~ MỞ KHÓA KHOA VẬT LÝ ~
Thống kê kỹ năng của các thành viên xong, Kha Thiếu Bân gửi bảng kỹ năng tới tablet của mọi người, tiện cho các thành viên tìm hiểu thêm về kỹ năng của nhau.
Việt Tinh Văn bảo mọi người ngồi sang khu nghỉ ngơi bên cạnh, bắt đầu thảo luận lịch thi sắp tới.
Hiện giờ, tất cả thành viên nhóm C-183 đã có 74 tín chỉ từ các học phần bắt buộc, thêm hội thao 2 tín, môn tự chọn 2 tín. Vì Lam Á Dung và Chương Tiểu Niên không tham gia môn toàn trường tuần đầu tiên, ít hơn những người khác 2 tín.
Đương nhiên Việt Tinh Văn phải quan tâm đến tất cả mọi người, giả dụ đến khi đó những người khác đã đủ 100 tín chỉ hết rồi, Lam Á Dung và Chương Tiểu Niên chỉ có 98 tín chỉ, không thể tốt nghiệp, chỉ còn lại hai người họ sẽ rất phiền phức.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Việt Tinh Văn đề nghị: "Hay là đàn chị Lam và Tiểu Niên tham gia nhóm khác với thân phận thành viên X, lúc nào đó hai người học thêm một môn tự chọn?"
Lam Á Dung tán thành, nói: "Cách này được đấy, học môn tự chọn, dù có tạch cũng không ảnh hưởng đến tín chỉ, cũng không phải học lại từ tầng một. Để chị hỏi Mộc Vân, đúng lúc nhóm em ấy cũng sắp học khoa Luật, chị vào đó kiếm thêm 2 tín chỉ."
Chương Tiểu Niên gãi ót, nói: "Vậy em xuống khoa Kiến trúc tầng 3 xem có nhóm nào đang học môn tự chọn không, chương trình học 2 tín chỉ chắc sẽ không quá khó, nhóm bình thường cũng qua được."
Việt Tinh Văn nói: "Ừ, hai người chỉ thiếu 2 tín chỉ thôi, học thêm một môn tự chọn là có thể theo kịp mọi người."
Lam Á Dung và Chương Tiểu Niên gật đầu tỏ ý đã hiểu. Hầu hết các môn tự chọn đều học vào chiều hoặc tối, không xung đột thời gian môn bắt buộc, hai người họ chỉ cần tìm một môn, học đại một môn tự chọn 2 tín chỉ là đủ. Còn môn bắt buộc sau này, đương nhiên học cùng các đồng đội nhóm 183 vẫn bảo đảm hơn.
Việt Tinh Văn nhắc nhở: "Lần thăng cấp kỹ năng này có thêm rất nhiều kỹ năng tấn công, bảo vệ, rất có thể khoa tiếp theo là môn sinh tồn. Mọi người nghỉ ngơi lấy sức, bảy rưỡi sáng mai tập trung trước cửa nhà ăn."
Sau khi về ký túc xá, mọi người vừa đặt lưng xuống đã ngủ ngay.
Thi cử liên tiếp là một thử thách với cả thể lực và tinh thần, họ phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi lấy sức.
Sáng hôm sau, mọi người có mặt tại nhà ăn đúng giờ, cơm nước xong lại chia hai nhóm vào thang máy.
Quả nhiên tầng học mới đã xuất hiện trên hàng nút thang máy.
Tầng 1: Khoa Y
Tầng 2: Khoa Toán
Tầng 3: Khoa Kiến trúc
Tầng 4: Khoa Sinh
Tầng 5: Trung tâm môn tự chọn
Tầng 6: Khoa Luật
Tầng 7: Khoa Môi trường
Tầng 8: Khoa Địa lý
Tầng 9: Khoa Nghệ thuật
Tầng 10: Khoa Hóa học, khoa Ngoại ngữ, khoa Thương mại
Tầng 11: Unknown NEW~
Việt Tinh Văn thở phào khi thấy từ "Unknown" quen thuộc, "Tầng 11 vẫn là hình thức chọn khoa."
