~ BẢN GIAO HƯỞNG CUỐI CÙNG ~
Xáo trộn toàn bộ giai điệu ban đầu của bài hát từng nghe rồi yêu cầu sắp xếp lại không hề khó với sinh viên học âm nhạc như Tề Lạc Nhiên, việc này chẳng khác nào gặp một câu mình từng làm trong đề thi.
Họ thuận lợi ẵm điểm cả hai bài trước đó, sau 30 giây đếm ngược, ca khúc thứ ba bắt đầu vang lên, mọi người đều tập trung lắng nghe. Việt Tinh Văn không quen nghe nhạc không lời, nhưng cậu nhanh chóng phát hiện ra bài hát này khác thường...
Đoạn nhạc đầu tiên vang lên nghe có vẻ là piano, đoạn thứ hai lại thành violin, đoạn thứ ba xen lẫn cả tiếng sáo, đoạn thứ tư lại là một đoạn nhạc đệm mạnh mẽ như rap?? Bộ bị trúng gió hả?
Cậu khó hiểu nhìn sang Tề Lạc Nhiên, phát hiện sắc mặt đàn em cũng không được tốt.
Quả nhiên, Tề Lạc Nhiên cũng chưa từng nghe bài thứ ba này, rất có thể đúng là thư viện tự sáng tác!
Vậy thì phiền to rồi. Chưa nghe bao giờ ai biết được thứ tự của nó thế nào? Hơn nữa bài nhạc này vô cùng phức tạp, tám đoạn giai điệu phát liền nhau, thậm chí Việt Tinh Văn cảm thấy mấy giai điệu này hoàn toàn không liên quan đến nhau.
Cả tám đoạn nhạc kết thúc, không gian yên tĩnh trở lại, mọi người đồng loạt nhìn về phía đàn em.
Tề Lạc Nhiên cười khổ túm tóc, uể oải nói: "Chắc bài thứ ba là thư viện tự sáng tác rồi, em học nhạc nhiều năm như vậy, chưa nghe bài nào kỳ cục thế này hết, loạn cào cào vậy đó."
Hứa Diệc Thâm thở dài: "Vậy phải làm sao? Nếu đến em cũng không xác định được thứ tự, mấy người ngoài ngành như bọn anh không biết phải trả lời thế nào hết. Tám đoạn nhạc, có đến vô số cách sắp xếp, chắc chắn không đoán bừa được rồi."
Việt Tinh Văn tới trước mặt đàn em, bình tĩnh hỏi: "Em có phát hiện quy luật giữa tám đoạn nhạc này không? Đoạn nào hợp làm nhạc dạo, đoạn nào hợp làm đoạn kết thì em chọn ra trước, sau đó sắp xếp phần giữa."
Tề Lạc Nhiên gật đầu, nói với Việt Tinh Văn: "Đàn anh, em không bảo đảm đáp án của em sẽ chính xác đâu, nếu làm sai câu này, có phải chúng ta sẽ bị loại không?"
Việt Tinh Văn ngoảnh lại nhìn thông báo trên màn hình, đăm chiêu nói: "Thông báo ở ải nhịp điệu là sai trên 20 nốt là thử thách thất bại, bị loại trực tiếp. Nhưng yêu cầu ở ải giai điệu lần này lại là xếp sai hai lần thử thách thất bại, không nói sẽ bị loại trực tiếp."
Giang Bình Sách cũng nói: "Chương trình học âm nhạc lần này kiểm tra tất cả ba mục, nhịp điệu, giai điệu và hòa âm, phần nhịp điệu gồm ba câu, sai một câu sẽ loại trực tiếp. Phần giai điệu cũng có ba câu, nếu đã không nói sẽ loại thì hẳn là chỉ ảnh hưởng đến điểm số cuối cùng, sai một câu vẫn còn cơ hội chữa cháy."
Thông báo từ thư viện, chênh lệch một chữ cũng phải chú ý.
Giả dụ ở phần giai điệu, sai một câu cũng bị loại thẳng, không lý nào hệ thống lại không nói rõ trước. Nghĩ vậy, Việt Tinh Văn bèn vỗ vai đàn em, nói: "Không cần căng thẳng đâu, chúng ta đã trả lời đúng hai trên ba câu rồi, câu này em cứ mạnh dạn trả lời theo suy nghĩ của mình đi, dù có sai bọn anh cũng không trách em đâu."
Một ca khúc chưa từng nghe, giai điệu lộn xộn, Tề Lạc Nhiên vận dụng hết kiến thức và kinh nghiệm của mình cũng chưa chắc sẽ đúng. Mà nếu cậu mắc lỗi sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ các thành viên nhóm 183. Nếu kéo mọi người cùng trượt môn, học lại từ tầng một, không phải cậu sẽ thành kẻ tội đồ sao? Áp lực trong lòng Tề Lạc Nhiên lúc này vô cùng to lớn.
