Trốn Thoát Khỏi Thư Viện

Chương 228




~ BA CÔNG NHÂN TỪ CHỨC ~

Thông tin Lâm Mạn La gửi vào kênh nhóm đúng là rất lạ, gần đây có ba công nhân từ chức ngay gần lúc về hưu?

Thường thì, người trẻ tuổi thấy đãi ngộ không đủ tốt, hoặc không hòa hợp với đồng nghiệp, từ chức tìm việc khác là chuyện rất bình thường, họ vẫn còn khả năng và điều kiện để liều mạng. Nhưng công nhân già sắp về hưu, đã làm việc nhiều năm ở đơn vị này mà từ chức thì rất thiệt thòi, huống chi ở tuổi này muốn tìm công việc khác vô cùng khó khăn.

Việt Tinh Văn lập tức hỏi: "Lý do nghỉ việc của họ là gì?"

Lâm Mạn La nhanh chóng chỉnh lý lại tài liệu, tổng kết đơn giản: "Bành Dũng, 50 tuổi, lý do trên đơn xin thôi việc là ra nước ngoài chăm hai cháu gái sinh đôi mới sinh của con trai con dâu; Dịch Kiện Cường, 52 tuổi, lý do từ chức là di cư sang nước ngoài với con cái; Trình Đức, 55 tuổi, từ chức về nhà chăm sóc bạn đời vì vợ mình bị Alzheimer."


Thoạt nhìn thì lý do được ba bản báo cáo này đưa ra cũng hợp lý. Nhất là hai người ra nước ngoài, chắc chắn thu nhập của con họ rất cao mới có thể đón bố mẹ ra nước ngoài sống, từ bỏ công việc trong nước cũng không lỗ lắm; còn người chăm sóc bạn đời kia có thể giải thích là vợ chồng tình cảm sâu nặng, bằng lòng bỏ công việc vì bạn đời.

Nhưng Việt Tinh Văn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.

Cậu vô thức ngoảnh sang nhìn Giang Bình Sách, nhỏ giọng hỏi: "Cậu thấy sao?"

Giang Bình Sách đáp: "Căn bản không thể kiểm chứng hai người xuất ngoại. Nếu đồng nghiệp trong đơn vị không liên lạc được với họ sau khi từ chức, cũng không nghi ngờ họ gặp chuyện gì."

Việt Tinh Văn gật đầu: "Đúng vậy, xuất ngoại là một lý do rất hay, tới đây chúng ta nghe ngóng thử tình hình của hai người này. Với cả, cũng phải nghĩ cách điều tra người nghỉ việc về nhà để chăm sóc vợ bệnh kia."


Đúng lúc này, tiếng "tinh" bỗng vang lên cạnh họ, một người đàn ông mặc vest bước ra thang máy, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách lập tức dừng lại. Người kia nhìn thấy họ, cười híp mắt bước lên, chủ động bắt chuyện: "Sao hai người lại ra đây? Định đi đâu à?"

Việt Tinh Văn đáp: "Vào nhà vệ sinh."

Người đàn ông bèn nói: "Ồ, vậy hai cậu đi nhanh về nhanh, tôi có chuyện cần bàn giao với các cậu."

Dứt lời, hắn ta quay người đi vào phòng làm việc của hai người, Giang Bình Sách ra hiệu cho Việt Tinh Văn, dùng khẩu hình nói "Tổ trưởng Tiêu Văn Huy". Vừa rồi, Giang Bình Sách lật qua tài liệu trên chiếc bàn thứ ba trong văn phòng, phát hiện hầu hết các tài liệu có chữ ký "Tiêu Văn Huy", người này phụ trách móc nối các hạng mục giữa nhà máy hóa chất và công ty dược.

Việt Tinh Văn nói nhỏ: "Xem ra hắn ta giống NPC giao nhiệm vụ, chúng ta có cần quay lại trước không?"


Giang Bình Sách tán thành: "Ừ, giả vờ vào phòng vệ sinh đi một vòng rồi quay về."

