Trốn Thoát Khỏi Biệt Thự 1980

Chương 7: Vòng lặp (3)




Đó là quy luật thời gian. Lúc cô ấy tự sát cái thai chắc chỉ được một tháng tuổi không cách nào ngăn cô ấy tìm cái chết được. Nó cũng giống như chúng ta, không chạm vào được.

Phương khoanh tay, bắt chéo chân, dựa vào tường mắt đâm chiêu.

Hà thở dài, vừa nghĩ có được một tia manh mối có thể sử dụng, hoá ra công cốc.

- Đóng khung các cửa em còn tính làm không?

Phương gật đầu, chậm rãi nói:

- Làm chứ! Mặc dù là quay về thời gian đó nhưng bối cảnh vẫn là căn nhà này. Vừa lúc chúng ta cũng thử nghiệm lý luận: quá khứ có thể ảnh hưởng hiện tại, vậy hiện tại có thể ảnh hưởng ngược lại quá khứ không? Nghe vô lý đúng không?

- Nhưng hiện tại này dựa vào trí nhớ của cô Hạ để quay ngược, là trí tưởng tượng không phải thời gian thực của ngôi nhà.

- Nghe nhức nhức cái đầu rồi đó! Nghe không có hiểu! Hiểu cái đoạn đồng ý đóng khung cửa thôi à!

- Ok vậy làm thôi!

Hà và Phương chia ra tìm kiếm dụng cụ, khoảng một lúc sau thì gỗ chất đống ngoài sân sau. Hai đứa tìm ghế cao bắt đầu công cuộc đóng khung cửa.

Hì hục một lúc lâu thì tất cả cửa sổ có khung lớn dễ chui vào đều bị đóng khung lại. Hên là ngôi biệt thự này làm cửa sổ bằng gỗ nên mới dễ đóng, chứ bằng kim loại là phồng hết tây vẫn chưa đóng xong nữa. Đóng xong khung cửa sổ cuối cùng trời cũng tối hẵng.

Nhóc con chờ từ chiều lúc này lại thòm thèm đồ ăn, nên bay lững thững sau lưng Phương và Hà. Làm Hà giật mình đánh rơi tấm gỗ mấy lần.

- Ăn đi! Này là cháo thịt heo á! Ngon lắm!

Hà đặt tô cháo gói xuống bàn chỗ nhóc ngồi.

Nhóc ăn mấy miếng rồi khựng lại.



- Mì ngon hơn.

Hà nhướng mày, mới chút xíu mà biết ngon dở rồi à, thực ra thì tuổi nó lớn hơn mình biết bao nhiêu. Hà chặt lưỡi giở giọng ngon ngọt.

- Ăn đi! Mai chị nấu mì cho ăn. Tối ăn cháo cho ấm bụng. Uống sữa nữa nha! Sữa ngọt ngon hơn nước ngọt nữa á!

Nó nghe thấy có đồ ăn ngon thì lại cắm cúi ăn cháo tiếp. Thực ra cái này ăn cũng tạm được nhưng nó thích mì hơn thôi.

Hồi chiều vận động nhiều nên Phương cảm thấy bản thân hôi rình. Mặc dù là sinh hồn nhưng cậu vẫn cảm thấy ăn uống tắm rửa là chuyện nên làm mỗi ngày.

Đang tắm Phương cảm thấy như mình bị theo dõi. Có một ánh mắt như có như không cứ dán sát vào da thịt cậu.

- A!

Dường như có gì đó vừa sượt ngang vết bớt ngay eo cậu. Phương hết hồn dáo dác nhìn xung quanh. Phòng tắm này thuộc dạng khép kín không một khe hở nào cả. Cậu rùng mình vội thu dọn mặc quần áo. Kín hay hở có nghĩa lý gì khi nhà này có ma cơ chứ.

Khi Phương đang lau tóc thì nhóc ma đã ăn xong rồi. Nó đang ngồi uống trà sữa full topping mà chị Hạnh cúng cho hai đứa. Không ngờ có ngày Hạ và Phương được cúng trà sữa, hai đứa dở khóc dở cười.