Nhưng nếu câu hỏi này không phải "câu hỏi sinh tử", cậu có cơ hội phạm lỗi, tất nhiên tâm lý sẽ thả lỏng hơn nhiều.
Nhìn ánh mắt cổ vũ của Việt Tinh Văn, Tề Lạc Nhiên hít sâu, nói: "Vậy em sẽ quyết định theo kinh nghiệm vậy."
Việt Tinh Văn gật đầu với cậu. Tề Lạc Nhiên nhắm mắt nhớ lại từng đoạn giai điệu vừa rồi, nghiêm túc giảng giải: "Em cũng hiểu biết đôi chút về việc sáng tác. Trong tám đoạn này, tiếng sáo ở đoạn F là phù hợp làm nhạc dạo đầu nhất, chậm rãi, ngân nga, tựa như lời dẫn thu hút sự chú ý của mọi người. Tiếp đó ca khúc sẽ dần nhanh hơn, đến phần cao trào sẽ có rất nhiều nhịp trống đệm, giai điệu càng lúc càng dồn dập, cuối cùng lại kết thúc bằng tiếng sáo, giống như đặt một dấu chấm cho câu chuyện."
Dứt lời, cậu quay lại nhìn mọi người, ánh mắt thấp thỏm: "Em không chắc có đúng không, đây chỉ là cách hiểu của riêng em thôi."
Việt Tinh Văn dứt khoát nói: "Điền đáp án đi, cứ làm theo cách hiểu của em."
Tề Lạc Nhiên hít sâu một hơi, bước lên một bước, cậu sắp xếp lại 8 đoạn nhạc trên màn hình theo cách hiểu của mình, điểm số bắt đầu nhảy nhót trên màn hình, mọi người đều căng thẳng nín thở.
Một lát sau, chữ "S" vàng kim xuất hiện trên màn hình, cùng với một câu "Thứ tự giai điệu hoàn toàn chính xác"!
Mắt Tề Lạc Nhiên lập tức sáng bừng, cậu siết chặt nắm tay, giọng nói run run: "Đúng hết rồi này!" Kỳ thi nghệ thuật năm đó cậu cũng không căng thẳng thế này!
Hứa Diệc Thâm cười tít mắt: "Chú em được đấy, xem ra cậu cũng có khiếu sáng tác lắm."
Tề Lạc Nhiên đỏ mặt vì lời khen, ngại ngùng nói: "Cũng nhờ may mắn nữa, thật ra trong đó có hai đoạn em không chắc chắn lắm, đoán bừa thôi."
Các "học bá" nhóm 183 rất ít khi cần người khác giúp đỡ, Tề Lạc Nhiên bị kéo tới làm thành viên tạm thời, cậu vẫn luôn thấp thỏm, sợ mình kéo chân mọi người. Lúc này giúp được họ, cậu vô cùng vui vẻ, lúc về cũng dễ ăn nói với đàn chị Từ. Nghĩ vậy, Tề Lạc Nhiên không cười nữa, nghiêm túc nói: "Vẫn còn ải cuối cùng, hòa âm, không biết nội dung thi thế nào đây."
Việt Tinh Văn nói: "Mọi người nghỉ một lát, đợi thông báo."
Mọi người ngồi trên sân khấu nghỉ ngơi, một lát sau, quả nhiên thông báo lại xuất hiện trên màn hình...
[Ải thứ ba: Hòa âm]
[7 thí sinh vui lòng ngồi vào vị trí chỉ định, mỗi người tự chọn một nhạc cụ, một thí sinh đứng giữa sân khấu phụ trách chỉ huy. Màn hình điện tử trước mặt 7 thí sinh sẽ hiện một bản nhạc, khi đến phiên bạn chơi nhạc cụ, hãy chơi theo bản nhạc trước mặt, để tiếng nhạc cụ hòa âm cùng giai điệu chính]
[Ải này có tổng cộng 1 bản nhạc, đánh giá dựa trên biểu hiệu của các bạn]
Nghe tới đây, mọi người đều ngây người.
Lam Á Dung không nhịn được nói: "Chị không biết chơi nhạc cụ. Lại còn bảo chị chơi nhạc, đùa à?"
truyen dam my Tần Miểu chau mày nói: "Em chỉ biết chơi ghi-ta thôi, nhưng thường mấy bài hợp tấu này đều là nhạc giao hưởng nhỉ? Ghi-ta rất ít khi xuất hiện, các loại nhạc cụ khác em cũng không biết chơi, cũng không biết đọc bản nhạc luôn."