Hai người đi tới phòng WC cuối hành lang, sau đó quay lại văn phòng, quả nhiên tổ trưởng Tiêu đang ngồi sau bàn làm việc của hắn ta, hắn ta đưa cho họ một tập tài liệu, híp mắt nói: "Đây là bản kế hoạch sản xuất của hạng mục tiếp theo hợp tác với y dược Duệ Khoa, hai cậu tranh thủ thời gian đọc một lượt, không có vấn đề gì thì nộp lên xin chữ ký lãnh đạo, tháng sau bắt đầu làm."

Giang Bình Sách nhận bản kế hoạch, ngồi vào chỗ đọc kỹ càng với Việt Tinh Văn.

Y dược Duệ Khoa là công ty dược có tiếng trong nước, nghiên cứu chính về các sản phẩm dược chống ung thư, lần này họ hợp tác với nhà máy hóa chất sản xuất một loại thuốc hóa học có tính chất gây độc tế bào phục vụ trong hóa trị ung thư, tên là '4-[Bis(2-chloroethyl)amino] benzenebutanoic axit'."
Việt Tinh Văn nhìn cái tên thôi đã thấy đau đầu, dù Giang Bình Sách học tự nhiên, hắn cũng không hiểu công thức phân tử hóa học hữu cơ phức tạp thế này, hai người nhìn nhau, Giang Bình Sách nói: "Cứ ghi lại đã, lúc về hỏi Tân Ngôn và Lưu Chiếu Thanh."

Việt Tinh Văn gật đầu, giơ ngón tay chỉ lên bản kế hoạch, ý là hai chúng ta mỗi người nhớ một trang.

Hai người đều có trí nhớ tốt, chẳng mấy chốc đã thuộc các phần quan trọng trong bản kế hoạch. Kim đồng hồ trôi dần đến 5 giờ chiều, tổ trưởng Tiêu vươn vai, cười nói: "Sắp tan làm rồi, tôi phải về đón con gái tan học đây!" Hắn ta xoa cái bụng bia hơi hở ra, đứng dậy ra ngoài.

Đợi hắn ta khuất bóng, Việt Tinh Văn mới hỏi trong kênh nhóm: "Nhà máy có nhà ăn cho công nhân đúng không?"

Nếu có cung cấp ký túc xá cho công nhân, lý ra cũng phải có nhà ăn mới phải, cũng đâu thể gọi đồ ăn ngoài mỗi ngày.
Quả nhiên, Chương Tiểu Niên đáp ngay: "Nhà ăn công nhân ở tầng một tòa ký túc, em với đàn anh Hứa vừa mới xuống xem rồi, thực đơn tối nay có sườn kho, cá hấp, cà tím xào đỗ với cải ngồng xào tỏi, trong nhà ăn có thực đơn đó, ngày nào cũng đổi món, công nhân quẹt thẻ cơm nhà máy phát cho là ăn được luôn."

Kha Thiếu Bân thấy tên món ăn là sáng mắt lên: "Nghe có vẻ ngon hơn cơm của thư viện đó!" Ngày nào họ cũng ăn cà rốt luộc, rau luộc ở thư viện, vị giác sắp thoái hóa rồi.

Tân Ngôn nhìn cậu, bình tĩnh nói: "Đồ ăn trong nhà máy cậu cũng dám ăn à? Không sợ có độc trong đồ ăn?"

Kha Thiếu Bân xoắn xuýt nhíu mày: "Không tới nỗi vậy chứ? Bỏ độc vào đồ ăn của công nhân, không phải công nhân trong cả nhà máy sẽ chết hết à?"

Tân Ngôn nói: "Ai biết được thư viện có hạ độc gϊếŧ hết công nhân trong nhà máy, để họ biến thành xác sống, chuyển sang hình thức chạy thoát hay không."
Kha Thiếu Bân sửng sốt, gật đầu nói: "Chí phải, vậy chúng ta mua mấy gói mỳ nha?"

