Hôm nay ngày hai mươi mốt tháng bảy âm lịch, ngày thứ bảy Phương và Hà mất tích.
- Địa chỉ này đúng không? Hẻm này số nhà tùm lum khó tìm quá!
Hôm nay Hạnh cùng Mơ đi tìm địa chỉ của một gia đình năm xưa từng sống gần biệt thự Giòng Ôn. Hai đứa quá sốt ruột nên chạy đi tìm từng căn trong hẻm nhỏ mà không biết mệt.
- 89/67/45 chắc là đúng rồi!
Số nhà này là người quen của ông bà Mơ cho, độ chính xác rất thấp. Dù gì chuyện cũ đã qua lâu lắm rồi. Nhưng còn một tia hy vọng Mơ và Hạnh cũng quyết đi đến cùng để cứu Phương và Hà - hai đứa em thân thiết như ruột thịt này.
Mơ tiến lên bấm chuông. Từng hồi chuông dài không ai mở cửa khiến hai cô gái trẻ sốt ruột vô cùng.
- Ai đó?
Hạnh và Mơ giật mình nhìn ra sau lưng. Một bà lão mặc bộ đồ bà ba đen, một tay chống gậy, một tay xách thức ăn đang dùng mắt đánh giá hai đứa.
- Bấm cửa nhà tôi làm gì? Tính tìm ai?
Mơ vội nói:
- Dạ, tụi con ở xóm Bình Hưng. Địa chỉ này là bà hai Thơm cho. Nghe nói năm 1980 nhà bà sống gần biệt thự…
- Sụyt! Nói nhỏ thôi! Vào nhà đi!
Hình như năm 1980 đã chạm vào một điều cấm kỵ nào đó. Bà vội mở cửa cho Mơ và Hạnh vào.
…
- Dạ, hai đứa em con mất tích đã bảy ngày rồi ạ!
Sau khi nghe kể đầu đuôi câu chuyện, bà trầm ngâm nghĩ ngợi. Một lúc sau, đôi mắt già nua theo năm tháng nhoà đi khi nhớ lại chuyện năm xưa, bà nói:
- Ông bà bảy là người nhân hậu, các con của ông bà cũng toàn là người giỏi cả thôi, nhất là cậu ba Nghị. Năm đó lửa cháy lớn lắm, ông nhà tôi giúp đỡ cậu ba đưa ông bà bảy ra ngoài rồi. Nhưng cậu nói trong nhà còn người nên cậu chạy vô cứu mặc ông nhà tôi ôm xiết lấy cậu giữ lại.
Nói tới đây bà nghẹn ngào. Có lẽ tình cảnh đêm đó hết sức đau lòng.
- Cậu khoẻ lắm! Hai ba người đàn ông ngăn không lại. Cậu chạy vào đám cháy, sau đó lửa bùng lên dữ dội không thấy cậu chạy ra. Ông bảy quá sót con nên cũng chạy vào.
Bà khẽ than:
- Ôi chao! Cả nhà chết hết! Chỉ còn bà bảy được cứu ra. Nhưng còn có ích gì chứ. Bà bảy một đêm mất ba người con và chồng. Sau một năm cô hai đón bà về chăm sóc, bà cũng bị trầm cảm mà qua đời.
Mơ và Hạnh lặng người đi khi nghe câu chuyện đau lòng năm xưa. Một nhà giàu có đông vui hạnh phúc chỉ qua mấy ngày mà sinh ly tử biệt.
- Bà ơi! Đêm đó ngoài bà bảy ra thì khách khứa hay người thân nào đó còn sống không bà?
Bà nghĩ ngợi:
- À, còn cô Tuyết. Cổ là người chạy ra đầu tiên, nghe nói đâu đám cháy làm cổ bị phỏng một bên mặt. Từ đó không ai nghe nói gì về cổ nữa. Năm đó không xảy ra chuyện này thì cổ với cậu ba Nghị làm đám cưới rồi.
- Bà ơi! Người mà cậu ba chạy vô cứu là ai vậy bà?
Hạnh hỏi điều mình thắc mắc nãy giờ. Ai quan trọng đến mức lửa lớn đến vậy rồi mà cậu ba Nghị còn liều mạng chạy vô cứu.
- Là con trai của người giúp việc trong nhà. Nói ra cũng lạ, khi lửa tàn rồi, mọi người chạy vô nhà tìm xác cậu ba Nghị và ông bảy. Thì thấy ông bảy chết cháy đen thui rồi, mà cậu ba và cậu trai đó chỉ bị ngạt khói mà chết thôi chứ không bị bỏng gì cả.
- Bà có nhớ đêm cháy đó là ngày nào không?
Hạnh hỏi mà trong lòng hồi hộp. Hai em cô không rõ gặp tình cảnh gì trong căn biệt thự đó. Nên mọi chi tiết đều không thể bỏ qua, nhất là vấn đề thời gian.
- Là ngày chín tháng mười âm lịch.
Kí ức ngày hôm đó quá đậm sâu trong tâm trí bà. Lửa cháy đỏ cả một vùng trời, tiếng phụ nữ la hét gào khóc thảm thiết, người thanh niên nổi điên đánh bại cả hai ba người đàn ông cao to, liều mạng chạy vào đám cháy cứu người làm bà ám ảnh cả một thời gian dài.
…
Sáng sớm mặt trời còn chưa ló dạng, sương dày đặc bám vào từng chiếc lá. Trong vườn cam có hai kẻ đang thập thò hít khói.
Khoảng bốn giờ sáng, hai chị em đang ngủ ngon thì nghe tiếng chị Hạnh gọi mình như có như không. Hai đứa vội chạy ra vườn cam tìm chị.
Phương và Hà không nghĩ có ngày mình đi hít khói nhang còn có bạn theo cùng nữa. Đã vậy hôm nay chị Hạnh cúng cho hai đứa gà rán, bánh bao, trà sữa, một đống khoai tây chiên đủ loại. Đúng là chỉ có hai đứa nghĩ không ra, chứ không gì chị Hạnh không làm được!
Phương ngồi chờ tàn thuốc như lần trước, còn Hà ngồi xé bánh khoai tây chiên cho nhóc ma ăn.
- Ngon ngon! Muốn nữa!
Nhóc đang ngủ trong tủ thì thấy Phương lén la lén lút đi ra ngoài nên cũng lò dò theo sau. Quả nhiên theo hai anh chị này thì lúc nào cũng có đồ ăn ngon. Hì hì!
- Mỗi món nhóc chỉ được chọn một thôi! Còn này là của anh chị! Con nít ăn nhiều không có tốt đâu!
Bình thường Hà và Phương cũng chẳng thèm tranh ăn với nhóc. Nhưng nhớ lời chị Hạnh dặn hồn ăn, xác còn nên phải cố ăn cho hết. Mặc dù đang trong mộng của Hà, phòng bảo vệ và nghĩa trang biến thành vườn cam không thấy xác hai đứa đâu nữa.
Phương và Hà vừa ăn vừa xem giấy gói thuốc lá. Hai đứa cố gắng ghi nhớ thông tin quan trọng thì nghe có tiếng người sau lưng.
- Giờ này hai đứa làm gì ở đây?