Trốn Thoát Khỏi Thư Viện

Chương 238




~ THOÁT KHỎI ĐÁM CHÁY ~

Tiếng chuông cảnh báo chói tai cùng ngọn lửa ngút trời nhanh chóng đánh thức các công nhân trong nhà máy.

"Cháy rồi!", "Mau, mau báo cảnh sát", "Trời ơi, bên kia mới nổ hả?" Tiếng thét, tiếng bước chân hỗn loạn liên tục vang lên ngoài hành lang.

Kha Thiếu Bân sốt ruột đến mức mồ hôi ướt đầu, cậu nhanh chóng gõ vào kênh nhóm: "Mọi người không sao chứ? Có bị thương không?"

Tần Miểu vẫn luôn bình tĩnh cũng sốt ruột hỏi: "Tiểu Lộ, các em đã ra ngoài chưa?"

Đêm khuya đúng lúc nổi gió, ngọn lửa và khói đen bị gió cuốn theo, sóng nhiệt trong không khí như muốn làm bỏng họ, Tần Lộ tiếp tục dịch chuyển đưa mọi người rời xa đám cháy, lúc này cô mới chưa hết hoảng hồn đáp lại: "Bọn em ra ngoài rồi, mọi người đều không sao. Tiếc là thi thể và chứng cứ bị hủy hết rồi..."


Mặt Giang Bình Sách trầm xuống, nói: "Xem ra hung thủ đã phát hiện ra chúng ta, nên mới nghĩ cách hủy thi diệt tích."

Việt Tinh Văn xòe tay, thứ trong tay cậu chính là nửa miếng ngọc thạch đã bị ăn mòn kia. Cậu nhìn Giang Bình Sách, ghìm giọng nói: "Chỉ còn mỗi cái này thôi, tiếc quá, chỉ có mỗi miếng ngọc này cũng không thể chứng minh gì hết."

Sắc mặt mọi người đều rất tệ. Họ vừa mới thoát chết, tình hình nguy cấp, căn bản không kịp đưa nhiều thi thể như vậy theo. Tân Ngôn nhíu mày, nói: "Chắc đội chữa cháy sẽ đến nhanh thôi, nếu kịp thời dập lửa, mấy thi thể kia sẽ bị lộ. Đám cháy bình thường chỉ có thể thiêu cháy người, nhưng không thể đốt xương thành tro cốt."

Lưu Chiếu Thanh sửng sốt, anh bỗng hoàn hồn, "Đúng vậy! Cơ thể người phải hỏa táng trong lò thiêu nhiệt độ cao mới có thể thành tro cốt, chỉ cần có thể dập lửa kịp thời, đến khi bên phòng cháy chữa cháy đến dọn hiện trường, họ có thể phát hiện xương người bị vùi trong này."


Giang Bình Sách nói: "Mọi người nghĩ đơn giản quá. Chỗ này đột ngột nổ tung, hiển nhiên hung thủ đã chuẩn bị từ trước, trong phân xưởng nước thải có rất nhiều chất khí dễ cháy nổ, chắc hẳn hắn ta đã chuẩn bị sẵn mồi lửa, sau khi phát hiện chúng ta tìm thấy thi thể, lập tức dẫn lửa vào. Các công nhân thấy lửa cháy lớn, chắc chắn sẽ báo cảnh sát, tôi đoán lúc này, đường cho xe cứu hỏa đã bị chặn rồi."

Việt Tinh Văn im lặng vài giây, bất lực thở dài, "Chỉ cần một chiếc xe tải là đủ chặn làn đường cho xe cứu hỏa rồi."

Trong hiện thực cũng có rất nhiều vụ cháy, vì đường cho xe cứu hỏa bị tắc, xe cứu hỏa không thể vào đám cháy kịp thời, dẫn đến đám cháy ngày càng lớn, cuối cùng không thể cứu được những người kẹt trong đám cháy.

Mà nhà máy phát nổ, kéo theo rất nhiều hóa chất nguy hiểm phản ứng, lúc này có rất nhiều chất khí dễ cháy nổ lan tràn theo gió, các phân xưởng sản xuất khác gần xưởng xử lý nước thải cũng có không ít hóa chất dễ cháy, vả lại, chỗ này cách kho không xa, hóa chất trong kho hàng lại nhiều không đếm xuể!