Tân Ngôn nghiêng đầu, ho nhẹ một tiếng như thể đang nhịn cười. Kha Thiếu Bân nhận ra cậu ta đang đùa mình, không khỏi tức giận nói: "Cậu đừng có nói nhố nhăng với cái mặt nghiêm túc đó được không?"

Tân Ngôn nhún vai, "Cũng không hẳn là nhố nhăng, xuống nhà ăn xem sao đã, nếu các công nhân khác ăn cơm mà không sao thì chúng ta ăn sau cũng không muộn."

Đúng sáu giờ tối, nhà ăn cho công nhân bắt đầu phục vụ.

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách vừa đến nhà ăn đã thấy Kha Thiếu Bân và Tân Ngôn chiếm một chỗ gần cửa sổ.

Cứ đụng vụ "ăn" này, Kha Thiếu Bân luôn là người tích cực nhất. Việt Tinh Văn nhìn họ, ra ý chào, rồi ngồi xuống bàn ăn bên cạnh cùng Giang Bình Sách.

Không lâu sau, bốn cô gái cũng đến, họ xếp hàng lấy cơm rồi ngồi cách đó không xa.
Lâm Mạn La giấu tay dưới bàn, nhanh chóng gõ chữ lên kênh nhóm: "Giờ cơm tối có rất nhiều nhân viên các phòng ban đến nhà ăn, chúng ta có nên tranh thủ hỏi thăm gì không?"

Việt Tinh Văn đáp lại: "Được. Nhưng phải chú ý cách diễn đạt, đừng để người ta nghi ngờ."

Lam Á Dung nói: "Yên tâm, bọn chị đã điều tra rõ ràng kết cấu nhân sự trong nhà máy rồi, xác định được bộ phận ba công nhân kia công tác, ảnh hồ sơ của tất cả công nhân đều ở trong máy tính chị, lát nữa có thể đối chiếu tìm chỗ ngồi."

Tần Lộ hít sâu, nói: "Mọi người cử em làm diễn viên, đã viết sẵn lời thoại rồi."

Việt Tinh Văn khen ngợi: "Hiệu suất của mọi người cao quá."

Hiển nhiên bốn cô gái đã tận dụng thời gian buổi chiều, nghiên cứu toàn bộ nhân sự trong nhà máy, thấy mọi người đều cố gắng như vậy, Việt Tinh Văn cũng rất vui mừng.
Một lát sau, có mấy công nhân nam ngồi xuống bàn ngay cạnh Lâm Mạn La, Lâm Mạn La ra hiệu cho Tần Lộ, Tần Lộ bèn bê khay qua ngồi đối diện một người, giả bộ hỏi bâng quơ: "Anh Lưu, nghe đâu ông Bành bên bộ phận các anh nghỉ việc mấy ngày rồi hả? Sao tự nhiên lại nghỉ thế?"

Người đàn ông Tần Lộ gọi là "anh Lưu" này khoảng 25 tuổi, trông có vẻ rất đôn hậu, hắn ta gãi đầu, cười nói: "Vợ chồng con trai ông Bành đều ở nước ngoài, hình như mới sinh cặp sinh đôi nên gọi hai vợ chồng ổng ra nước ngoài chăm sóc giúp. Thế là ông Bành từ chức đi bế cháu luôn."

Tần Lộ ra vẻ đã hiểu: "Vậy à, vậy các anh có liên lạc được với ông ta không?"

Anh Lưu khó hiểu: "Tôi tìm ổng làm gì?"

Tần Lộ ngại ngùng: "Thời gian trước tôi có mua đồ ở siêu thị bên ngoài, không có sẵn tiền trong điện thoại, lại trùng hợp gặp ông ấy, mượn ông ấy mấy trăm mà vẫn chưa trả, tôi đang định tuần này có lương rồi trả người ta đây."
Anh Lưu nói: "À, cô chuyển qua WeChat cho ổng là được mà!"

Tần Lộ nhíu mày nói: "Lúc đó vội vàng quá, chưa kịp kết bạn WeChat."

