Trốn Thoát Dưới Đáy Biển

Chương 68: Nỗi buồn




Lộ Giai cố gắng rút tay ra khỏi tay của Phoenix, nhưng anh nắm rất chặt, dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể rút ra được.

Cô hít một hơi thật sâu, quyết định thay đổi cách làm, ngẩng đầu lên kiên quyết nhìn về phía người lái xe ngồi phía trước, "Xin lỗi, cho tôi xuống xe...tôi muốn xuống xe!"

"Lộ Giai!"

Phoenix nhíu mày, cơ thể cao lớn của anh cúi về phía Lộ Giai, giữ chặt tay cô trước ngực, ánh mắt đầy đau buồn, "Tôi không hề lừa dối em, chỉ là...tôi không biết làm thế nào để nói với em."

"Cút đi... chết tiệt, tự lo lấy bản thân mình, đồ khốn nạn!"

Người lái xe hoàn toàn không hiểu tình hình, ông lo lắng liếc qua gương chiếu hậu, "Sao đột nhiên lại cãi nhau? Nhưng...ở đây khó mà đỗ xe được, có thể còn bị bọn họ đuổi kịp đấy!"

"Vậy thì hãy thả tôi xuống ở chỗ gần nhất có thể đỗ xe, tôi muốn xuống xe..."

Nhưng vừa nói xong, Lộ Giai lại đột ngột thay đổi ý định, "Không...chờ đã! Người phải xuống xe không phải là tôi...Tôi muốn đến đồn cảnh sát! Đưa tôi đến đồn cảnh sát gần nhất!"

"Sẽ có cảnh sát đưa tôi về nhà, anh có thể cút đi!"

Câu cuối cùng là Lộ Giai nói với Phoenix.

Cô thật sự muốn cười, nhưng không khỏi cảm thấy chua xót. Dù lúc ở trên máy bay cô có tỏ ra lạnh lùng vô tình, nhưng sau khi nghe những lời của Phoenix, lòng cô vẫn mềm đi đôi chút.

Dù sao Lộ Giai cũng biết sự đau đớn và mệt mỏi của cuộc chạy trốn, cũng không thể phủ nhận tình cảm của cô dành cho Phoenix không phải là thứ có thể đến rồi đi dễ dàng, chỉ là cô luôn cố gắng kiềm chế và cảnh giác trước cảm xúc của mình.

Nhưng điều cô không ngờ là đến nước này rồi, Phoenix vẫn giữ lại điều gì đó với cô, khiến mọi sự nỗ lực đối mặt với khó khăn và sự giả tạo của anh hoàn toàn trở thành trò cười đối với cô.

"Tôi rất xin lỗi, nhưng chúng ta phải đến địa chỉ này trước."

Cô nhìn Phoenix, trong mắt chỉ còn lại sự lạnh lùng và tự giễu, "Tôi thật sự không hiểu vì sao anh cứ nhất quyết kéo tôi theo. Anh có thể tự mình xuống xe, dù sao tôi cũng sẽ đến đồn cảnh sát rồi về nhà!"

"Lộ Giai... em biết mà, em biết tại sao tôi muốn ở bên em."

"Tôi không biết, và tôi cũng không muốn biết."

"......"

Người lái xe vừa lái vừa nhìn qua gương chiếu hậu, ông không nghĩ mọi chuyện quá phức tạp, chỉ cho rằng đôi tình nhân đang cãi nhau, vì trước đó họ vẫn rất ổn. Là người Trung Quốc, trong thâm tâm luôn đề cao sự hòa hợp, nên ông tự nhiên chọn cách khuyên giải, "Thôi nào, không cần phải rắc rối vậy đâu. Tôi sẽ đưa hai người đến Vượng Giác trước, rồi từ đó chúng ta có thể đi đồn cảnh sát ở Vượng Giác, có phải tiện không?"

"Con người chúng ta điều quan trọng nhất là phải vui vẻ. Hai người đói không? Tôi biết một quán ăn ở Vượng Giác, món mì ở đó ngon lắm. Vừa ăn vừa có thể giải quyết hiểu lầm."

Lộ Giai không muốn để người ngoài xem trò cười của mình, cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, chỉ cảm thấy càng lúc càng chán nản.

Liệu Phoenix có thật sự lừa mình rằng anh không biết tiếng Trung không? Anh có lừa mình khi cố ý chọn đích đến là Hồng Kông không?

Dường như không, anh nhiều nhất chỉ là giấu giếm thôi, không thể gọi là lừa dối.

Nhưng Lộ Giai vẫn thấy thất vọng, vô cùng thất vọng.

Cũng vì thế, cô đột nhiên nhận ra chỉ khi mình đặt quá nhiều hy vọng vào người khác mới cảm thấy thất vọng vì những điều nhỏ nhặt như thế.

Lộ Giai cuối cùng đã có những kỳ vọng khác biệt đối với anh nên không thể tránh khỏi phản ứng theo bản năng.