Một khi đám cháy lan ra theo gió, đâu chỉ xưởng xử lý nước thải này, nói không chừng cả nhà máy đều sẽ nổ tung, biến thành địa ngục trần gian trong giây lát!

Sức nước bình thường không thể dập đám cháy lớn thế này, dù lúc này Việt Tinh Văn khởi động kỹ năng "Mưa như trút nước" cũng không thấm vào đâu, buộc phải có nhân viên cứu hỏa thực hiện các biện pháp cứu hỏa chuyên nghiệp.

Nhưng nếu xe cứu hỏa bị chặn, đám cháy này... phải khống chế thế nào?

Nghĩ tới đây, Việt Tinh Văn lập tức quyết định, "Các thành viên ở ký túc xá lập tức chạy xuống tập hợp!"

Kha Thiếu Bân lo lắng nói: "Không phải bắt đầu hình thức chạy trốn rồi chứ? Chơi khăm quá vậy, chúng ta vẫn chưa phá án xong mà!"

Tân Ngôn nghiêm túc nói: "Nghe lời Tinh Văn, lập tức chạy xuống!"

Kha Thiếu Bân đánh chữ "OK", sau đó mở cửa chạy xuống tầng.
Mà lúc này, rất nhiều công nhân trong nhà máy vẫn chưa nhận thấy nguy hiểm, bởi vì ký túc xá cách xưởng xử lý nước thải hàng trăm mét, có lẽ có những người cho rằng đám cháy sẽ không lan đến ký túc xá, họ mở cửa sổ ló đầu ra, có vẻ đang hóng hớt.

Kha Thiếu Bân không hơi đâu lo nghĩ cho nhiều công nhân như vậy, cậu chạy xuống bằng tốc độ nhanh nhất, trên đường gặp cả đàn chị Lam, Tần Miểu, còn có Trác Phong, Hứa Diệc Thâm, Chương Tiểu Niên... cũng đang đi xuống.

Mọi người nhìn nhau, không nói gì nhiều, nhanh chóng chạy xuống tầng.

Lúc này, Tần Lộ đã nhanh chóng di chuyển mảng kiến tạo chờ sẵn bên dưới, mọi người ăn ý đứng cạnh Tần Lộ, cô nhanh nhẹn vạch điểm trên quả địa cầu, đưa mọi người ra cửa nhà máy.

Tiếng hệ thống quen thuộc vang lên: "Tự ý ra khỏi trường thi trong thời gian thi sẽ nhận kết quả không đạt."
Lưu Chiếu Thanh không nhịn được chửi ra miệng: "Đệt, bắt chúng ta đứng trong đám cháy trơ mắt nhìn nhà máy bị đốt thành tro hả?"

Kha Thiếu Bân nhỏ giọng hỏi: "Ý các anh là cả nhà máy đều sẽ nổ sao?"

Sắc mặt Tân Ngôn nghiêm túc, cậu ta nhìn về đám cháy phía xa, "E là vậy. Các cậu đã nghe hiện tượng Flashover[113] chưa? Khi nhiệt độ tăng lên đến mức 400 đến 600 độ sẽ khiến tất cả mọi vật có thể cháy nổ tung ngay lập tức, khiến tốc độ lan của lửa càng ngày càng nhanh, nhiệt độ tiếp tục tăng cao, lan rộng theo gió, gây ra hiệu ứng dây chuyền..."

Hứa Diệc Thâm đăm chiêu nói, "Chỗ này cũng là giữa rừng, đây cũng là nguyên nhân khó dập lửa khi nhà cửa ở đây bốc cháy nhỉ? Nhiệt độ trong không khí quá cao, dù không có lửa cũng khiến rất nhiều vật có thể cháy tự bốc hỏa, dẫn đến tuần hoàn ác tính."
Kha Thiếu Bân đẩy kính, nói: "Nhiệt độ không khí 400 độ, như vậy không phải chúng ta sẽ bị nấu chín luôn sao? Cứ ở trong này không ra ngoài, đến khi xe cứu hỏa đến chúng ta đã qua tuần thất đầu tiên luôn rồi đó."