Anh Lưu lập tức mở điện thoại tìm một số trong đó, rồi nói: "Nào, kết bạn với tôi đi, tôi gửi WeChat của ổng cho."

Hai người lập tức kết bạn.

Tần Lộ hỏi tiếp: "Sau khi xuất ngoại, ông ấy có liên lạc với mọi người không?"

Anh Lưu nói: "Không, chắc là bận bế cháu rồi, ổng chỉ gửi tin tạm biệt chúng tôi hôm đi thôi."

Một lát sau, Lưu Chiếu Thanh, Trác Phong mặc đồng phục màu xám của phân xưởng vào nhà ăn, Chương Tiểu Niên và Hứa Diệc Thâm thì mặc đồ thường ngày, bốn người cũng bưng khay ngồi xuống gần đó.

Vì bàn trong nhà ăn chia thành các loại bàn hai người, bốn người, mười hai người ngồi lại nói chuyện với nhau sẽ khiến người ta nghi ngờ, vậy nên các thành viên đến sau đều cố ý ngồi tách nhau ra, nhưng đều không cách Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách quá 10m, có thể nghe Tần Lộ nói chuyện với công nhân kia.
Tần Lộ tốt tính lại dẻo miệng, câu nào câu nấy "anh Lưu" ngọt xớt khiến công nhân kia thao thao bất tuyệt, kể cho cô nghe rất nhiều chuyện về ông Bành: "Bình thường ông Bành kiêu lắm, cứ khoe với chúng tôi con trai ổng xuất ngoại học trường xịn, lương hàng năm cả triệu, còn cưới một cô mỹ nữ nước ngoài tóc vàng mắt xanh, sinh em bé lai xinh lắm. Thật ra chúng tôi đều thấy rất phiền..."

Việt Tinh Văn nghe bên đó nói chuyện, hỏi trong kênh nhóm: "Tần Lộ, cậu kết bạn đã được đồng ý chưa?"

Tần Lộ nói: "Vẫn chưa, ở đó chênh lệch múi giờ, chắc bây giờ mới 6 giờ sáng thôi, đợi một lát xem sao. Nhưng vừa rồi tớ có nhìn được WeChat của Lưu Cường này, khi hắn ta bấm vào trang cá nhân của ông Bành, tớ phát hiện sau khi ra nước ngoài, ông ấy chặn xem tất cả mọi người."
Tần Miểu nhíu mày, nói: "Ý là cài đặt trang cá nhân thành trạng thái 'tất cả mọi người đều không thấy'?"

Tần Lộ gật đầu: "Đúng vậy."

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau...

Không bình thường.

Nghe Lưu Cường mô tả, ông Bành là người rất thích khoe khoang, ông ta thường nói "con trai tôi đỗ trường xịn lương hàng triệu" "con dâu tôi rất xinh đẹp, cháu nội rất đáng yêu". Người có tính cách thích khoe khoang thế này khi ra nước ngoài, chắc hẳn việc đầu tiên phải là đăng một tấm hình rồi viết 'Môi trường ở nước X rất tốt, con trai tự ra sân bay đón tôi', sau đó cười không ngậm miệng được với mấy cái like chứ?

Sao có thể vừa ra nước ngoài đã chặn tất cả mọi người?

Lưu Chiếu Thanh nói: "Ông ta là người tự đại, sau khi xuất ngoại cắt đứt liên lạc với người trong nước, nhìn thoáng qua thì có thể hiểu được, nhưng nhìn từ góc độ tâm lý học lại không hợp lý. Khoe khoang là phải phơi bày những thứ mình có mà người khác không có cho người ta thấy, mới có thể đạt đến cảm giác thỏa mãn trên tâm lý 'mình cao người khác'. Nếu ông Bành này là người thích khoe khoang, hẳn sau khi ra nước ngoài phải càng khoe nhiều hơn, ngày nào cũng đăng cảnh đẹp đồ ăn ngon ở nước ngoài, để các 'đồng nghiệp cũ' thấy cuộc sống của ông ta ngày một tốt hơn."
Việt Tinh Văn im lặng một lát rồi nói: "Em có trực giác ông Bành này không ra nước ngoài, mà đã gặp vấn đề rồi?"