Giang Bình Sách nói: "Có lẽ là vật lý công nghiệp hoặc văn sử gì đó."
Hiện cũng chỉ còn mấy khoa này chưa xuất hiện, đợi thang máy dừng lại tại tầng 11, các thành viên rảo bước ra ngoài, quả nhiên, họ nhìn thấy màn hình tinh thể lỏng khổng lồ ngay phía trước, trên đó là thông báo viết bằng chữ đỏ...
[Chào mừng đến tầng 11 thư viện]
[Tầng 11 bao gồm hai khoa lớn: Vật lý, Công nghiệp]
[Khoa Vật lý liên quan đến các ngành: Vật lý ứng dụng, vật lý khí quyển, vật lý thiên văn; khoa Công nghiệp liên quan đến các ngành: Công trình thủy điện – thủy lợi, kỹ thuật hàng không vũ trụ, kỹ thuật cơ khí, khoa học vật liệu... Các bạn có thể chọn một trong hai khoa, hoàn thành môn học bắt buộc.]
[Sau khi chọn khoa, các bạn sẽ bước vào trung tâm môn học của khoa đó. Chỉ khi hoàn thành chương trình học thuộc khoa tương ứng, thư viện mới công nhận các bạn hoàn thành tầng 11.]
Lúc này, hai lựa chọn đã xuất hiện, khoa Vật lý và khoa Công nghiệp. Nhóm nghiên cứu 183 không có thành viên nào học về ngành kỹ thuật, đương nhiên họ lựa chọn vật lý.
Việt Tinh Văn nói với Trác Phong: "Đàn anh, chọn khoa Vật lý nhé."
"Đương nhiên." Trác Phong dừng một lát, nói tiếp: "Trước khi chọn còn cố ý liệt kê nhiều chuyên ngành như vậy, anh nghi ngờ nội dung thi có thể sẽ liên quan đến kiến thức nhiều khía cạnh?"
"Đàn anh Trác học ngành gì thế?" Tần Lộ tò mò hỏi.
"Anh học ngành vật lý ứng dụng, cần học về cơ học, quang học, điện từ, vật lý nguyên tử, vật lý lượng tử... nhưng vật lý khí quyển và vật lý thiên văn thì anh không biết nhiều lắm." Trác Phong bất lực nói.
"..." Từ hồi trung học Tần Lộ đã chẳng bao giờ đạt môn vật lý, chỉ nghe mấy từ ngữ chuyên ngành này thôi cô đã thấy đau đầu, cô bèn cười nói: "Ít ra đàn anh cũng học nhiều môn liên quan đến vật lý rồi, vẫn tốt hơn đám trái ngành như bọn em."
"Đúng vậy, đừng áp lực quá." Lưu Chiếu Thanh vỗ vai Trác Phong, nói: "Em không chiến đấu một mình, nhóm chúng ta nhiều người như vậy, nói không chừng cũng giúp được em."
"Cũng đúng." Trác Phong nhìn sang Việt Tinh Văn, dứt khoát nói: "Đi thôi, khoa Vật lý!"
[Khoa Vật lý] và [Khoa Công nghiệp], Việt Tinh Văn ấn lựa chọn phía trước.
Quả nhiên, màn hình trước mắt dần dần mở ra, một cánh cửa xuất hiện. Mọi người vừa bước vào, mặt sàn dưới chân bỗng vỡ vụn, 12 người chưa kịp phản ứng lại đã bắt đầu rơi xuống, ngã vào một hố đen sâu không thấy đáy!
Mất trọng lượng, cảm giác cơ thể rơi từ trên cao xuống còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn cả tàu lượn siêu tốc!
Không ít thành viên xung quanh sợ hãi thốt lên.