Mọi người: "..."

Hiện giờ vẫn chưa có hiện tượng flashover như Tân Ngôn nói, cũng chưa xuất hiện hiệu ứng dây chuyền, đám cháy vẫn chỉ trong phạm vi phân xưởng xử lý nước thải, cách phân xưởng xử lý nước thải gần nhất là phân xưởng số 5, chuyên đóng gói thuốc, in ngày sản xuất, là khâu cuối cùng trong chuỗi sản xuất ở nhà máy.

Lưu Chiếu Thanh nhanh chóng nhận ra chuyện không ổn, "Phân xưởng số 5 chuyên đóng gói thuốc, chất rất nhiều giấy in, hộp giấy, nếu lửa lan qua đó thì toi rồi."

Trác Phong bình tĩnh nói: "Với khả năng của mấy người chúng ta, căn bản không thể khống chế lửa lớn trong nhà máy. Chúng ta không có tường phòng cháy chữa cháy, không có thiết bị dập lửa, mọi người nhìn hướng gió kìa!"
Không cần Trác Phong nhắc nhở, cơn gió vừa phả tới đã đưa khói trong không khí đến trước mặt mọi người, rất nhiều thành viên đều bị sặc khói, họ tin rằng không bao lâu nữa, gió sẽ thổi lửa đến những nơi khác...

Gây ra phản ứng dây chuyền.

Cả nhà máy sẽ biến thành biển lửa!

Giang Bình Sách lướt nhìn các thành viên, nhanh chóng điểm lại một lượt kỹ năng của mọi người, rồi ghìm giọng nói: "Giờ không có thời gian nghĩ đến chuyện khác, giữ mạng quan trọng hơn. Dù hệ tọa độ của tôi có thể đưa mọi người lên cao, nhưng chỉ có thể kéo dài nửa tiếng, chắc chắn chưa thể dập đám cháy lớn thế này trong nửa tiếng, đến lúc đó kỹ năng mất hiệu lực, mọi người rơi xuống vẫn sẽ chết cháy. Chúng ta không thể rời khỏi nhà máy, vậy nên, nếu đã không thể lên trời, chỉ có thể xuống đất thôi."
Hai mắt Chương Tiểu Niên sáng quắc, "Ý anh là giờ em đào hầm?"

Việt Tinh Văn vỗ vai Chương Tiểu Niên, nói: "Đành phải trốn xuống đất thôi, tranh thủ thời gian đi." Cậu cẩn thận quan sát xung quanh, nói tiếp: "Không thể đào ngay trước cửa, tìm chỗ khác đi."

Giang Bình Sách mở điện thoại ra xem lại bản đồ nhà máy, rồi nhanh nhẹn quyết định, "Tần Lộ, 15 độ bên phải, 200 mét, chúng ta sang góc tây nam nhà máy."

Tần Lộ gật đầu, dịch chuyển theo số liệu Giang Bình Sách nói.

Phía xa, ngọn lửa hừng hực thắp sáng trời đêm, khói mù và đám cháy lan rộng theo gió, chẳng mấy chốc phân xưởng số 5 đã bốc cháy!

"Uỳnh", phân xưởng số 5 cũng đã phát nổ!

Tiếng la hét vang lên từ ký túc xá cách đó xa hơn, cuối cùng rất nhiều công nhân mới nhận ra độ nghiêm trọng của vấn đề, bắt đầu co chân lên chạy, họ điên cuồng lao về phía cổng nhà máy, khi đến cổng lại phát hiện....
Cổng sắt lớn của nhà máy bị khóa, mà bảo vệ trực đêm lại không ở trong phòng.

Có người vừa đập cửa và hét, "Bảo vệ đâu? Mở cửa nhanh lên!" "Chỗ này nguy hiểm lắm, chúng ta phải trốn ra thôi!" "Gọi điện thoại cho sếp Trương..." "Không gọi được!" "Tìm thang đi, mau tìm thang để trèo ra ngoài!"

Tiếng la hét của đám đông đinh tai nhức óc, xen lẫn là tiếng mắng chửi và tiếng khóc, nhóm Việt Tinh Văn còn chưa lo xong cho mình, đương nhiên cũng không giúp được những công nhân vô tội kia.