Giang Bình Sách nói: "Trong thời gian này có ba người từ chức, còn một người ra nước ngoài, một người về chăm vợ nữa, chúng ta phải nhanh chóng điều tra, xem sau khi họ từ chức có bốc hơi khỏi thế giới hết không."

~ BÍ ẨN Ở NHÀ MÁY HÓA CHẤT ~

Giờ cơm tối, càng lúc càng đông người đến nhà ăn công nhân, rất nhiều công nhân vừa ăn vừa nói chuyện, vẻ mặt thong thả, nhìn biểu hiện của họ, họ có thói quen đến đây dùng bữa sau giờ làm hằng ngày, đồ ăn của mọi người đều giống nhau, gọi thẳng từ cửa sổ. Nói cách khác, nếu thư viện giở trò với thức ăn, hàng trăm công nhân ăn tại nhà ăn đều sẽ "dính chưởng", như vậy sẽ thành "tấn công bừa bãi".
Đưa họ đến nhà máy hóa chất, xếp cho các chức vụ khác nhau, sau đó hạ độc cho mọi người chết hết... Theo hiểu biết của Việt Tinh Văn, thư viện sẽ không làm chuyện "vô lý" như thế.

Trong kênh nhóm, Kha Thiếu Bân hỏi: "Mấy món này có ăn được không? Tớ đã nghe Tần Lộ nói chuyện với người ta 5 phút rồi, những người khác đã bắt đầu ăn rồi, chúng ta cứ ngồi yên như vậy có phải rất kỳ cục không?"

Tân Ngôn nói: "Đợi đã." Cậu ta chọc đũa tách kĩ thức ăn và cơm trong khay, quan sát xem có gì không bình thường không, kiểm tra cả buổi cũng không phát hiện vấn đề gì. Tân Ngôn bèn nói: "Nhìn bên ngoài thì thức ăn không có vấn đề gì, không có vị lạ hay dấu vết có thuốc, đương nhiên, nếu có chất độc không màu không mùi, mắt thường cũng không quan sát được. Mọi người xem có nên ăn không?"
Việt Tinh Văn dứt khoát nói: "Trong môn này có phần suy luận nữa, thư viện không đến nỗi vừa vào đã hạ độc gϊếŧ tất cả nhân viên trong nhà máy đâu, làm vậy thì mọi manh mối hiện có đều vô nghĩa. Muốn chắc chắn thì mọi người đóng gói đồ ăn mang về ký túc xá, xem các công nhân khác ăn xong có vấn đề gì không, nếu không thì tức là đồ ăn không có độc, có thể yên tâm ăn."

Mọi người đều đồng ý đề nghị này, tìm hộp rồi đóng gói đồ ăn về ký túc xá.

Tòa nhà này có 5 tầng, ký túc xá công nhân viên ngay trên nhà ăn.

Chương Tiểu Niên và Hứa Diệc Thâm ở phòng 301 ngoài cùng phía đông, Trác Phong và Lưu Chiếu Thanh ở phòng 302 cạnh họ; Tân Ngôn, Kha Thiếu Bân ở phòng 416 ngoài cùng phía tây, Giang Bình Sách và Việt Tinh Văn ở 415; nhân viên nữ trong nhà máy rất ít, ký túc xá nữ ở tầng trên cùng. Đàn chị Lâm Mạn La và Lam Á Dung ở phòng 507, Tần Lộ và Tần Miểu 508.
Nói cách khác, ký túc xá của 12 người họ vô cùng phân tán, không chỉ khác tầng, khoảng cách đường thẳng cũng rất xa. Việt Tinh Văn đoán bụng thư viện làm vậy có thể là để chuẩn bị cho phần "chạy trốn" sau này, dù sao ngoài giải mã bí ẩn, môn này còn có điều kiện "sống sót thoát khỏi nhà máy hóa chất".