Việt Tinh Văn chưa từng có trải nghiệm thế này, xung quanh tối om, không biết hang động bên dưới sâu tới đâu, cứ rơi xuống như vậy, không phải mọi người đều sẽ ngã nát bét sao?
Cậu muốn tìm một nơi mượn lực để thôi rơi xuống, trong khi hoảng loạn, cậu quơ tay nắm bừa, cuối cùng lại nắm được một bàn tay ấm áp, thon dài. Đối phương lập tức nhẹ nhàng nắm tay cậu, nhiệt độ cơ thể quen thuộc truyền sang từ nơi tiếp xúc. Dù không nhìn thấy gì, nhưng Việt Tinh Văn vẫn đoán được ngay tức thì... là Giang Bình Sách.
Không ngờ túm bừa mà cũng trúng Giang Bình Sách nữa, đúng là nghiệt duyên!
Tiếng Giang Bình Sách vang lên bên tai, "Mọi người đừng hoang mang, cuộc thi vẫn chưa bắt đầu, đây chỉ để làm nóng người thôi, thư viện sẽ không làm gì chúng ta đâu."
Kha Thiếu Bân tán thành, "Đúng vậy, mặc dù thư viện không được cái nết gì hết, nhưng vẫn có xíu nguyên tắc mà. Chưa bắt đầu thi đã cho chúng ta ngã chết luôn, vậy cũng khùng quá! Chắc đây là nghi thức chào mừng nhỉ?"
Lưu Chiếu Thanh không nhịn được, mắng: "Nghi thức chào mừng của khoa Vật lý thật sự biếи ŧɦái vãi đạn! Chúng ta cứ rơi mãi thế này à?"
Vừa dứt lời, mọi người bỗng chạm chân vào một vật rất kỳ lạ, sau đó...
Tất cả bay vọt lên như vừa nhảy lên bạt nhún!
Trác Phong bất đắc dĩ nói: "Bên dưới là lò xo."
Mọi người: "..."
Hứa Diệc Thâm bất lực day huyệt thái dương, "Đầu tiên là rơi tự do, sau đấy lại bắn chúng ta lên bằng lò xo, nếu như không nghĩ cách dừng lại, chúng ta có thể sẽ rơi xuống, bật lên, rơi xuống, bật lên không ngừng đến tận mai luôn sao?"
Kha Thiếu Bân nhỏ giọng nói: "Kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn bạt nhún nhiều."
Tần Lộ kìm cơn buồn nôn lại, mệt mỏi nói: "Dừng lại thế nào đây? Bật thêm hai lần nữa là tớ nôn đấy..."
Trác Phong lập tức giơ tay phải, phóng một luồng ánh sáng, chiếu sáng xung quanh.
Bây giờ mọi người mới nhìn rõ, nơi họ đang ở lúc này hao hao giống giếng thang máy, bốn vách tường xung quanh trơn nhẵn, không có bất cứ thứ gì có thể bám víu. Nhưng lưng chừng giếng có một cánh cửa đang mở rộng, lộ ra hành lang vẫn đến nơi xa bên trong.
Giang Bình Sách lập tức nói: "Cánh cửa đó mới là lối vào trung tâm chọn lớp."
Lưu Chiếu Thanh hỏi: "Bình Sách dùng đường parabol đưa mọi người vào trong được không?"
Giang Bình Sách lắc đầu, "Không được, giếng thang máy này này chịu ảnh hưởng cơ học, lại thêm sau khi lò xo bắn chúng ta lên, tốc độ của mọi người đều thay đổi, quỹ đạo của đường parabol sẽ bị chếch đi do ảnh hưởng của lực hấp dẫn."
Trác Phong cười nói: "Giao cho anh! Anh biết làm sao rồi."
Nói xong, anh duỗi tay phải, biến ra một chiếc nam châm cực lớn, rồi ném cực N của nam châm vào trong cánh cửa, sau đó anh quay sang nhìn Lâm Mạn La: "Mạn La, mau nối mọi người lại!"