Màn hình lại hiện thêm một thông báo: [Các bạn có 10 phút chuẩn bị]
Sau đó, 7 chiếc ghế xuất hiện trên sân khấu, một bản nhạc gồm 10 trang liên tiếp xuất trên màn hình, Tề Lạc Nhiên nhanh nhẹn chạy qua, quan sát bản nhạc rồi nói: "Là Bản giao hưởng định mệnh của Beethoven!"
Đây là khúc nhạc nổi tiếng nhất trong các bản giao hưởng, dù chưa từng nghe bản nhạc này, nhưng rất nhiều người cũng từng nghe tên nó. Nhưng, bảo bọn họ tự hợp tấu bài này, không phải là bắt chẹt họ sao?
Tề Lạc Nhiên nhìn nhạc cụ được đặt sẵn trên bảy chiếc ghế, nói: "Bản giao hưởng này vốn cần rất nhiều nhạc cụ, nhưng chúng ta chỉ đánh một đoạn trong đó, cần tới violin, viola, cello, trống định âm, flute, piccolo, kèn Ô-boa, chúng ta cần phân công thật nhanh."
Việt Tinh Văn nhìn màn hình trước mặt, suy tư nói: "Hẳn không phải yêu cầu chúng ta tự chơi nhạc đâu, mà sau khi chọn nhạc cụ xong, chúng ta sử dụng nhạc cụ như chơi MUG theo bản nhạc trên màn hình là được." Cậu tiện tay cầm một cây sáo lên, đặt lên môi thổi, quả nhiên một giai điệu hoàn chỉnh vang lên, tiếng sáo trong trẻo vô cùng êm tai.
Việt Tinh Văn cười nói: "Em không biết thổi sáo nhưng khi thổi vào lại phát ra âm thanh hoàn chỉnh, xem ra mấy nhạc cụ này đều là 'nhạc cụ tự động', chúng ta chỉ cần nắm bắt được tiết tấu chính xác và thời điểm cần hòa âm, không biết chơi nhạc cụ vẫn làm được."
Lam Á Dung thở phào: "Chị nói mà, dù thư viện biếи ŧɦái cũng không đến mức bắt 8 thí sinh mỗi người đàn một loại chứ, vậy không phải tỷ lệ trượt 100% luôn sao! Đàn tự động còn được."
Tề Lạc Nhiên kích động nói: "Vậy tức là mọi người không cần biết chơi nhạc cụ, chỉ cần đọc hiểu bản nhạc, làm theo tiết tấu hòa âm của cả dàn, đến lúc cần chơi nhạc thì chơi nhạc, không 'tuột xích giữa đường' là được?"
Hứa Diệc Thâm nói: "Nhạc giao hưởng là loại nhạc cần sự phối hợp nhóm nhất, một người đánh sai sẽ phá hỏng độ hoàn chỉnh của cả bài nhạc. Lạc Nhiên, em tranh thủ thời gian bóc tách bản nhạc trước, vạch sẵn phần mỗi người cần đánh ra."
Tề Lạc Nhiên gật đầu, Việt Tinh Văn bèn nhanh chóng phân công: "Mọi người chọn nhạc cụ trước đi, tôi thổi piccolo."
Giang Bình Sách nói: "Tôi lấy flute."
Lam Á Dung đi tới trước trống định âm: "Chị gõ trống cho."
Hứa Diệc Thâm chọn violin, Tần Miểu và Tần Lộ lần lượt chọn viola, cello, Lam Mạn La lấy kèn Ô-boa.
Tề Lạc Nhiên đến trước mặt mọi người, hướng dẫn cách sử dụng từng loại nhạc cụ, sau đó bắt đầu đánh dấu lên bản nhạc phần mỗi người cần diễn tấu. Còn 5 phút cuối cùng, Việt Tinh Văn đề nghị: "Mọi người tập trước một lần đi."
Tề Lạc Nhiên chỉ huy giữa sân khấu, dù cậu đã đánh dấu phần từng người cần chơi, nhưng vì bản nhạc quá dài, có lúc họ không phân biệt được đã chơi đến đoạn nào rồi, lần thử đầu tiên, các loại nhạc cụ vang lên rất trái ngóe, lộn xộn, chẳng khác nào "ma âm tẩy não".
Thấy thời gian chuẩn bị chỉ còn lại 2 phút, chắc chắn không kịp tập thêm lần nữa, ngay khi mọi người đang lo lắng, Giang Bình Sách bỗng nói: "Thế này đi, chúng ta không biết xem bản nhạc, không biết đang chơi đến đoạn nào, nhưng đàn em Tề lại biết. Khi cậu chỉ huy thì ra hiệu cho chúng tôi, ví dụ đến đoạn Tinh Văn thổi sáo, cậu giơ ngón cái tay trái, đến tôi thì cậu giơ ngón cái tay phải."