Sau khi vào phòng, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách ngồi đối mặt trên giường, đặt thức ăn đã đóng hộp sang bên cạnh. Kênh nhóm bỗng nhận được thông báo từ Lưu Chiếu Thanh: "Sau khi ăn đồ ăn có độc, chắc mất khoảng 2 tiếng để dạ dày tiêu hóa và ảnh hưởng đến cơ thể. Nếu là chất cực độc, cũng có thể gây tử vong trong 5 phút. Để chắc chắn thì chúng ta chờ 2 tiếng nữa hẵng ăn."

Kha Thiếu Bân nghiêm túc nói: "2 tiếng nữa thì thức ăn lạnh cả rồi, trong ký túc xá cũng không có lò vi sóng, ăn luôn đồ lạnh không tốt cho dạ dày, mọi người có thể nhờ Tân Ngôn mở đèn cồn hâm nóng lại rồi ăn."
Tân Ngôn im lặng, lát sau, cậu ta quay sang nhìn Kha Thiếu Bân: "Coi tôi là đầu bếp, cũng được việc lắm đúng không?"

Kha Thiếu Bân đẩy kính, chân thành cười nói: "Không có cậu, mấy môn trước chúng ta đã chết đói mấy bận rồi. Đèn cồn với bình chưng của cậu cực kỳ có ích, thật đó."

Dù Tân Ngôn luôn ra vẻ nghiêm túc, nghe cậu nói vậy, cậu ta vẫn giơ tay phải triệu hồi một chiếc đèn cồn, châm lửa rồi đưa cho Kha Thiếu Bân, ý là, lát nữa cậu tự hâm đồ ăn.

Kha Thiếu Bân như giành được bảo bối, tức tốc đặt đèn cồn lên bàn.

Trên kênh nhóm, Việt Tinh Văn đã bắt đầu tổng hợp manh mối: "Mọi người gửi thông tin mình tìm được vào đây rồi thảo luận nào." Cậu thuật lại nội dung trong bản kế hoạch mình mới đọc cho mọi người, sau đó Giang Bình Sách bổ sung thêm.

Tân Ngôn thấy công thức phân tử, bèn nói: "'4-[Bis(2-chloroethyl)amino] benzenebutanoic axit', nhìn kết cấu phân tử chắc hẳn là hợp chất diễn sinh acromatic nitrogen mustard. Đây là một tác nhân alkyl kép, đàn anh Lưu có biết thuốc này được dùng trong điều trị gì không?"
Bản kế hoạch không thuyết minh cụ thể về thuốc, chỉ có cả tá công thức phân tử với phương trình phản ứng, danh sách nguyên vật liệu, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách không thể hiểu hết, đành phải nhớ lại rồi để các thành viên phân tích.

Lưu Chiếu Thanh là sinh viên y, khi học chính quy đã học về dược lý, anh đọc tin nhắn xong bèn xoa cằm nhớ lại một lát, rồi nói: "Nhìn thì giống một loại thuốc chống ung thư anh từng được học, thích hợp dùng trong điều trị bệnh máu trắng mạn tính và các loại ung thư như bệnh Hodgkin, là một loại thuốc gây độc tế bào."

Hứa Diệc Thâm hỏi: "Tác dụng của thuốc gây độc tế bào có đến mấy loại, cái này ảnh hưởng đến sự hình thành của các enzyme hoạt tính, hay tác dụng vào gen tế bào, ảnh hưởng đến quá trình phiên mã, nhân đôi của DNA?"
Tân Ngôn nói: "Theo em hiểu, tác nhân alkyl hóa có công năng kép này có thể sẽ gây ra tác dụng alkyl hóa, tác động tới chuỗi xoắn kép DNA, phá hoại quá trình nhân đôi của DNA, có tác dụng khống chế sinh trưởng và lan rộng của tế bào ung thư."

Kha Thiếu Bân ngồi cạnh giường, nhìn Tân Ngôn nghiêm túc phân tích hóa chất trước mặt mình, không khỏi cảm thán: "Cách ngành như cách núi, túm lại là tớ không hiểu gì."