Lâm Mạn La nhanh nhẹn quẳng dây leo, dây leo xanh biếc nhanh chóng vòng quanh mọi người. Các thành viên cũng hiểu ra Trác Phong muốn làm gì, bèn phối hợp tóm dây leo.
Ngay sau đó, Trác Phong lấy cực S của nam châm ra.
Hai nam châm cùng cực đẩy nhau, trái cực hút nhau, lực hút của nam châm mà thư viện phát cho sinh viên Vật lý được phóng đại gấp bội... Chịu lực hút từ cực N, cực S sẽ đưa người hoặc vật nối liền với nó động tự lại gần.
Tiếng "keng" vang vọng, hai đầu nam châm dính chặt vào nhau, mọi người được nối liền với nam châm cũng bị hút vào cánh cửa kia trong chớp mắt!
"A!!!" Tiếng la hét vang lên, tốc độ nam châm hút nhau có thể sánh với cảm giác bị gió lốc bất ngờ cuốn đi!
Chỉ trong nửa phút ngắn ngủn, mọi người đã rơi tự do, sau đó bị lò xo bắn lên trời, lúc này lại bị lực hấp dẫn của nam châm kéo qua cánh cửa, lúc này, phần lớn các thành viên đã bị vật lộn đến hoa mắt chóng mặt.
Việt Tinh Văn đứng vững lại, cậu bỗng nhận ra mình đang nắm chặt tay Giang Bình Sách, tai cậu nóng bừng, lập tức ngại ngùng buông ta.
Giang Bình Sách lẳng lặng rút tay về, hỏi các thành viên: "Không sao cả chứ?"
Tần Lộ ho sù sụ, nói: "Không sao, đột ngột mất trọng lực rồi lại bay lên, hơi xóc bụng chút thôi."
Lưu Chiếu Thanh không nhịn được mắng: "Khoa Vật lý lắm trò thật, nghi thức chào mừng đã suýt xúc luôn nửa cái mạng của chúng ta rồi! Anh bỗng có linh cảm không ổn, không phải chương trình học của khoa Vật lý cũng kíƈɦ ŧɦíƈɦ vậy chứ?"
Việt Tinh Văn cười nói: "Mong là có hai môn, như vậy dễ qua hơn. Đừng chỉ có một môn giống như khoa Hóa, tín chỉ càng cao, môn học càng khó."
Một luồng sáng xuất hiện phía trước, mọi người bước về phía ánh sáng, trông thấy một chiếc máy tính chọn lớp quen thuộc. Việt Tinh Văn mở thời khóa biểu trên màn hình...
Khoa Vật lý chỉ có một môn bắt buộc!
Các thành viên đồng loạt cạn lời nhìn Việt Tinh Văn: Miệng quạ rank thách đấu, đúng là nói câu nào linh câu đó!
Từ thứ hai đến thứ sáu, 8 giờ sáng, 2 giờ chiều quay vòng môn bắt buộc "Sâu tận trời sao", 7 tín chỉ. Thời gian khác là rất nhiều môn tự chọn, như "Thị trấn bức xạ", "Mê cung từ trường"...
7 tín chỉ này, hơi đáng sợ rồi đấy.
Tân Ngôn nhíu mày, nói: "7 tín chỉ, là chương trình học có số tín cao nhất chúng ta gặp phải cho tới lúc này."
Hứa Diệc Thâm bất lực thở dài, "Đúng vậy, phần lớn chương trình học trước đây đều khoảng 4 tín chỉ. Môn sinh tồn của khoa Sinh là 6; môn suy luận của khoa Hóa là 6, cũng đã khó lắm rồi. Khoa Vật lý chơi hẳn một môn 7 tín chỉ luôn... không biết sẽ khó tới mức nào."
Trác Phong cười khổ, nói: "Sâu tận trời sao, tên chương trình học thế này, hẳn là liên quan đến vật lý thiên văn."
