Ở Bảy Núi, An Hoa, ông bảy Bến có một vườn trái cây rộng hàng ngàn hecta. Đây là tiền thân của công ty xuất nhập khẩu trái cây Lê Thành Bến lớn nhất miền Nam hiện nay.
Buổi tối tháng bảy âm lịch vườn trái cây vẫn đèn đuốc sáng trưng. Công nhân khuân từng giỏ bòn bon chất lên từng container, để sáng mai chở đi phân phối khắp các chợ đầu mối miền Nam.
Hùng - người quản lí vườn đang kiểm tra, ghi chép số lượng giỏ hàng vào sổ, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một ông lão mặc áo lụa trắng, khuôn mặt hiền từ râu tóc bạc phơ đang đi về phía mình. Hùng liền giao cho trợ lý bên cạnh, vội hỏi ông lão:
- Ông lên đây có chuyện gì sao? Sao không gọi điện cho con chở lên? Đường đêm khuya nguy hiểm lắm!
Hùng lo lắng nói. Ông Tân là ba vợ của ông bảy Bến. Năm nay ông cũng đã hơn trăm tuổi rồi! Lỡ ông cụ bị gì thì khó ăn nói với cô hai. Ngày đầu tiên nhận việc ở vườn thì chú đã được cô hai Thắm nhờ cậy chăm nom ông ngoại cô rồi!
Ông lão nghe Hùng trách chỉ lắc đầu cười, rồi chỉ chỉ phía sâu trong vườn nơi có một ngôi miếu nhỏ.
Thấy hướng ông Tân chỉ Hùng liền biết ý lấy một chùm chìa khoá ra rồi dìu ông cụ đi. Vừa đi Hùng vừa nói:
- Vườn mình vừa mới thu hoạch một lứa bòn bon. Quả đợt này to mà ngọt lắm! Để mai con kêu lính đem qua nhà cho ông! Có chuyện gì ông cứ gọi điện cho con! Đừng đi như vậy nữa! Nguy hiểm lắm!
Nhà ông Tân nằm sát cạnh vườn. Nhiều lần cô hai Thắm ngỏ ý rước ông về thành phố chăm sóc nhưng ông không đồng ý. Ông bảo sống đâu quen đó. Cô hai Thắm biết ông ngoại chỉ là không muốn nhìn cảnh nhớ người thôi. Bốn anh em cô đều có đôi mắt một mí giống nhau. Chuyện năm xưa như một vết thương lòng, khiến người ở lại sống mà như đã chết!
Cạch!
Hùng phủi bàn tay dính đầy bụi do mở ổ khoá cổng miếu. Ngôi miếu này được xây lâu lắm rồi! Chính người dân ở đây cũng không biết từ năm nào ngôi miếu này được dựng lên. Thoạt nhìn nó cũng giống như bao ngôi miếu khác, tường sơn vàng, lư hương đầy đủ. Chỉ là miếu người ta thờ thần thờ thánh còn miếu này thờ quỷ. Không phải một con mà tới tận hai con quỷ!
Lúc mới nhận việc Hùng có nghe người dân lân cận nói về lai lịch ngôi miếu này khiến chú cũng sợ. Nhưng làm ở đây lâu ngày, chú cũng không thấy việc gì lạ xảy ra, nên cũng dần quen việc thắp nhang ngày hai cử sáng tối tại miếu.
Mở cổng xong, Hùng bật đèn cho sáng rồi đi ra ngoài. Mỗi lần đến đây ông cụ phải ngồi một hai tiếng mới đi ra ngoài. Lần đầu tiên Hùng còn thấy lạ, hỏi thì ông Tân chỉ lắc đầu nên đành thôi.
Không ai biết rõ về ngôi miếu này như ông Tân. Vì ông tận mắt thấy hai con quỷ hiện hình ngồi ngắm vợ chồng ông bảy Bến.