Chương Tiểu Niên triệu hồi máy đào, đào một cái hố rất to sâu mười mấy mét, bảo đảm hầm đủ sâu để không bị lửa cháy lan vào, Tân Ngôn đề nghị, "Trộn thép của khoa Kiến trúc với bùn rồi đậy kín hầm, đừng để lại bất kỳ khe hở nào. Nếu không sẽ có rất nhiều khói tràn vào hầm, khiến chúng ta ngộ độc cacbon monoxit. Đàn chị Mạn La sẽ lọc sạch không khí ô nhiễm dướt đất, hẳn cũng đủ cho chúng ta sống mười mấy tiếng."
Lâm Mạn La nói: "Chị hiểu rồi, giống như khi chúng ta trốn trong hầm ở khoa Môi trường, có cây xanh của chị và bình chưng của Tân Ngôn, không khí và nguồn nước không thành vấn đề."

Chương Tiểu Niên gật đầu, cậu vươn tay phải, nhanh nhẹn trộn thép với bùn chế tạo tường xi măng đậy kín hầm, thép trộn bùn sẽ không cháy, dù lửa có lan tới tận đây cũng không thiêu được họ.

Xây dựng hầm ngầm xong, Tần Lộ lấy quả địa cầu ra đưa mọi người vào trong căn hầm được lấp kín, sau đó Lâm Mạn La triệu hồi cây xanh, khởi động kỹ năng lọc không khí.

Mùi khói gay mũi biến mất gần hết, cuối cùng không khí trong lành cũng giúp họ có thể hít thở bình thường.

Mọi người đều thở phào.

Tiếng "ruỳnh" vang dội không ngừng vọng vào từ bên ngoài, đúng như Giang Bình Sách dự đoán, các tòa nhà trong nhà máy nối đuôi nhau bốc cháy, cả nhà máy đã hóa thành biển lửa.
Nếu không thể mở cửa kịp thời, có lẽ...

Công nhân trong nhà máy sẽ chết sạch.

Hàng trăm người chết tại đây, đến khi đó sẽ có vô số thi thể cháy đen, dù cứu hỏa xong có phát hiện mấy bộ xương trong phân xưởng xử lý nước thải cũng khó tra được căn nguyên, điều tra được sự thật về cái chết của họ.

Kha Thiếu Bân khẽ thở dài, nói với Việt Tinh Văn: "Hung thủ làm đúng không? Người này bị điên thật rồi, nhiều đồ nguy hiểm dễ cháy nổ như vậy, hắn ta lại đốt cả nhà máy, hắn ta muốn toàn bộ công nhân trong nhà máy đều vùi mình trong đám cháy sao?!"

Việt Tinh Văn nghiêm túc nói: "Đừng quên, năm đó Châu Già Nam cũng chết vì hỏa hoạn."

Nghe tới đây, mọi người đều rùng mình.

Châu Già Nam chết trong đám cháy, nếu hung thủ thật sự là người thân của Châu Già Nam quay về trả thù, hắn ta tâm lý méo mó, quả thật có thể làm ra hành động điên cuồng "đốt cả nhà máy, thiêu chết toàn bộ mọi người".
Vậy thì, chắc chắn lúc này hắn ta không ở nhà máy.

Giang Bình Sách hỏi Việt Tinh Văn: "Có phải cậu đã nghĩ đến ai có thể là hung thủ rồi không?"

Việt Tinh Văn hít sâu, gật đầu, "Đúng vậy, một người bị chúng ta bỏ qua."

Hai người nhìn nhau, cùng lên tiếng: "Người cùng phòng làm việc với chúng ta... tổ trưởng Tiêu Văn Huy?"

Chú thích:

113, Flashover: gây ra do việc tăng nhiệt độ tới mức có thể khiến các vật liệu trong phòng tự bốc cháy, kéo theo sự bùng lửa đột ngột của cả căn phòng. Dấu hiệu nhận biết khi nó sắp diễn ra nhiệt độ trong phòng cao và những ngọn lửa trong giới hạn khói, không khí.