Kha Thiếu Bân đăm chiêu, đẩy kính nói: "Chắc không phải là con người thám hiểm và sinh tồn trong vũ trụ chứ?"
—-
S: Thông báo nho nhỏ là để chúc mừng hai bạn (cuối cùng cũng) yêu nhau sau gần 300c thì quyển này không có pass =))
~ NHIỆM VỤ MỚI ~
Sâu tận trời sao, cái tên này vừa nghe đã thấy có liên quan đến vũ trụ, rốt cuộc nội dung thi là gì? Mọi người đều không đoán trước được.
Việt Tinh Văn dứt khoát ấn nút chọn lớp, thông tin về chương trình học quen thuộc hiện lên...
[Môn bắt buộc: Sâu tận trời sao]
[Khoa: Vật lý]
[Học phần: 7]
[Quy tắc trường thi: Giới hạn 12 người (Không gồm thành viên X)]
[Mô tả: Hành trình tìm tòi vũ trụ của con người là vô bờ bến, bên kia bầu trời sẽ có thứ gì? Trong vũ trụ, liệu có còn nơi nào phù hợp cho con người sinh sống ngoài Trái Đất? Chương trình học này sẽ đưa các bạn thám hiểm vũ trụ trời sao.]
[Yêu cầu: Sinh tồn 30 ngày]
[Ghi chú: Đề nghị trong nhóm có thành viên học vật lý]
Trác Phong bất lực cười, nói: "Xem ra Tiểu Kha đoán đúng rồi, lần này đi thám hiểm vũ trụ thật."
Lưu Chiếu Thanh nhìn chòng chọc dòng chữ "30 ngày", chau mày, "Bảo sao tận 7 tín chỉ, thời gian sinh tồn 30 ngày, dài hơn mấy môn sinh tồn lúc trước chúng ta từng học!"
Lâm Mạn La bất đắc dĩ nói: "'Ô nhiễm môi trường' ở khoa Môi trường lần trước cũng là môn sinh tồn, 3 tín chỉ, yêu cầu sinh tồn 14 ngày, nếu lần này đã lên tới 7 tín, thời gian sinh tồn gấp đôi cũng bình thường."
Kha Thiếu Bân nói: "Vấn đề là ở khoa Môi trường chỉ có điều kiện sống tệ thôi, không có quái vật tấn công, chúng ta đào hầm, tìm chút vật tư, muốn sống 14 ngày không hề khó. Khoa Vật lý là thám hiểm vũ trụ, ai biết được thư viện sẽ ném chúng ta lên hành tinh nào, đụng phải sinh vật ngoài hành tinh gì chứ..."
Việt Tinh Văn lập tức bắt chéo tay, "Dừng, dừng, dừng, cậu đừng có học theo miệng quạ của tớ chứ."
Kha Thiếu Bân không nói nữa, làm động tác kéo khóa miệng.
Nhưng mọi người đều biết suy đoán của Kha Thiếu Bân rất hợp lý... Vũ trụ bí ẩn, mối nguy hiểm không thể lường trước. Rốt cuộc bên kia bầu trời là thứ gì? Không ai có thể đoán được! Nhưng chắc chắn không đơn giản.
Việt Tinh Văn hít sâu, nói: "Còn 5 phút nữa sẽ bắt đầu, vẫn quy tắc cũ, nếu sau khi vào trường thi không thấy đồng đội nào, địa điểm mọi người được đưa tới khác nhau thì đừng manh động, thử xem có thể giao lưu bằng kênh nhóm không. Nếu kênh nhóm bị chặn thì bảo đảm mình an toàn trước đã, sau đó đợi Kha Thiếu Bân đưa Tiểu Đồ đi tìm."
