu Thanh quan sát bộ quần áo của Kha Thiếu Bân một lát, chọc cậu: "Cuối cùng cũng không cần ở chung với thịt kho di động nữa rồi, nếu không anh sợ mọi người không nhịn được ăn luôn Tiểu Kha."



Tai Kha Thiếu Bân đỏ lên, đây đúng là lần cậu mất mặt nhất. Cậu quay lại, thấy Lưu Chiếu Thanh lấy một cuộn vải gạc ra đưa mình: "Lau đi, tóc còn nhỏ nước kìa."

Vừa rồi vội vàng gội hết nước thịt dính trên đầu bằng nước Tân Ngôn cho, lúc này, tóc cậu vẫn đang nhỏ nước. Kha Thiếu Bân lập tức nhận vải gạc của Lưu Chiếu Thanh rồi lau đầu, tiện thể lau sạch kính.



Cuối cùng cũng thấy rõ đồng đội trước mặt, Kha Thiếu Bân thở phào, nói: "May mà không có gì nguy hiểm, nếu bị thịt kho vùi chết thì đây sẽ thành cái chết buồn cười nhất lịch sử mất."



Chương Tiểu Niên nhớ lại cảnh tượng khi mình ra sau bếp vớt Kha Thiếu Bân khỏi nồi, cậu muốn cười nhưng lại cố nhịn, rúc vào góc tường liều mình rung vai.



Việt Tinh Văn lại gần Kha Thiếu Bân, khịt mũi, cậu cười nói: "Mùi không nặng như ban đầu nữa rồi, đi thôi."



Giang Bình Sách giơ tay phải điều khiển cabin lên cao.



Không lâu sau, cabin đã dừng tại khu ký túc xá sinh viên tầng B3. Tân Ngôn hòa tan cửa thang máy như lần trước, song, ngoài cửa không có bóng dáng của cô gái nào.

Việt Tinh Văn lập tức lên mạng cục bộ hỏi: "Đàn chị Lam, mọi người đâu?"



Lam Á Dung: "Chị đang ở cửa thang máy."



Lâm Mạn La nói: "Chị cũng đang ở cửa thang máy, có thấy các em đâu?"



Việt Tinh Văn lập tức nhận ra, cậu quay lại nói với Giang Bình Sách: "Toi rồi, ký túc xá có tám khu vực từ A đến H, thang máy phân tán khắp mọi nơi, chúng ta không thể tìm thấy họ qua thang máy."



Trung tâm thể thao tầng B6, trung tâm thương mại tầng B5 và nhà ăn sinh viên tầng B4 đều có chung một đặc điểm – Thang máy tập trung tại một khu vực nào đó, rất dễ tìm.



Nhưng ở ký túc xá tầng B3, ngoài lúc ban đầu khi sinh viên mới đến đăng ký được đưa thẳng tới trung tâm quản lý ký túc xá, những lúc khác họ vào thang máy, thang máy đều tự động phân tích dữ liệu người vào, phán đoán khu vực họ ở và đưa họ đến lối vào của ký túc xá đó.

Nếu có sinh viên sống những khu khác nhau cùng vào thang máy, thang máy sẽ đưa họ đến trung tâm quản lý ký túc xá, để họ tự vào cổng ký túc của mình.



Tám khu ký túc xá từ A đến H không thông nhau, tựa như các server khác nhau có vách ngăn. Bình thường nếu họ muốn sang khu ký túc xá khác tìm bạn bè, có thể tìm lối vào tương ứng qua trung tâm quản lý ký túc xá, có thể coi những cánh cửa đó như điểm truyền tống. Nhưng lúc này, thang máy không đến trung tâm quản lý ký túc xá... mà đến khu B.



Nhìn dòng chữ "Ký túc xá sinh viên khu B" chói lọi trên hành lang, mọi người chợt im lặng.



Hứa Diệc Thâm khó hiểu nói: "Thang máy này có vấn đề đúng không? Trước đây, nếu có nhiều người cùng vào nó đều đưa chúng ta đến trung tâm quản lý ký túc xá mà, sao lần này lại đến thẳng khu B?"



Trác Phong phỏng đoán: "Có khi nào là vì chúng ta dùng vũ lực phá cửa thang máy, thang máy lại là cửa vận chuyển giữa các server, vậy nên... thang máy mới chạy sai?"

Đúng lúc này, Tần Miểu lên tiếng qua mạng cục bộ: "Tôi đã đến cửa vận chuyển tại trung tâm quản lý khu H rồi, có cần đến trung tâm quản lý chờ các cậu không?"



Việt Tinh Văn nói: "Ba người còn lại nhìn thử xem, có tìm thấy trung tâm quản lý không?"



Một lát sau, Lam Á Dung đáp: "Chị vào trung tâm quản lý rồi, nhưng không thấy Tần Miểu."