Việt Tinh Văn gõ: "Sinh viên xã hội càng không hiểu."

Sinh học, hóa học, y học là những môn khoa học có quan hệ mật thiết, Lưu Chiếu Thanh, Hứa Diệc Thâm và Tân Ngôn dễ dàng hiểu cơ chế tác dụng của thuốc gây độc tế bào, các thành viên chuyên ngành khác nhìn họ thảo luận hệt như nghe đọc "sách trời"... Gì mà hợp chất diễn sinh acromatic nitrogen mustard, tác nhân alkyl hóa kép, chữ nào cũng biết hết, mà ghép lại với nhau thì đúng là hết quen.
Kha Thiếu Bân tổng kết: "Tân Ngôn, cậu nói gì đơn giản dễ hiểu đi!"

Tân Ngôn bèn đổi cách nói: "Tức là đây là thuốc chống ung thư có tác dụng với gen. Thuốc này là sản phẩm nhà máy hóa chất sắp sản xuất, nhìn công thức phân tử thì không thấy vấn đề nào rõ ràng, không giống thuốc có độc tính dẫn đến biến dị gen."

Giờ Kha Thiếu Bân mới hiểu, "Nói cách khác, nhìn bên ngoài thì thuốc được sản xuất ở đây không có độc? Là một nhà máy sản xuất thuốc chống ung thư rất bình thường? Cả mấy thứ cậu nhìn thấy ở phòng thí nghiệm nữa, bản thân natri xyanua có độc, nhưng sau khi phản ứng cũng biến thành thứ không có độc, dùng làm nguyên liệu cho thuốc khác?"

Tân Ngôn gật đầu: "Đúng vậy. Nhà máy hóa chất không sản xuất những loại thuốc phi pháp, tôi đã xem lò phản ứng rồi, cũng không có vật phẩm nguy hiểm gây cháy nổ nào. Dù thật sự có án gϊếŧ người bằng hóa chất, cũng là hành vi cá nhân."
Việt Tinh Văn đổi chủ đề: "Giả sử có người lợi dụng kiến thúc hóa học của mình để gϊếŧ người thì sao? Nếu natri xyanua đã xuất hiện trong danh sách vật liệu của nhà máy, có phải đây có thể là hung khí không?"

Tân Ngôn nói: "Natri xyanua dễ tan trong nước, là hóa chất cực độc được quản lý nghiêm ngặt, chỉ một lượng rất nhỏ thôi cũng đủ để chết người, nếu có người bỏ nó vào nước uống, đương nhiên có thể gϊếŧ chết mục tiêu mà quỷ thần không hay."

Giang Bình Sách thấp giọng nói: "Nếu kỳ thi này đã nhốt chúng ta trong nhà máy, chắc chắn người chết và hung thủ đều ở trong này. Hung thủ dùng kiến thức hóa học gϊếŧ người trong vô hình, cần phải chú ý trọng điểm biến động trong nhân sự nhà máy."

Việt Tinh Văn gật đầu, gõ chữ hỏi: "Thay đổi nhân sự trong nhà máy gần đây chỉ có ba công nhân từ chức thôi đúng không?"
Lâm Mạn La: "Từ chức thì có 3 người này, còn có 5 người mới tới, đều là sinh viên được tuyển từ các trường học hồi tháng 7, bọn chị cũng sắp xếp thành một danh sách rồi."

Lam Á Dung nói: "Bành Dũng, Dịch Kiện Cường xuất ngoại, Trình Đức từ chức về nhà vì vợ bệnh, đơn xin thôi việc của họ đều là đánh máy, ký tên 'người viết đơn' cuối cùng viết bằng bút mực đen, có phê duyệt và con dấu của công ty, quy trình không có vấn đề gì."

Giang Bình Sách lập tức bắt được vấn đề: "Đơn xin từ chức không phải viết tay hết, chỉ có phần chữ ký là ký tay?"