Mọi người gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Xung quanh chợt yên tĩnh, tiếng kim đồng hồ tích tắc trên tường vang bên tai rõ rệt, không hiểu sao mọi người lại cảm thấy căng thẳng. Bầu không khí quá khác thường, Lưu Chiếu Thanh ho một tiếng phá vỡ sự im lặng, "Sao tự nhiên không nói gì thế? Mọi người đừng căng thẳng quá!"
Hứa Diệc Thâm cười, nói: "Anh xem nhiều phim khoa học viễn tưởng lắm rồi, chúng ta có nhiều di năng như vậy mà không xử được mấy sinh vật ngoài hành tinh sao? Nếu thật sự không đánh lại thì bỏ chạy cũng sống được mà."
Việt Tinh Văn nói: "Đúng vậy, mọi người lạc quan lên!"
Nghe vậy, mọi người cũng thả lòng hơn nhiều, dù sao có nhiều đồng đội bên cạnh thế này, đâu còn có đó, nhóm 183 bọn họ có bao giờ biết sợ đâu?
Không lâu sau đồng hồ đã điểm 8 giờ, tiếng máy móc quen thuộc vang lên, "Trường thi 'Sâu tận trời sao' sắp khởi động, vui lòng chuẩn bị..."
Dứt lời, cảnh tượng trước mắt mọi người tối sầm.
Khi mở mắt, Việt Tinh Văn phát hiện mình đang ở trong một căn phòng mang lại cảm giác rất khoa học kỹ thuật.
Căn phòng rộng khoảng 60m2, một phòng ngủ một phòng khách, vách tường và sàn nhà làm từ kim loại màu bạc, hệt như một tấm gương có thể chiếu rõ bóng hình cậu. Lơ lửng giữa phòng là một quả cầu thủy tinh màu xanh, trên đó có màn hình LCD rộng khoảng một mét, một vài thông tin chạy trên đó, tựa như "Tin mới hôm nay" vậy.
Việt Tinh Văn nhanh chóng nhìn quanh, không thấy các thành viên khác. Ngược lại cậu tìm thấy một tấm gương thử đồ trong phòng, cậu ngạc nhiên trông thấy mình mặc một bộ quân phục màu xanh tím than.
Chất vải của bộ quân phục rất tốt, được là phẳng phiu, kích thước như được may đo vừa vặn, dây lưng màu đen siết chặt vòng eo, chân còn xỏ một đôi giày da, thoạt trông cậu nhanh nhẹn hơn nhiều.
Chẳng lẽ lần này thư viện sắp xếp cho họ thân phận quân nhân?
Việt Tinh Văn thử mở kênh nhóm, cậu phát hiện khung nhập chữ có một dấu X đỏ quen thuộc... Kênh nhóm bị cấm sử dụng, cậu không thể liên lạc với đồng đội.
Bình Sách đang ở đâu? Việt Tinh Văn vừa nghĩ vậy, tiếng máy móc nhẹ nhàng bỗng vang lên: "Các thành viên nhóm hành động 183 vui lòng tập trung tại phòng họp số 7 tầng B74 ngay lập tức."
Như là sợ cậu không nghe thấy, thông báo này được phát lại ba lần.
Việt Tinh Văn còn tưởng mình nghe nhầm.
Tầng B74? Chẳng lẽ họ đang ở trong một căn cứ ngầm?
Nếu tính mỗi tầng cao 2.5m, tầng B74 tức là 185m dưới lòng đất!
Khoa học kỹ thuật của con người trong hiểu biết của cậu vẫn chưa thể xây dựng chỗ ở phù hợp cho con người ở độ sâu 185m dưới đất, chỉ việc cung cấp dưỡng khí thôi đã là một vấn đề khó nhằn, khỏi phải nói tới thiết bị phát điện, tuần hoàn nước lên xuống...
Xem ra, trình độ khoa học kỹ thuật ở chương trình học này tiên tiến hơn hiểu biết của họ hàng trăm năm.
Việt Tinh Văn nhanh chóng bình tĩnh lại, xoay người ra khỏi phòng.