Lâm Mạn La: "Em cũng đang ở trung tâm quản lý, nhưng mà có thấy ai đâu?"



Tần Lộ: "...Chẳng lẽ, thư viện này có nhiều trung tâm quản lý?"



Đọc tới đây, Việt Tinh Văn bỗng rùng mình.



Server trong trò chơi được chia thành vô số cổng, đương nhiên, thư viện thông minh này cũng sẽ có vô số không gian! Một tầng ký túc xá sao có thể đủ cho hơn ba mươi nghìn sinh viên được? Đương nhiên phải chia thành nhiều không gian để phân tán mọi người.



Sinh viên ở trung tâm quản lý ký túc xá là nhiều nhất, vậy nên thư viện hoàn toàn có thể chia ra nhiều không gian "trung tâm quản lý ký túc xá". Nhưng nếu như vậy, họ phải làm sao để gặp bốn đồng đội rải rác trong các khu ký túc xá?"

Một lát sau, Kha Thiếu Bân mới đẩy kính, nghiêm túc nói: "Giả dụ, ký túc xá của thư viện là một đóa ra nở rộ, trung tâm quản lý là vô số nhụy hoa chính giữa những cánh hoa đó, tám khu ký túc xá tương ứng với tám cánh hoa. Mỗi khi thang máy di chuyển sẽ đưa sinh viên đến vị trí nhụy hoa, sau đó sinh viên sẽ tìm đến cửa vận chuyển với cánh hoa tương ứng dựa trên số phòng của mình."



Cậu nhìn sang mọi người, nói: "Nếu như vậy, hệ thống có thể tùy ý tự điều chỉnh số lượng nhụy hoa, cánh hoa phụ thuộc vào lượng sinh viên ở những nơi khác nhau."



"Ban ngày, khi mọi người đến các tầng khác học, áp lực vận tải của ký túc xá nhỏ nhất, chỉ cần một nhụy hoa và tám cánh hoa. Khu ký túc xá khi đó tựa như một bông hoa không cần nở bung, cánh hoa ôm lấy nhụy hoa, bước vào trạng thái chờ."

"Đến buổi trưa, buổi tối, khi các sinh viên thi xong rồi về ký túc xá nghỉ ngơi tập thể, mấy chục nghìn người cùng vào thang máy, áp lực vận tải tăng cao, lúc này đóa hoa sẽ lập tức nở ra. Vô số bản sao của nhụy hoa xuất hiện, tạo ra vô vàn điểm truyền tống 'trung tâm quản lý'. Cánh hoa ở xung quanh cũng mở ra liên tục, xuất hiện rất nhiều lối vào ký túc xá từ A đến H."




Mọi người đều im lặng lắng nghe, không ai ngắt lời cậu.



Bình thường Kha Thiếu Bân thích hi hi ha ha, nói về đồ ăn ngon, ngày nào cũng kéo Tiểu Đồ chụp ảnh, quay phim cho mọi người, cậu cũng như Tiểu Đồ, gần như đã trở thành linh vật của nhóm 183.



Nhưng lúc này, biểu cảm của cậu vô cùng nghiêm túc. Nghe cậu phân tích và mô tả, hình ảnh một đóa hoa lúc thì khép lại, khi thì nở rộ xuất hiện trong não mọi người.

Nếu coi ký túc xá thành hệ thống server có hình dạng như đóa hoa, quả thật có thể giải thích được quy luật vận hành có trật tự của thư viện thường ngày.



Lưu Chiếu Thanh vỗ ót, nói: "Tiểu Kha nói có lý! Bảo sao chúng ta rất ít gặp bạn học khác ở ký túc xá, anh đã thấy lạ rồi, hơn ba mươi nghìn người ở cùng một tầng, nhưng số bạn học chúng ta gặp tại ký túc xá hằng ngày lại có hạn. Xem ra, thư viện đã tạo ra vô số không gian trùng lặp!"



Hứa Diệc Thâm nói: "Vậy nên hẳn lúc này nhóm chị Lam đang ở phần nhụy hoa, hơn nữa còn là những nhụy hoa khác nhau. Dù chúng ta có bảo họ tới khu B cũng chưa chắc đã gặp được, bởi vì khu ký túc xá lúc này đã ở trạng thái nở rộ, họ có đến khu B cũng chưa chắc cùng một cánh hoa với chúng ta?"



Kha Thiếu Bân gật đầu, "Đúng, đây là một hệ thống server vô cùng phức tạp, giả dụ phần nhụy hoa có 10 server, mỗi server sẽ liên kết với tám ký túc xá, vậy thì xác suất để trùng hợp đến cùng một khu vực, chỉ có một phần chục triệu."

