Trốn Thoát Khỏi Biệt Thự 1980

Chương 22




- Chúc chúng ta có một cuộc hợp tác vui vẻ!

- Hợp tác với người tuổi trẻ tài cao như cậu đây chúng tôi rất yên tâm!

Giám đốc đại diện người Nhật Taksuki cầm hợp đồng vừa được Nghị ký xong, tay phải vỗ vai anh, cười ha hả nói:

- Chuyện chính đã xong rồi! Chúng ta bàn đến chuyện phụ nhé!

Nghị mỉm cười. Anh nháy mắt, kéo gần khoảng cách với ông Taksuki và trả lời bằng tiếng Nhật tiêu chuẩn:

- Tất nhiên rồi! Chúng tôi đã bày tiệc mừng ở nhà hàng Diamond. Lúc đó ông thích gì cứ gọi!

- Ha ha ha! Làn ăn với cậu sảng khoái thật! Vậy còn chờ gì nữa? Đi thôi!

Nghị đưa hợp đồng cho Lộc, dẫn đường cho ông giám đốc người Nhật đang nóng lòng muốn giải quyết “chuyện phụ”.

Ba chiếc xe Aston Martin V8 với công suất tối đa 430 mã lực đưa đoàn khách người Nhật đến nhà hàng Diamond.
Đoàn siêu xe vừa tới bãi đậu xe thì quản lý trưởng đã chạy ra tiếp đón.

- Thưa cậu ba, tất cả đã chuẩn bị xong, quý khách mời đi theo lối này!

Nghị làm động tác tay mời với ông Taksuki. Khi đoàn người tiến vào cửa chính thì anh bắt gặp một người quen ở lối vào thang máy.

Nghị liếc mắt ra hiệu cho quản lý trưởng nhà hàng ở lại, mỉm cười nói với ông Taskuki:

- Thật xin lỗi! Tôi vừa thấy người quen, tôi qua chào hỏi chút rồi quay lại sau. Lộc - em trai tôi cùng Tuấn giám đốc dự án sẽ cùng ngài chơi đến tận hứng!

Ông Taksuki vừa xoa cái bụng bự của mình vừa nói:

- À, người quen à? Người quen quan trọng, ha ha! Nhớ quay lại nhé, thiếu cậu mất vui, không ai có tửu lượng tốt như cậu đâu!

Anh nháy mắt:

- Tất nhiên rồi! Chúc ngài có một buổi tiệc vui vẻ!

Nghị mỉm cười với em trai. Lộc hiểu ý, làm động tác mời với ông giám đốc ham chơi này:
- Mời ngài!

Trong một góc vắng người của khách sạn, Nghị đưa bao thuốc lá cho quản lý, rồi châm một điếu thuốc cho bản thân:

- 3 lần cùng một người à?

- Dạ đúng thưa cậu ba!

- Tốt lắm! Chuyện này, cậu biết chứ?

Quản lí lập tức làm động tác kéo khoá miệng, cất bao thuốc lá trị giá mấy trăm ngàn vào túi như bao bối. Anh mỉm cười, tháo mở cúc áo vest quay lại bữa tiệc.



- Ngài Taksuki! Kính ngài một ly vì tình bạn của chúng ta!

Hai tay ông Taksuki đều bận ôm người đẹp nên lắc đầu với Tuấn - giám đốc phụ trách dự án. Ông ta uống hết nổi rồi, còn chút thể lực phải dành cho quý cô xinh đẹp trong tay đã.

Tuấn mỉm cười, đánh mắt với Nghị. Anh cười cười. Tiền tài, danh vọng và mỹ nhân đều có đủ làm ông ta say trong đê mê rồi.

- Để em đặt một phòng cho ông ta rồi em đi công chuyện chút nha anh!
Nghị gật đầu, căn dặn em trai:

- Em cũng có rượu trong người đấy! Bảo tài xế lái xe. Anh sẽ về cùng Tuấn.

Mọi người đều rời đi. Phòng tiệc ồn ào giờ đây chỉ còn lại mình Nghị và giám đốc Tuấn.

- Cậu nói sao? Ông ta đi cùng người bên Hương Cảng à?

Anh gật đầu, nhấn đầu tàn thuốc vào gạt.

- Chuyện này phiền cậu điều tra chút xem người bên đó là ai. Tốt nhất là sáng mai có kết quả.

Tuấn nhướn mi:

- Gấp vậy à!

- Ừ! Có chút chuyện liên quan. Bảo bên đó tăng phí lên gấp 3.

Tuấn vỗ bàn:

- Ok. Tiền là tiên là phật mà! Mà cậu không biết thôi, ông giám đốc đó có gu hơi lạ đấy!

Anh bật cười:

- Tôi có nghe lầm không đây? Công tử Tuấn ăn chơi khét tiếng xứ này có gu nào cậu chưa thử qua mà còn không biết xấu hổ nói người ta gu lạ chứ!

Tuấn giơ hai tay:

- Oan quá đại nhân ơi! Cậu đừng nói vậy nữa, bây giờ người yêu tôi quản nghiêm lắm! Gu lạ là ổng chỉ thích mấy em ngực lép thôi, lùn xíu càng thích.

- Gu mỗi người mỗi khác! Nhờ vậy cậu mới tìm được người yêu đấy!

Anh từ chối cho ý kiến vụ này. Bé cưng của anh ở nhà cũng ngực lép đấy nhưng có thứ khác khiến anh mê mẩn đến đêm về nằm mơ luôn mà. Cặp mắt mèo láu lỉnh đó gặp anh là cứ trốn. Xem anh bắt được cái đuôi em thì đừng mong chạy nhé!



Từ chiều, Lộc đã rông ruổi tất cả các cửa hàng nước hoa nổi tiếng trong thành phố. Hương hoa nhài là mùi nước hoa thông dụng, chắc chắc cậu sẽ tìm được mùi mà Hà sử dụng.

Hiện thực tàn khốc đã cười hả hê vào mặt Lộc rồi. Đa số các loại nước hoa ban đầu xịt lên sẽ có mùi rất nồng, theo thời gian trôi đi sẽ biến đổi mùi theo nhiệt độ cơ thể và môi trường. Lộc ngửi mùi nước hoa đến điếc mũi luôn rồi.

Không giống! Mùi này nồng nhức đầu quá!

Không giống! Ặc! Chai này cho nhiều cồn quá!

Không giống! Hương này bị pha trộn với mùi thảo mộc rồi!

Hay là bên sữa tắm dầu gội nhỉ! Nước hoa thì quá nồng, chắc bên mảng đó mùi sẽ dịu hơn! Lộc tấn công vào siêu thị lớn nhất thành phố!

Thấy cậu tư hăm hở đi vào mua sắm rồi lại thẩn thờ đi ra, tài xế không chắc chắc lắm ướm lời hỏi Lộc:

- Cậu chủ! Đi siêu thị tiếp theo không? Rẽ qua ngã tư này là tới!

Không mùi hương nào xoa dịu được tâm trạng táo bạo nóng giận của Lộc, cậu mệt mỏi khoát tay:

- Không đi nữa! Về nhà!

6 giờ tối, Nghị vừa đi siêu thị mua bánh kẹo về thì thấy Lộc vừa xuống xe vừa hắt xì. Anh quan tâm hỏi em trai:

- Sao thế? Cảm à?

- Anh ba à, em bị ngộ độc nước hoa rồi!