Vừa ra cửa cậu đã nhìn thấy chiếc thang máy cách đó không xa, Việt Tinh Văn ấn nút đi xuống, định bụng xuống tầng B74 tập trung. Không ngờ khi bước vào thang máy, cậu ngạc nhiên nhận ra... vị trí mình đang ở là tầng B108, muốn đến tầng B74 không phải đi xuống, mà là đi lên.
Căn cứ ngầm này sâu hơn cậu vừa tính rất nhiều.
Việt Tinh Văn lập tức ấn nút [-74] trên thang máy, "ting", cửa thang máy đóng lại. Sau đó, chiếc thang máy chợt bay vút lên như tên lửa, thậm chí Việt Tinh Văn có cảm giác như mất trọng lượng... Tốc độ chạy của thang máy này cũng nhanh quá đó!
Không tới 5 giây, thang máy đã lên hơn hai mươi tầng, đến tầng B74.
Vừa bước ra ngoài, chiếc thang máy bên cạnh cũng dừng lại, Việt Tinh Văn đối diện với một ánh mắt quen thuộc.
Là Giang Bình Sách.
Đối phương cũng mặc quân phục, bộ quân phục gọn gàng, phẳng phiu tôn thêm vẻ khôi ngô tuấn tú của Giang Bình Sách. Nhất là gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị kia, tràn đầy khí chất sĩ quan hệ cấm dục, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Tim Việt Tinh Văn nảy lên, vội vàng dời tầm mắt.
Ngược lại, Giang Bình Sách rảo bước đi về phía Việt Tinh Văn, sắc mặt vốn lạnh như băng bỗng dịu dàng hơn nhiều khi nhìn thấy Tinh Văn. Hắn đứng trước mặt Việt Tinh Văn, cẩn thận quan sát đối phương, Tinh Văn đẹp trai thế này, khiến hắn không thể rời mắt.
Việt Tinh Văn bị hắn nhìn đến nỗi hai tai nóng rực, cậu vội vàng tìm chủ đề, nói: "Cậu cũng nhận được thông báo tập trung à?"
Giang Bình Sách gật đầu, thấp giọng nói: "Nhóm hành động 183, hẳn là biệt hiệu của chúng ta ở thế giới mới này."
Việt Tinh Văn đoán mò: "Gọi chúng ta đến họp, chẳng lẽ chuẩn bị giao nhiệm vụ sao?"
Giang Bình Sách nhíu mày, "Nơi này sâu hơn 180m dưới lòng đất, theo lý mà nói, con người là động vật cần ánh mặt trời, không ở được dưới đất, trừ phi môi trường sống ban đầu của con người đã bị phá hoại nghiêm trọng, không thể không trốn xuống đất."
"Xem ra môn 'Sâu tận trời sao' này là dạng 'tận thế hoang tàn' rồi." Việt Tinh Văn nói.
"Tận thế hoang tàn?" Giang Bình Sách khó hiểu nhìn cậu.
"Là một đề tài thường gặp trong tiểu thuyết và phim điện ảnh." Việt Tinh Văn giải thích: "Môi trường sống của con người bị phá hoại nặng nề, để kéo dài giống loài và nền văn minh, con người chỉ có thể xây dựng căn cứ ngầm, nơi ẩn náu, thành phố trên không nhờ sức mạnh của khoa học kỹ thuật tiên tiến, đây là thiết lập của tận thế hoang tàn."
"Tận thế liên quan đến vật lý, có thể là chiến tranh hạt nhân, ô nhiễm phóng xạ." Giang Bình Sách nói.
"Cũng có thể là thiên thạch va vào Trái Đất, hoặc là người ngoài hành tinh xâm chiếm địa cầu?" Việt Tinh Văn cười, bất đắc dĩ nhún vai, "Dù sao cũng là do thư viện quyết định, chúng ta chỉ có thể chấp nhận."