Trong những thử nghiệm được kiểm soát nghiêm ngặt, người ta đo được rằng hiện tượng flashover có thể nóng từ 200 độ C tới 600 độ C, tăng nhanh chóng chỉ trong vòng 3 phút. Flashover là hiện tượng kinh hoàng nhất có thể xảy ra trong một đám cháy, người lính cứu hỏa chỉ có vài giây để thoát khỏi khu vực ảnh hưởng.
~ PHÂN TÍCH CỦA TÂN NGÔN ~

Các thành viên khác chưa từng gặp người tên Tiêu Văn Huy này, Lam Á Dung và Lâm Mạn La phụ trách kiểm tra thông tin công nhân trong nhà máy cũng không chú ý nhiều tới hắn ta. Nhưng Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách lại có ấn tượng rất sâu đậm, dù sao người này cũng là tổ trưởng làm việc cùng phòng họ.

Người đàn ông trung niên hơi mập này luôn phưỡn cái bụng bia, khi nói chuyện hay cười tủm tỉm, thái độ vô cùng thân thiện, rất khó để liên hệ hắn ta với "hung thủ" điên khùng bất chấp.

Thấy hai người nhắc đến tên Tiêu Văn Huy, Kha Thiếu Bân lập tức lấy máy tính ra, mở hồ sơ công nhân đàn chị Lâm thống kê, tìm đến trang của Tiêu Văn Huy, phóng lên cho mọi người xem.

Lâm Mạn La nhìn hồ sơ, lập tức nhớ ra người này, "Tiêu Văn Huy? Tổ trưởng thuộc phòng dự án, thông thường mấy dự án nhà máy hóa chất kết hợp với nhà máy thuốc khác đều là hắn ta phụ trách trao đổi, Tinh Văn và Bình Sách nghi ngờ hắn ta à? Chị nhớ khi bọn chị chỉnh lý hồ sơ, hồ sơ của anh ta không có gì đáng nghi hết."
Lam Á Dung nói theo: "Đúng vậy, năm nay hắn ta 35 tuổi, 20 năm trước khi Châu Già Nam bỏ mình trong vụ hỏa hoạn, hắn ta mới 15 tuổi, độ tuổi đó thì không thể là chồng hay con trai Châu Già Nam được, trong sơ yếu lý lịch cũng điều là con một, không có anh chị em, lại thêm hắn ta họ Tiêu, bố mẹ đều không phải họ Châu, vậy nên cũng không thể là em trai Châu Già Nam."

Lâm Mạn La nói: "Quan trọng là lý lịch của Tiêu Văn Huy cho biết bố mẹ hắn ta vẫn còn sống, có một người vợ làm giáo viên, còn có một cô con gái 7 tuổi, gia đình hạnh phúc chan hòa, hắn ta hoàn toàn không có động cơ gây án, vậy nên khi đó bọn chị đã loại hắn ta."

Một hồ sơ như vậy đúng là không có nhiều điểm khả nghi. Nhưng Tiêu Văn Huy thật sự đơn giản như trên giấy tờ viết thôi sao?

Việt Tinh Văn hỏi: "Hắn ta tốt nghiệp đại học gì?"
Kha Thiếu Bân chỉ vào sơ yếu lý lịch, nói: "Khoa Hóa học ứng dụng thuộc trường Hóa, nhưng 40% công nhân nhà máy này tuyển vào đều là sinh viên tốt nghiệp trường Hóa, chỉ với thông tin này, sao có thể xác định hắn ta là hung thủ?"

Việt Tinh Văn định lên tiếng, bỗng nghe Giang Bình Sách nói: "Thời gian và quá trình tử vong của Trần Tú Mai."

Giang Bình Sách nói đúng những gì cậu đang nghĩ, Việt Tinh Văn quay sang nhìn đối phương, "Sáng nay Trần Tú Mai từ chức, đàn anh Hứa tận mắt nhìn thấy Trần Tú Mai kéo vali ra khỏi nhà máy, vậy nên chắc chắn bà ta bị hại bên ngoài nhà máy. Mà người chúng ta nghi ngờ, Lâm Tự Sâm lại chưa từng rời khỏi nhà máy vào chiều nay, ông ta không thể gϊếŧ người ở khoảng cách xa như vậy."