Tề Lạc Nhiên: "..."
Lần đầu tiên thấy kiểu chỉ huy thế này!
Có điều hướng dẫn cho một nhóm "nghiệp dư" hợp tấu nhạc giao hưởng, dù cách Giang Bình Sách đề ra đơn giản thô bạo, nhưng cũng là cách hữu hiệu nhất lúc này.
Tề Lạc Nhiên hít sâu, nói: "Quyết định vậy đi! Chúng ta thống nhất dấu hiệu trước, lát nữa mọi người làm theo em ra hiệu là có thể biết chính xác đoạn mình cần chơi..."
Cậu đối chiếu cách ra hiệu với từng người. Thời gian chuẩn bị kết thúc, khúc nhạc chính thức vang lên.
Giai điệu do hệ thống phát chảy xuôi bên tai, nốt nhạc rơi xuống trên màn hình trước mắt mọi người, các thành viên lập tức chơi nhạc theo chỉ huy của Tề Lạc Nhiên.
Tiếng violon du dương, tiếng sáo lảnh lót, tiếng trống định âm trầm thấp, tiếng kèn Ô-boa êm tai... Âm thanh từ những loại nhạc cụ khác nhau hòa âm lại, tạo nên một giai điệu hùng hồn, dâng trào.
Mọi người đều thấy kinh ngạc, nhờ thư viện "tự động hiệu đính giai điệu" mà một đàn gà mờ không biết chơi nhạc như họ lại có thể chơi ra khí thế của "dàn nhạc giao hưởng"?
Ở đây chỉ có một chiếc violin, nhưng khi Hứa Diệc Thâm kéo đàn lại phát ra âm thanh của mấy chục người cùng hợp tấu! Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách chưa từng thổi sáo cũng có thể hòa tiếng sáo hoặc trong trẻo, hoặc trầm bổng vào bản nhạc đúng lúc...
Bài thi là một đoạn hợp tấu 3 phút trong Bản giao hưởng định mệnh, đến khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, mọi người vẫn chưa thể bình tĩnh lại, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, cùng bỏ cây sáo trong tay xuống.
Việt Tinh Văn hít sâu, cười nói: "Thư viện đúng là có thể biến điều không thể thành có thể. Tôi chưa từng nghĩ có ngày mình lại được tham gia vào dàn nhạc giao hưởng, hợp tấu một ca khúc nổi tiếng cùng mọi người!"
Giang Bình Sách thấp giọng nói: "Cậu có cảm thấy khúc nhạc được chọn lần này có ý nghĩa rất sâu xa không, chúng để mọi người cùng hợp tấu Bản giao hưởng định mệnh, có phải muốn nói rằng chúng ta có thể quyết định vận mệnh của mình qua việc hợp tác với đồng đội?"
Xung quanh yên lặng một hồi, Tề Lạc Nhiên nghiêm túc nói: "Đàn anh Giang nói rất có lý, khi Beethoven sáng tác bản giao hưởng này ông ấy đã điếc hẳn, không còn hy vọng chữa trị, cũng vì vậy mà người yêu rời khỏi ông ấy, những bất hạnh xảy đến liên tiếp khiến cuộc đời ông tụt xuống đáy vực, nhưng ông vẫn kiên cường đứng dậy..."
Nói tới đây, vành mắt Tề Lạc Nhiên đã hơi đỏ: "Beethoven không hề cúi đầu trước số phận, Bản giao hưởng định mệnh mà ông ấy viết ra là để chứng minh với người đời... Dù có điếc, ông vẫn có thể sáng tác âm nhạc."
Một nhà soạn nhạc không thể nghe được vẫn có thể đấu tranh với số phận. Những sinh viên như họ, dù gặp nhiều khó khăn khi đến thư viện, nhưng lại có những kỹ năng "nghịch thiên", họ có mặt mũi nào để nói từ bỏ?
Dù thư viện luôn gây phiền phức cho họ, nhưng vẫn luôn mang đến hy vọng.
Thông tin về nhóm nghiên cứu xuất hiện trên khung nổi như thường lệ, thời gian vượt qua khoa âm nhạc lần này chỉ có vỏn vẹn vẹn nửa tiếng, lại khắc sâu trong trí nhớ mọi người.
Từ trò chơi nhịp điệu, đến sắp xếp giai điệu, cuối cùng là mọi người cùng hợp tấu...
Người không hiểu nhạc cũng cảm nhận được sức mạnh mà âm nhạc mang lại cho con người.
Họ sẽ không dừng bước, tựa như nhà soạn nhạc Beethoven chưa từng từ bỏ đấu tranh với số phận.