Giang Bình Sách chau mày, nói: "Mười server, mỗi server kết nối ngẫu nhiên đến tám khu ký túc xá, vậy sẽ có 16 triệu 770 nghìn khả năng kết nối, server ở khu nhụy hoa càng nhiều, số trường hợp cũng sẽ tăng theo cấp số nhân của tám."



Mọi người: "..."



Nói cách khác, lúc này họ như một đàn kiến bị vây trong đóa hoa đang nở rộ, đóa hoa này có số cánh hoa và nhụy hoa đếm không xuể, mà họ lại không thể biết được quy tắc liên kết của chúng.



Họ hoàn toàn không biết mình đang ở cánh hoa nào, cũng không biết nên đi về hướng nào mới có thể gặp đồng đội. Nếu họ đi lung tung, rất có thể sẽ hoàn toàn lạc lối.



Việt Tinh Văn không sao ngờ rằng ký túc xá họ ngủ nghỉ thường ngày lại biến thành một mê cung server khổng lồ như vậy.



Cậu nhìn sang Kha Thiếu Bân, hỏi: "Có cách phá giải không?"

Kha Thiếu Bân suy nghĩ một lát, cậu hít sâu, nói: "Tìm ra rễ của đóa hoa này."



Việt Tinh Văn lập tức hiểu ý cậu, bèn nói: "Tớ hiểu ý cậu rồi. Dù tầng B3 có phức tạp đến đâu cũng chỉ là một ký túc xá, chúng ta không nhất thiết phải chạy vòng quanh mê cung tầng B3 để tìm mọi người, như vậy sẽ hoàn toàn mất phương hướng. Chương trình học lần này yêu cầu chúng ta thoát khỏi thư viện, B3 dễ lạc đường, chúng ta có thể đến tầng khác."



Kha Thiếu Bân gật đầu, nói: "Đúng vậy, chỉ cần tìm ra cách đến các tầng khác, cũng là rễ cây nối đến những cánh hoa từ bên ngoài, sau đó đi đường khác là có thể thoát khỏi mê cung ký túc xá này!"



Tân Ngôn nghiêng đầu nhìn cậu, đối diện với ánh mắt sáng rực của Kha Thiếu Bân.



Có thể thấy Kha Thiếu Bân đang vô cùng hưng phấn, cậu coi cuộc chạy thoát này như một phó bản, còn phân tích ra bí ẩn của phó bản đó. Trông cậu vô cùng đắc chí, như thể đang chờ đợi bạn bè khen ngợi.

Tân Ngôn ngoảnh đầu đi, không lên tiếng khen cậu.



Trái lại Lưu Chiếu Thanh không tiếc lời khen ngợi: "Không ngờ đầu óc Tiểu Kha lại nhanh nhẹn vậy đó!"



Kha Thiếu Bân cười hì hì, nói: "Không phải đầu em chỉ nghĩ đến ăn đâu."



Lưu Chiếu Thanh vươn tay xoa đầu cậu, nói: "Lúc nào về thêm đùi gà cho em."



Việt Tinh Văn đưa ra vấn đề mấu chốt, "Để ra khỏi mê cung ký túc xá tầng B3 rất đơn giản với chúng ta, đi đến tầng khác qua cửa thang máy Tân Ngôn mở là được..."



Dứt lời, tiếng chuông cảnh báo chói tai bỗng vang lên...



[Tít tít tít! Phát hiện virus xâm nhập thang máy, khởi động hệ thống tự nổ!]



[3, 2, 1]



Sau tiếng cảnh báo của thư viện, giếng thang máy vốn đang tối om bỗng sáng đèn, sau đó, một ngọn lửa đỏ rực bỗng chống rơi xuống từ trên đỉnh!



Đoàng!



Ngay khi tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, phản xạ có điều kiện khiến Việt Tinh Văn lập tức mở Từ điển thành ngữ ra, khởi động kỹ năng "Kim thiền thoát xác"!

Ngay sau đó, ngọn lửa như muốn thiêu rụi tất cả nhanh chóng lan ra khỏi cửa thang máy chật hẹp!



Khói cuồn cuộn bốc lên trong lối đi, ngọn lửa lan ra xung quanh thang máy.



Họ chỉ cần chậm vài giây thôi đã hóa thành tro bụi rồi.



Mọi người vẫn chưa hết hoảng hồn quay lại nhìn thang máy vừa nổ, Kha Thiếu Bân đẩy mắt kính bị lệch, cười khổ nói: "Xem ra thư viện muốn đối nghịch với chúng ta mọi lúc rồi."



Họ mới dùng thang máy hai lần đã bị thư viện phát hiện, dứt khoát cắt đứt đường lui của họ.



Lúc này thang máy đã nổ tung, họ không thể điều khiển cabin lên xuống đến các tầng khác bằng hệ tọa độ của Giang Bình Sách được nữa.



Chẳng lẽ họ sẽ mắc kẹt tại ký túc xá mê cung này đến chết sao?