Trốn Thoát Khỏi Biệt Thự 1980

Chương 32: Ngày tiên thường




Ngoan! Đi theo ta!

Phương vùng vẫy cố gắng trốn thoát khỏi bàn tay đang cố lôi kéo mình vào bóng tối. Vẫn là nhiệt độ lạnh buốt ấy, thân hình cao lớn đen thui, cặp sừng nhọn trên đầu và đôi mắt đỏ đầy hưng phấn.

- Phương! Phương! Cục cưng ngoan! Em bị sốt rồi! Uống chút thuốc hạ sốt nào!

Sáng nay, Nghị cảm thấy hưng phấn khác thường và nỗi khao khát được gần gũi Phương, nên đã tự ý vào phòng mà chưa có sự đồng ý của cậu. Vừa vào phòng anh đã thấy cậu nằm co ro, luôn miệng nói “Không! Không!” nên đã vội vã kiểm tra nhiệt độ cậu.

Nhiệt độ từ chiếc khăn ướt đắp lên trán làm Phương như tỉnh cơn mê. Trong khoảnh khắc mở mắt, bóng tối đan xen ánh sáng của ngày mới làm cậu tưởng Nghị là người trong giấc mơ bạn nãy. Cậu hốt hoảng vùng vẫy muốn trốn.

Nghị vội ôm Phương vào lòng khi cậu có xu hướng muốn tiếp xúc thân mật với sàn nhà, anh nói khẽ:

- Anh đây! Em sốt rồi biết không? Uống chút thuốc đi em!

Dòng nước mát lạnh làm dịu cổ họng khô nóng. Cậu khẽ rên:

- Khó chịu quá! Đau quá!

- Khó chịu ở đâu nói anh nghe!

Cậu sờ vào vết bớt đỏ ở phần eo phải. Nơi đó nóng quá! Như có gì đó muốn xé thịt thoát ra ngoài!

Nghị nhìn chiếc eo thon nhỏ da thịt trắng muốt của cậu mà hầu kết trượt liên tục. Bàn tay to ấm của anh khẽ chạm vào vết bớt đỏ tròn ấy.

Phương khẽ thở dài dễ chịu. Bàn tay Nghị như một dòng suối mát lạnh khẽ xoa dịu cơn nóng rát khó chịu do vết bớt gây ra. Làm cậu không kiềm chế được muốn nhiều hơn nữa!

Nghị khẽ hít sâu khi nhìn Phương áp sát cả người vào anh, khuôn mặt xinh xắn dụi dụi vào lồng ngực dày rộng của mình. Anh ráng kiềm chế ham muốn đè em ấy xuống giường, cất giọng dỗ dành:

- Ngoan! Nằm xuống giường nghỉ chút! Để anh gọi bác sĩ!

- Không! Không! Dễ chịu!

Phương sốt đến mụ mẫm đầu óc rồi. Cậu vội chụp lấy bàn tay đang muốn rời xa mình để vào vết bớt. Hai chân ôm quắp lấy nguồn nhiệt khiến cho mình hết đau, hết nóng này.

Cái gối ôm này bự quá, săn chắc quá! Phương dùng hết sức bình sinh ôm chặt gối bự!

Nghị khẽ ngẩng khuôn mặt điển trai của mình lên, quai hàm căng chặt. Trên người anh là một thân thể trẻ tuổi, da thịt mềm mại trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp khiến anh khao khát mỗi đêm dài. Quan trọng hơn em ấy đang ngồi lên nơi căng phồng muốn yêu em nhất. Bây giờ anh chỉ muốn…

Dừng lại thằng khốn nạn này! Em ấy đang sốt đó!

Bàn tay Nghị bấu chặt cảnh tỉnh mình. Anh nhìn xuống người, Phương đang có xu thế thả lỏng tay chân ra, không còn xiết chặt anh như lúc nãy nữa. Anh đặt tay lên trán cậu kiểm tra. Em ấy hạ sốt rồi!

Anh thở phào nhẹ nhõm rồi đặt cậu nằm xuống giường, rồi xuống gọi cho cho bác sĩ gia đình đến khám cho cậu.



Bà bảy đang sắp mâm trái cây lên bàn thờ thì thấy nghe có tiếng của ai ngoài sân nghe rất quen nên bà vội chạy ra xem.

- Ba! Ba lên sao không nói cho tụi con biết?

Người đến là ông Tân - ba ruột của bà bảy từ An Hoa lên.

- Ba! Ba lên chơi được rồi mang đồ chi cho nặng!

Bà bảy nhìn lưng chiếc áo bà ba xám ướt đẫm mồ hôi của ông Tân mà xót xa. Vì chuyện bà một lòng muốn gả cho ông Bến nên cha bà giận lắm, không gặp bà mấy năm liền. Tình cảm cha con chỉ hàn gắn lại khi mẹ bà mất bốn năm trước. Trước khi trút hơi thở cuối cùng bà có trối rằng ước nguyện cuối cùng là thấy gia đình hoà thuận, yêu thương nhau.

Hôm nay là ngày tiên thường của vợ ông - mẹ ruột bà nên ông mới cất công từ An Hoa lên đây dự đám.

- Có mấy cái bánh bò thốt nốt với mấy con gà thả vườn mà bé Hạ nó thích ăn thôi! Có nặng nề chi đâu!

Trong số mấy đứa cháu thì ông thương bé Hạ nhất. Hễ cô thích ăn món gì là có dịp lên thăm ông Tân sẽ xách mang lên cho cháu.

- Ông ngoại lên hồi nào vậy! Con tính đi đón ông đây!

Nghị vừa mới dặn dò dì Mai nấu cháo trắng cho Phương xong thì tính đi đón ông ngoại. Không ngờ ông đã lên từ 6 giờ sáng rồi.

Ông Tân gật đầu với Nghị. Thái độ của ông đối với Nghị trái ngược hoàn toàn với tình thương ông dành cho Thắm và Hạ. Lúc bé anh cũng thường hay suy nghĩ qua tại sao ông không thích mình, nhưng bây giờ anh không thắc mắc nữa.

Có một số người ta gặp lần đầu nhưng cảm giác như đã thân quen từ kiếp nào. Như tình cảm của anh đối với Phương: thân thuộc, yêu thương, luôn muốn chiều chuộng, dung túng cho em ấy. Có thể nói bây giờ thiếu cậu anh không sống nổi. Tình cảm con người thiên vị kì lạ như thế đó!

Ngày chưng thường bà bảy chỉ làm vài món đơn giản như khổ qua nhồi thịt, thịt heo kho trứng, cháo vịt và bò kho. Có thể nói vào những năm tám mươi người dân còn nghèo. Việc mỗi bữa ăn có thịt là mức sống của tầng lớp trung lưu trở lên. Nên mấy món ăn nhà ông bảy chẳng khác nào là món ăn cao cấp đãi tiệc lớn cả.

Phương nhìn mấy món ăn dì Mãi nấu mà thèm thuồng. Nhưng dì nghe lời cậu ba Nghị cậu mới sốt dậy chỉ được ăn mấy món thanh đạm thôi.

Cậu chán nản ngồi ăn phần cháo trắng nhạt nhẽo trong phòng bếp thì thấy Tuyết đến.