- Ngon quá ta! Mặc áo vào đi! Nay không đi chơi à?

Phương tiện tay lượm cái áo có size nhỏ nhất trong tủ cho nhóc mặc. Con nít trần truồng thấy mà tội dù nó không biết lạnh.

- Cho hả? - Nhóc ngạc nhiên chỉ vào bản thân.

- Ừ, mặc vào đi, con nít phải mặc đồ ấm áp tối ngủ mới ngon, biết không?

Phương dài giọng trêu nhóc.

- Hong biết mặc.



Đưa Phật đưa tới Tây thiên, Phương giúp nó tròng áo vào người che đi cơ thể xanh tím.

- Hong đi chơi hả?

Phương thắc mắc, nó nói tối nào cũng đi chơi mà.

- Hong đi, hoạt hình, ngủ ngon.

Phương và Hà nghe riết thành quen. Đầu hai đứa tự động phiên dịch là “Nay nó không muốn đi chơi, muốn xem phim hoạt hình và đi ngủ“.

Thế là cả ba ngồi trước ti vi xem hoạt hình. Nhóc xem say xưa, ngã chỏng vó bắt chước Phương nằm trên ghế. Còn Phương và Hà thì hồi hộp chờ đến 12 giờ đêm. Việc lắp khung cửa có thành công hay không là chờ vào giờ phút này.

Tiếng đồng hồ cúc koo gõ đúng mười hai giờ đêm, khung cảnh đột nhiên thay đổi trở về thời điểm ấy. Nhóc ma biến mất. Chỉ còn lại Phương và Hà ngồi trên ghế.

Phương vội nhìn quanh căn nhà, các khung gỗ đã biến mất sạch sẽ. Thất bại rồi! Hai đứa nhìn nhau thừ ra.

Trong phòng cô Hà vang lên tiếng động. Tiếp đến bốn người đàn ông bắt đầu đánh nhau. Phương vội kéo tay Hà ra chạy ra khỏi nhà, ngồi ngoài hàng hiên. Ngồi ở đây vẫn còn nghe tiếng nên hai đứa chạy ra cổng nghĩa trang ngồi. Ai có mà ngờ tránh thấy cảnh đau lòng lại chạy ra nghĩa trang ngồi cơ chứ. Phương và Hà nhìn nhau mỉm cười chua xót.

- Thứ nhất, em nghĩ bản thân cô Hà cũng không biết ba người đó đến từ đâu, cửa sổ hay cửa chính. Vì kí ức của cổ là ba người đột nhập vào phòng, cách thức vào phòng không đề cập đến. Thời điểm đó không có ai ở nhà cả, chỉ có mấy người làm vườn thôi. Không loại trừ người làm vườn bị mua chuộc nên cho 3 tên đó vào cửa chính. Lúc đó, chỉ có cô một mình cổ ở nhà thôi, còn cậu tư thì mới đi chơi về thì phát hiện có người đột nhập vào nhà.

- Thứ hai, là dù chúng ta làm gì ngôi nhà đó thì cũng không thể nào ảnh hưởng đến trí nhớ của cổ được. Luôn luôn là cổ bị uy hiếp, cậu tư vì bảo vệ cổ mà chết, sau đó cổ tự tử.

- Vậy chúng ta phải làm gì đây? Cách này không được, cách kia cũng không.

Hà bụm mặt khóc. Không có gì khiến người ta bất lực hơn là ngồi im chờ chết cả. Không làm gì được cả! Hà khóc tấm tức.

Phương đứng dậy ngó vào phòng bảo vệ. Hai cái xác của hai đứa nằm yên ổn trên giường, mặt hồng hào. Nằm mãi ở đây không phải là cách. Phương hạ quyết tâm.

- Chỉ có tác động vào cổ thì mới giúp cổ được. Cho cổ chấp nhận chúng ta sống cùng thời điểm với cổ, giúp đỡ cổ đánh đuổi bọn xấu xa kia.