Chị đi với mày!
Hà ngồi hẵng lên yên sau xe đạp.
- Lên xe đạp lẹ lên chị muốn mua kem ký cô Nam.
- Thôi tối rồi mình em đi là được rồi!
Phương lắc đầu với Hà, không chịu lên xe.
- Tối mới phải đi hai đứa chớ! Chị xin phép ba mẹ rồi! Lẹ lên! Chị chở mày nha!
Hà làm bộ leo lên yên trên.
- Hai chị em đi sớm về sớm! Lái xe cẩn thận! Ba mày đi đâu rồi không biết! Ổng ở nhà thì lấy xe máy đi cho lẹ!
Bác tư gái vừa xếp bài vừa nói.
- Nghe chưa? Lẹ lên nè tiểu mỹ nhân nhỏ xinh~ Em lề mề quá rồi đó, tối đi được mấy khách em ơi~
Hà dài giọng trêu chọc.
- Rồi rồi! Em đây là gà cũ dẫn gà mới đi khách nè~ hehe~
Hai chị em dài giọng chọc nhau chí choé.
- Hai bây đi khách kiếm đủ tiền mua kem dâu, nhiều đậu phộng, nhớ mua bánh tráng mè đen nha! Mai 2 đứa tau qua ăn!
Hạnh lên menu rốp rẻng, kiếm kem dâu từ 2 con gà móng đỏ xinh xắn của mình.
- Ok! Má mì~
Hai gà móng đỏ mới vô nghề lên đường kiếm tiền mua kem dâu cho người má gần đất xa trời của mình ăn. Ăn xong hong biết má có rớt cái răng giả nào hong nữa~
Đường ban đêm trống trải, chẳng mấy chốc mà đến nghĩa trang. Hà lấy điện thoại ra gọi chú năm Bình. Mà gọi hoài không ai bắt máy.
- Hong bắt máy mày ơi! Hong có ai đứng đợi luôn í!
Hà níu tay Phương, gió ở đây lạnh quá.
- Thôi mình đi về đi chị!
Phương cứ cảm thấy ba hôm nay hành động là lạ sao ấy. Thôi về trước, sáng mai ráng dậy sớm lên lấy sau.
- Hai đứa đợi lâu chưa? Đi theo chú!
Bỗng có tiếng nói từ đằng sau vang lên, hai đứa giật mình thon thót, người đó không để Phương Hà kịp nhìn kỹ đã quay lưng đi thẳng.
- Chú Bình đợi hai đứa lâu quá nên ngủ luôn rồi.
- Chú lấy chìa khoá cho tụi con đi! Tụi con đợi ở đây!
Phương níu tay Hà lại khi cô dợm bước đi theo người đàn ông kia.
- Thông minh dữ ta! Ông già đó nói quả không sai rất thông minh! Nhưng muộn rồi! Hì hì!
Người đàn ông dừng bước, không quay người lại mà phát ra tiếng cười quái dị.
Hà và Phương sợ hãi vội lên xe đạp tính bỏ chạy, nhưng không biết làm sao dù đạp cách mấy xe vẫn không nhích lên xíu xíu nào. Gặp quỷ thật rồi! Hai đứa tuôn mồ hôi lạnh như mưa tính vứt xe chạy bộ. Bất thình lình lực kéo biến mất làm hai đứa ngã lăn cù mèo bất tỉnh.
- Tại sao không đưa hai đứa nó vào giữa trận?
Giọng một ông lão vang lên sau lùm cây gần cổng nghĩa trang.
- Không tổn hại sinh hồn thì chỉ có thế thôi! Nhang đèn đâu?
Con quỷ giả dạng người quen ba Phương cà lơ phất phơ nói.
- Hừ!
Ông ta bực bội ra mặt nhưng vẫn đưa sấp tiền giấy, nhang đèn cao cấp cho con quỷ kia. Không nên kì kèo với lũ ma quỷ này kẻo trễ giờ lành. Chứ như bình thường thì con quỷ này chưa làm xong việc thì đừng có mơ húp được miếng lợi lộc gì từ tay lão. Việc tiếp theo quan trọng hơn. Số tiền khổng lồ sau khi xong việc đổ về túi cũng giúp lão sống sung sướng cả mấy kiếp.
- Lấy xong thì biến!
Lão gằn giọng xua đuổi con quỷ.
Sau khi con quỷ kia đi thì lão hì hục kéo Phương và Hà vào phòng bảo vệ nghĩa trang. Hai đứa này ăn gì mà nặng dữ! Lão kéo mệt phết khiếp!
Cắn rách đầu ngón tay gia tăng trận pháp mới. Xong việc lão thở phì phò lấy điện thoại ra gọi cho ai đó rồi mỉm cười mãn nguyện.
Trách thì trách hai đứa bây mệnh số quá hợp với quý nhân! Ha ha ngoan ngoãn ở lại đây đi! Tao sẽ đốt thật nhiều vàng mã xuống cho tụi bây!
Mở mắt ra, tâm trí khờ dại, không phân biệt rõ đây là đâu, đang làm gì, mình là ai... Trong căn phòng tối có hai sinh hồn vừa mới tách khỏi xác u mê lạc lối.
- Làm sao đây Phương? Tụi mình còn sống không?
Hà hoang mang lo sợ hỏi Phương.
Uớc chừng khi màn đêm buông xuống lần nữa thì Phương và Hà mới định thần lại. Xác định bản thân đã bị quỷ hãm hại nên mới hồn lìa khỏi xác.
Phương nằm xuống xác mình không biết lần thứ bao nhiêu, ngoan cố muốn hồn nhập vào xác lại.
- Em cũng không biết nữa chị ơi! Tụi mình tiêu tùng rồi! Không biết vì sao em thấy lạ vô cùng mà vẫn cứ đi!
Phương vò đầu, sao lúc đó ba hành động khác lạ vậy mà cậu vẫn đi chứ, còn liên lụy đến chị Hà nữa.
- Chị cũng thấy lạ! Từ hồi chiều hôm qua chị cứ thèm kem mãi, phải là kem cô Nam ở đây mới chịu, mà chị cứ tin rằng tới tối sẽ có người dẫn chị đi.
Nói tới đây hai chị em trân trối nhìn nhau. Hình như có một thế lực vô hình thúc đẩy hai đứa tới nghĩa trang bằng được. Để làm gì cơ chứ? Để thế mạng cho ai sao? Hãy là số mình đã tận rồi.
Hi hi hi!
Trong không gian vắng lặng, giây phút chuyển giao giữa tối và sáng lại vang lên tiếng cười trẻ con ghê rợn. Hai đứa giật mình thon thót, lấy hết can đảm nhìn qua cửa sổ phòng bảo vệ.
Trước cổng biệt thự đối diện nghĩa trang có một ông già điên đang cuối người rạp xuống đất. Một đứa bé cỡ 3 tuổi leo từ trên đầu ông ta xuống, đứa bé bước tùy ý, xem cái đầu ông ta như đất mà giẫm xuống. Nó vừa bước xuống vừa cười hì hì.
- Biệt thự Giòng Ôn.
Hà thì thào.