Tân Ngôn nói: "Đúng vậy Lâm Tự Sâm là chủ nhiệm phòng thí nghiệm, phòng làm việc ngay cạnh chúng tôi, cả ngày hôm nay ông ta đều có mặt ở chỗ làm."
Giang Bình Sách tiếp lời Việt Tinh Văn, "Nhưng hôm nay Tiêu Văn Huy nghỉ làm cả ngày, sáng sớm nay hắn ta gọi cho tôi và Tinh Văn, nói con gái hắn ta đi học vũ đạo bị trật chân, hắn ta phải đưa con đi khám."

Lưu Chiếu Thanh cẩn thận ngẫm lại suy luận của hai người, anh xoa cằm suy nghĩ một lát, bỗng nói: "Phải rồi, còn một chuyện nữa, thi thể trong ao nước thải bị chặt thành nhiều phần, nếu gϊếŧ người chặt xác trong nhà máy sẽ rất ồn ào, dễ bị người khác chú ý! Nếu chặt xác ngoài nhà máy rồi đưa thi thể về đây sẽ tiện hơn nhiều."

Việt Tinh Văn gật đầu, "Vậy nên tôi nghi ngờ ba người từ chức khi trước cũng bị hại bên ngoài nhà máy."

Kha Thiếu Bân xem lại lý lịch của Tiêu Văn Huy, người đàn ông trong ảnh có ngũ quan thật thà phúc hậu, thật sự không giống hung thủ, cậu đẩy kính, nghi ngờ nói: "Nhưng động cơ là gì? Bố Tiêu Văn Huy họ Tiêu, mẹ họ Lâm, có lẽ người chết Châu Già Nam không phải chị em với anh ta, cũng không phải họ hàng, hắn ta có lập trường gì trả thù Châu Già Nam?"
Mọi người đều im lặng.

Nếu là Tiêu Văn Huy gây án, quả thật không thể giải thích động cơ, thoạt trông hắn ta có gia đình hạnh phúc mỹ mãn, cũng không có quan hệ thân thích gì với Châu Già Nam đã chết 20 năm trước, hắn ta có thù hận gì với họ mà gϊếŧ người liên hoàn?

Việt Tinh Văn sắp xếp lại suy nghĩ, nói: "Chắc chắn Trần Tú Mai bị hại ngoài nhà máy, vậy nên Châu Kỳ Kỳ và Lâm Tự Sâm vẫn ở nhà máy cả chiều nay có thể loại bỏ. Còn chủ nhiệm phân xưởng Dư Thần Minh thì sao? Chiều nay có đi làm không?"

Trác Phong nói: "Không đi, lúc trước mọi người nói nghi ngờ ông ta, anh đã cố ý theo dõi, cả ngày hôm nay không thấy ông ta xuất hiện tại phân xưởng, hẳn là xin nghỉ rồi."

Giang Bình Sách và Việt Tinh Văn nhìn nhau, kết luận: "Hung thủ là một trong hai người Dư Thần Minh, Tiêu Văn Huy? Dù sao chỉ có người hôm nay không đến nhà máy mới có thể gϊếŧ Trần Tú Mai."
Kha Thiếu Bân phân tích: "Nếu phải chọn một trong hai người này, em cảm thấy Dư Thần Minh có khả năng hơn, ông ta chỉ lớn hơn Châu Già Nam một tuổi, lại thêm thông tin 'góa vợ' trong lý lịch, nếu ông ta là chồng Châu Già Nam đến phân xưởng báo thù, động cơ có thể hiểu được."

Lưu Chiếu Thanh gãi đầu, "Nhưng anh lại thấy nếu Dư Thần Minh là hung thủ thì xuôi chèo mát mái quá."

Hứa Diệc Thâm cười híp mắt, nói: "Mọi người đừng quên, thư viện thường xuyên không chơi theo kiểu bình thường, trước khi tìm được bằng chứng rõ ràng hơn, phân tích của chúng ta vẫn có thể sai."

Mọi người nhìn nhau, đều có vẻ bất đắc dĩ.

Hứa Diệc Thâm nói đúng, vẫn phải có chứng cứ lên tiếng.