Bảy mươi năm trước ông Tân là thầy pháp có tiếng tại vùng Bảy Núi. Lúc đó hai con quỷ đó trấn tại khu đất này. Ai ở đó đều bị tụi nó doạ cho bệnh cả. Ngày một thanh niên tên Bến tới khai phá đất làm vườn trái cây, ông Tân đã nhiều lần ngăn cản. Nhưng anh đã dồn hết tiền của đổ vào lần làm ăn này rồi nên không nghe lời ông.
Nhổ cỏ, chặt cây to, xới đất, làm mương… mọi chuyện đều thuận nên anh càng nghĩ lời nói đó là tin đồn thất thiệt. Chỉ có ông Tân biết là hai con quỷ đó đã nhắm người đàn ông có số giàu sang này làm cha rồi. Ông chậc lưỡi, thôi kệ, số người ta đã vậy rồi! Từ đó ông không quan tâm đến việc làm của Bến nữa.
Ông Tân không ngờ mình lại phải ra mặt ngăn cản Bến lần hai nữa. Đó là chuyện Hiền - con gái ông đem lòng yêu Bến. Hai con quỷ đó đã nhắm anh làm cha rồi thì tất nhiên nó sẽ đi tìm mẹ. Quỷ không qua con đường luân hồi chính thống, mà ngang nhiên chui vào bụng mẹ để sinh ra làm người thì làm sao có cuộc đời tốt được?
“Nó sẽ khiến gia đình con chết không còn một ai!” Đó là lời ông răn đe ngăn cản con gái đến với Bến. Nhưng con gái mới biết yêu lại gặp một chàng trai tốt biết làm ăn nữa thì sao nghe lời răn dạy huyễn hoặc của cha?
- Là số trời! Không cãi được! Không cãi được!
Lau đi giọt nước mắt xót thương cho gia đình con gái xấu số, ông Tân cầm cây xương rồng cuối cùng trong miếu đi ra ngoài.
…
Trong một căn biệt thự sang trọng, có một người đàn ông đang ra sức can ngăn một người phụ nữ lớn tuổi.
- Cô hai à! Việc này hết sức nguy hiểm! Căn biệt thự đó đang bị quỷ mê hoặc tạo ra ảo cảnh, nếu sinh hồn đi vào sẽ mất đi lý trí làm theo ý quỷ!
Người được gọi là cô hai tức cô hai Thắm con gái đầu của ông bảy Bến khẽ khép quyển sách lại, từ tốn nói:
- Việc này tôi đã quyết! Đại sư cứ làm theo đi! Hai đứa nhỏ đó còn chưa chết! Em trai tôi đã chờ quá lâu rồi!
Vị đại sư nghe bà Thắm trách cứ liền phân bua:
- Chỉ là vấn đề thời gian thôi! Nếu hai đứa nhỏ đó không bị quỷ hại chết thì bốn mươi chín ngày sau không nhập hồn tự khắc chúng cũng chết mà thôi! Cô hai không cần quá lo lắng!
Nghe đại sư nói vậy bà Thắm càng nóng ruột hơn, bà nghiêm mặt nói:
- Nếu chúng nó tìm được đường ra thì sao! Mệnh chúng nó là ngàn năm có một! Lỡ mất cơ hội này thì hai em trai tôi phải chờ đến bao giờ? Ông Phong! Hai mươi ngày là quá đủ rồi!
Bà Thắm mệt mỏi khép mắt, dựa vào ghế nói khẽ:
- Ngày mai tôi sẽ đi! Ông lo mà chuẩn bị thức ăn cho tụi nhỏ đi!
Ông Phong vâng vâng dạ dạ trước vị khách giàu có của mình nhưng trong lòng âm thầm tính toán. Ánh mắt quỷ quyệt nhìn bà Thắm được trợ lý dìu về phòng. Bà đừng có trách tôi không báo trước! Bà muốn một nhà đoàn tụ đúng không? Vậy tôi sẽ cho bà toại nguyện!