Lam Á Dung đáp: "Đúng vậy, ký tên thì có thể giả mạo được. Bọn chị phát hiện trên bảng phân công trực ban của phân xưởng, ngày nào cũng có chữ ký của công nhân trực, in một tờ đơn xin thôi việc rồi phỏng lại chữ ký của ba người họ không hề khó. Nhưng nếu viết tay toàn bộ mấy trăm chữ, không dễ phỏng lại nét bút."
Tân Ngôn bình tĩnh nói: "Bây giờ máy tính đã rất phổ biến, tải bản mẫu đơn xin từ chức trên mạng xuống sửa lại, in ra rồi ký tên là cách làm rất phổ biến. Thông thường công nhân xin thôi việc sẽ gặp sếp nói chuyện trước, chuyện này không giả mạo được, trừ phi ba người họ để lại đơn xin rồi đi luôn."

Tần Lộ nói: "Nhưng tớ điều tra ghi ghép kết toán lương bên tài vụ, ông Bành từ chức ngày 17 tháng 8, ông trình từ chức ngày 20 tháng 7 đều đến phòng tài vụ nhận nửa tháng lương; ông Dịch thì từ chức ngày 3 tháng 8, không nhận lương tháng 8."

Giang Bình Sách chau mày suy nghĩ, bỗng nói: "Ngày họ từ chức có hơi kỳ lạ."

Việt Tinh Văn quay sang nhìn hắn, Giang Bình Sách nhanh chóng vẽ một tờ lịch lên bàn, giải thích: "Theo thứ tự từ chức của Trình, Dịch, Bành, tháng 7 và tháng 8 đều có 31 ngày, ngày 20 tháng 7 là thứ ba, ngày 3 tháng 8 là thứ ba, ngày 17 tháng 8 cũng là thứ ba, hơn nữa, đều cách nhau hai tuần."
Tốc độ phản ứng của Giang Bình Sách thật sự rất nhanh, Việt Tinh Văn nghe hắn kết luận, hơi trố mắt: "Vậy tức là cứ thứ ba cách hai tuần đều sẽ có một người xin thôi việc ở nhà máy?"

Giang Bình Sách gật đầu: "Chắc chắn không phải trùng hợp."

Hắn gửi kết luận của mình vào kênh nhóm, Kha Thiếu Bân không khỏi rùng mình: "Thứ ba đen tối hả? Sao tớ lại cảm thấy họ không phải từ chức mà bị hung thủ gϊếŧ hại rồi nhỉ!"

Lưu Chiếu Thanh miễn cưỡng nói: "Anh mới xem lịch, ngày mai 31 tháng 8 là thứ ba, có khi nào lại có người biến mất không?"

Việt Tinh Văn nhớ lại chiều nay khi cậu ra khỏi văn phòng, bỗng thấy sống lưng lạnh toát, như thể có một đôi mắt đang âm thầm quan sát cậu, cậu là người theo chủ nghĩa vô thần, đây cũng không phải môn có yếu tố linh dị, chắc chắn không phải ma quỷ lộng hành.
Vậy là khi đó có người theo dõi cậu thật sao?

Việt Tinh Văn hít sâu, đánh chữ vào kênh nhóm: "Rất có thể có một kẻ ác gϊếŧ người bằng kiến thức hóa học đang ẩn náu trong nhà máy hóa chất này, mọi người phải cẩn thận, ngoài những nơi công cộng như nhà ăn, có người đưa thức ăn riêng cho mọi người thì đừng ăn. Có người hẹn riêng ra ngoài cũng không được đi."

Mọi người đều đáp lại tỏ ý đã biết.

"Thứ ba đen tối" mà Kha Thiếu Bân nói ra khiến mọi người đều sởn gai ốc.

Ngày mai là thứ ba, chẳng lẽ việc "từ chức" lại xuất hiện sao? Ba người xin thôi việc lúc trước là vì nhà có việc thật, hay đã "bị thôi việc", còn họ thật ra đã biến mất rồi?