Phân tích dựa trên lý lịch hiện giờ đều là phán đoán chủ quan của họ, chưa chắc đã hoàn toàn chính xác.
Chỉ có một điều chắc chắn là hung thủ có liên quan đến "chuyện đó" mà Trần Tú Mai nói, nếu không, Trần Tú Mai cũng không gặp ác mộng suốt ngày sau khi ba người kia mất tích liên tiếp, hơn nữa nửa đêm còn hẹn Lâm Tự Sâm lên sân thượng nói chuyện, nhắc đến từ "báo thù" kia.

Rốt cuộc "chuyện đó" trong miệng Trần Tú Mai là gì?

Việt Tinh Văn nghĩ tới đây, bỗng nói: "Rất có thể suy luận của chúng ta đã đi sai hướng rồi, 'chuyện đó' mà Trần Tú Mai và Lâm Tự Sâm nói trên sân thượng có thật sự là cái chết của Châu Già Nam không? Nếu không phải, vụ án Châu Già Nam tử vong sẽ trở thành thông tin quấy nhiễu lớn nhất, khiến suy nghĩ của chúng ta lệch đi."

Kha Thiếu Bân đau đầu day huyệt thái dương, "Nhưng tớ đã tìm toàn bộ tin tức trong 25 năm qua rồi, những năm này chỉ có một vụ án mạng từng xảy ra trong nhà máy thôi, cũng là 'cái chết của Châu Già Nam'. Nếu 'chuyện đó' khiến Trần Tú Mai liên tục gặp ác mộng, vội vàng chạy trốn không phải án mạng, vậy là chuyện gì được chứ?"
Tân Ngôn bỗng nói: "Có những tổn thương còn đáng sợ hơn cái chết."

Kha Thiếu Bân quay sang nhìn cậu ta, đúng lúc chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Tân Ngôn, cậu ta nói với giọng bình tĩnh: "Các cậu còn nhớ, chuyện tạt axit vào mặt người khác xảy ra trong thư viện hồi đầu không?"

Nghe tới đây, mọi người đều khựng lại...

Đó là khi mọi người mới đến thư viện, trong khi học môn toàn trường đầu tiên "Chạy định hướng" có hai nhóm sinh viên đã tranh chấp với nhau để giành thẻ tích điểm, một bạn học khoa Hóa đã không kiềm chế được tạt axit sunfuric vào người các bạn học khác, khiến bốn nữ sinh hủy dung tại chỗ.

Axit sunfuric đã được cường hóa của thư viện có thể ăn mòn một con dã thú thành vũng máu một cách nhanh chóng, khuôn mặt của mấy nữ sinh bị tạt axit khi đó bị ăn mòn đến máu thịt lẫn lộn trong giây lát, lớp da và cơ thịt trên mặt bị thiêu hết thành máu, vết thương sâu đến tận xương!
Vết thương đau đớn như vậy, quả thật còn đáng sợ hơn cái chết.

Dù sau khi về thư viện vết thương tự động hồi phục, mặt mày của họ cũng khôi phục như cũ, nhưng trải nghiệm như cơn ác mộng này, chắc chắn vẫn khiến các cô gái phải nhớ đến hết đời.

Để ngăn chặn thảm kịch như vậy xảy ra, liên minh các trường đại học đã bắt tay nhau đưa ra "Quy ước sinh viên trong thư viện", còn nhờ các đàn chị học ngành tâm lý giúp các cô gái bị tạt axit thoát khỏi ám ảnh, khi đó sóng gió này mới dần dần qua đi.

Sau này, trong thư viện không còn vụ tranh chấp nào nữa, khi dùng kỹ năng, mọi người cũng biết chừng mực, không tấn công các bạn học khác. Nhưng vụ việc ban đầu này vẫn như bóng ma bao phủ trên đầu mọi người, mỗi khi nhắc lại, vẫn khiến người khác không khỏi rùng mình.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tân Ngôn, Việt Tinh Văn chau mày, hỏi: "Ý cậu là hung thủ báo thù không phải vì Châu Già Nam, mà còn có người khác trong nhà máy bị nhóm Trần Tú Mai hại... Người đó bị thương không chết nhưng còn tàn nhẫn hơn gϊếŧ chết?"