"Nói không chừng cả Trái Đất cũng bị hủy diệt rồi đó!" Hai người đang nói chuyện, một giọng nói chợt vang lên phía sau, là Kha Thiếu Bân và Tân Ngôn đang sóng vai đi tới.
"Chương trình học muốn chúng ta khám phá vũ trụ, hẳn nhóm hành động 183 chúng ta cần ra ngoài tìm kiếm nơi phù hợp để con người sinh sống, hoặc thu thập tài nguyên." Kha Thiếu Bân nghiêm túc nói: "Kiểu như là... quân cảm tử."
"Xem ra cuộc họp lát nữa, là để tiễn chúng ta trước khi lên đường?" Tân Ngôn bình tĩnh nói.
"Các cậu nói gì đó tốt đẹp chút được không!" Việt Tinh Văn bất lực nhìn Kha Thiếu Bân.
"Tớ suy đoán hợp lý thôi mà." Kha Thiếu Bân ho một tiếng, không đoán mò nữa.
Mấy giây sau, các thành viên khác cũng lục tục tới nơi, ngay lúc này, thông báo lại vang lên lần nữa: "Các thành viên nhóm hành động 183 vui lòng đến phòng họp số 7 ngay lập tức."
Ngay phía trước có một căn phòng, trên đó có ghi "Phòng họp số 7".
Việt Tinh Văn nhìn quanh, thấy các đồng đội đã đông đủ, ai nấy đều mặc quân phục, cậu bỗng có cảm giác không lành, nhưng vẫn dứt khoát bước lên, "Đi thôi, họp nào."
Sau khi mở cửa, phòng họp trống trải, căn bản không có "NPC" nào giao nhiệm vụ cho họ ở đây.
Việt Tinh Văn chưa kịp hiểu chuyện gì, mặt tường phía trước đã biến thành màn chiếu tinh thể lỏng to lớn, hai vị tướng mặc quân phục màu xanh tím than xuất hiện trong màn hình. Sĩ quan nam cao hơn một mét tám, vóc dáng cường tráng, vẻ mặt nghiêm nghị; người còn lại là một nữ sĩ quan dáng người thon thả, cô đứng bên phải anh ta, dáng đứng hiên ngang.
Hình ảnh ba chiều vô cùng chân thật, như thể hai người đang đứng trước mặt họ.
Nữ sĩ quan nhìn Việt Tinh Văn, mỉm cười hỏi: "Đội trưởng Việt Tinh Văn, 12 thành viên nhóm hành động 183 đã đến đủ chưa?"
Việt Tinh Văn đáp: "Đến đủ rồi."
Nữ sĩ quan bèn giới thiệu: "Đây là thiếu tướng Kalen, hôm nay anh ấy đích thân tập hợp mọi người đến họp là vì có nhiệm vụ quan trọng cần giao."
Mặt thiếu tướng Kalen nghiêm túc, trầm giọng nói: "Máy bay trinh sát không người lái của chúng ta phát hiện một nguyên tố kim loại vô cùng quý hiếm tại tinh vân Beta-71, có thể dùng để chế tạo chiến giáp tiên tiến nhất."
Anh ta dừng một lát, nói tiếp: "Máy bay trinh sát không người lái không kiểm tra được sinh vật sống ngoài hành tinh nào tồn tại trên hành tinh đó, để bảo đảm an toàn khi thu thập tài nguyên, chúng ta cần cử thêm một đội đặc chiến tinh nhuệ đến tinh vân Beta-71 trước, trinh sát và đo đạc cụ thể hơn. Sau khi cấp trên thảo luận, quyết định giao nhiệm vụ vinh quang lần này cho đội đặc chiến 183 chiến công lừng lẫy. Các bạn có đồng ý nhận nhiệm vụ này không?"
Việt Tinh Văn: "..."
Còn làm sao được nữa? Không nhận là trượt môn đó.
Kha Thiếu Bân lại đoán đúng rồi, họ đã thành "đội cảm tử khai hoang" thật rồi!