"Ừ." Tân Ngôn bình tĩnh nói: "Thật ra, chúng ta có thể suy nghĩ kỹ lại cách thức gây án của hung thủ. Ban đầu, chúng ta đều nghi ngờ hung thủ dùng hóa chất cực độc như natri xyanua, bởi vì chỉ cần vài gram natri xyanua thôi đã đủ gϊếŧ chết một người trưởng thành, có tác dụng nhanh. Lại thêm kho thuốc cũng có bảo quản loại hóa chất này, nếu hung thủ có thể nghĩ cách lấy được nó thì có thể gϊếŧ người liên hoàn toàn nhà máy mà không ai hay biết."

Việt Tinh Văn nói tiếp theo lối suy luận của Tân Ngôn: "Nhưng lúc này, chúng ta phát hiện hung thủ không gϊếŧ người trong nhà máy, mà ra tay sau khi đám người Trần Tú Mai rời khỏi nhà máy?"
"Đúng vậy, nếu đã gϊếŧ người bên ngoài nhà máy, chưa chắc hung thủ đã hạ độc bằng natri xyanua để họ chết nhanh chóng, hắn ta cũng có thể từ từ hành hạ họ đến chết."

Tân Ngôn nhìn sang Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách, nói: "Nơi chúng ta phát hiện thi thể là ao nước thải. Khâu xử lý nước thải trong nhà máy chắc chắn không cần đến hóa chất nguy hiểm có tính ăn mòn mạnh như axit flohydric. Vậy chỉ có một khả năng.... Trong ao nước thải vốn không có axit flohydric, mà khi hung thủ ném thi thể vào trong ao, trên thi thể đã có sẵn axit flohydric rồi."

Cậu ta dừng một lát, tổng kết: "Nói cách khác, hung thủ không dùng natri xyanua để gϊếŧ người, mà là axit flohydric."

Câu nói này của Tân Ngôn khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc trố mắt.

Mặc dù kiến thức hóa học nông cạn, nhưng sau mấy ngày được Tân Ngôn "phổ cập", mọi người cũng biết natri xyanua là chất cực độc, chỉ dùng một lượng siêu nhỏ thôi cũng khiến người tử vong trong vài phút ngắn ngủi; còn axit flohydric là axit có tính ăn mòn rất mạnh, nó không khiến người chết ngay lập tức, mà như axit sunfuric, từ từ ăn mòn da thịt con người.
Gϊếŧ người bằng natri xyanua, chỉ mấy phút thôi người sẽ chết.

Nhưng nếu từ từ hành hạ người khác bằng axit flohydric, vậy thì thật sự không dám tưởng tượng đau đớn mà bốn người Trần Tú Mai phải chịu đựng trước khi chết! Thứ có thể ăn mòn cả ngọc thạch, tạt nó lên người sẽ có cảm giác gì?! Chẳng phải nỗi đau bị hóa chất từ từ ăn mòn da và máu thịt còn thê thảm hơn cả "tử hình lăng trì" trong mười hình phạt ghê rợn nhất sao?

Ngành hóa học này, nếu bị người có ý đồ lợi dụng, thật sự rất đáng sợ!

Việt Tinh Văn siết chặt nắm đấm.

Phân tích của Tân Ngôn khiến họ bỗng như được khai sáng.

Không hổ là môn suy luận 6 tín chỉ, thông tin gây hiểu nhầm và chướng ngại vật quá nhiều. Nếu hung thủ không liên quan đến Châu Già Nam, toàn bộ phương hướng điều tra khi trước của họ đều sai!
Nghĩ kỹ lại, quả thật hung thủ đã dùng axit flohydric để ăn mòn thi thể những người này, nhưng rốt cuộc là gϊếŧ người xong mới ăn mòn? Hay ngâm họ trong dung dịch từ khi còn sống đến chết, sau đó ném thi thể vào trong ao nước thải?

Giờ xem ra, vế sau có khả năng hơn.

Nếu gϊếŧ người bên ngoài nhà máy, hung thủ có vô số cách để xử lý thi thể, nhưng hắn ta nhất quyết chọn cách thức cực đoan như "ăn mòn thi thể bằng axit flohyrdic". Phương thức gây án số một mà hung thủ lựa chọn thường liên quan đến động cơ gây án của hắn. Có lẽ trong những năm qua, có người vô tội cũng bị hóa chất ăn mòn, sống không bằng chết?