"Lộ Giai, thứ đó...rất, rất quan trọng. Sau khi đảm bảo sự an toàn của em, tôi có thể trao nó cho em vô điều kiện, tất cả của tôi...em có thể xử lý như em muốn."

Giọng nói trầm buồn của Phoenix vang lên từ phía sau, ánh đèn ngoài cửa sổ lấp lánh chiếu lên gương mặt điển trai và sâu thẳm của anh, nhưng Lộ Giai không hề liếc mắt nhìn anh lấy một lần.

Chỉ khi nghe anh nói thứ đó rất quan trọng, Lộ Giai không thể không động lòng.

Không phải cô muốn nó, cô đã không còn hứng thú với bất kỳ bí mật nào của Phoenix nữa. Nhưng sau khi trải qua quá nhiều, khi chỉ còn một bước nữa là về đến nhà, cô không thể ngừng suy nghĩ, nếu thứ đó thật sự quan trọng đến mức Phoenix không ngại mạo hiểm để ở lại Hồng Kông, thì liệu cô có thể, sau khi có quyền xử lý nó, trao nó cho bất kỳ ai cô muốn, thậm chí...là cho chủ thể?

Nếu vậy, ít nhất cô cũng cảm thấy mình không chịu đựng vô ích.

Càng nghĩ cô càng thấy điều đó khả thi.

— Nếu Phoenix đã sẵn sàng trao cho cô, tại sao cô lại không nhận?

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, cuối cùng quay đầu lại nhìn Phoenix bên cạnh với ánh mắt thương hại.

Trên khuôn mặt Lộ Giai xuất hiện một nụ cười nhẹ, nhưng không chạm đến đáy mắt. Trong bóng tối mờ mịt của ghế sau xe, gió từ cửa sổ taxi thổi tung mái tóc đen dài của cô, "Được thôi, vậy hãy nhớ những gì anh vừa nói."

"Chú à, nghe theo chú, chúng ta đến Vượng Giác trước."

Người lái xe gật đầu, "Đúng rồi, thế mới phải."

Ở phía bên kia, cảm nhận được sự thay đổi đột ngột trong thái độ của Lộ Giai, Phoenix nhìn cô với ánh mắt ngỡ ngàng.

Hoàn toàn khác rồi.

Lần đầu gặp cô, anh thấy cô ngây thơ, đơn thuần và lắm lời. Mọi biểu cảm đều chân thành đến từ tận đáy lòng. Nhưng chỉ sau mười mấy ngày, Phoenix phát hiện ra chính mình đã tự tay giết chết tất cả.

Trong lòng anh tràn ngập nỗi đau xót nhưng lại bất lực.

Thực tế, Phoenix cũng không biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước. Sự căm ghét và thù hận của anh đối với một Noah Volvitz điều khiển mọi thứ từ trong bóng tối đã lên đến đỉnh điểm. Vì vậy, lần này anh không có ý định trả lại món đồ đó cho chủ nhân ban đầu.

Noah Volvitz không xứng đáng.

Nhưng Phoenix lại phải thừa nhận nếu không có Noah, anh sẽ không bao giờ có cơ hội gặp được Lộ Giai...Lộ Giai duy nhất trên đời.

Một sự thật đầy mâu thuẫn.

Chiếc xe chạy qua cầu Thanh Mã, thành phố hiện ra càng thêm phồn hoa. Trên vỉa hè, người đi bộ tấp nập qua lại, những tấm biển quảng cáo neon sáng rực treo trên hai bên của các tòa nhà cao nhưng chật chội tạo nên một bầu không khí pha lẫn giữa cổ điển và cyberpunk.

Cả hai người rơi vào im lặng, thậm chí bác tài vốn nói cười rôm rả cũng cảm nhận được không khí bất thường nên không tiếp tục lên tiếng.

Vài chục phút sau, cuối cùng họ cũng đến địa chỉ ghi trên tờ giấy. Trước khi xuống xe, Lộ Giai hỏi bác tài thời gian, đã hơn tám giờ tối.

Phoenix đưa cho tài xế một xấp đô la, giọng bình tĩnh: "Nếu sau 15 phút bọn tôi chưa quay lại, ông cứ đi đi."

Phoenix ngay lập tức kéo tay Lộ Giai đi nhanh vào trong.

Tòa nhà này không phải là một văn phòng làm việc như Lộ Giai nghĩ mà giống một khu phức hợp hơn, bên trong thậm chí có cả cửa hàng và quán ăn. Nhìn vào bảng chỉ dẫn bên cạnh thang máy, cô còn thấy có cả chỗ ở. Lộ Giai ngẩng đầu nhìn quanh, nhận ra nơi đây có rất nhiều người với đủ sắc tộc, phần lớn là người Nam Á và gốc Phi, họ liếc qua hai người bằng ánh mắt thờ ơ.

Cô vốn muốn rút tay ra khỏi tay Phoenix, nhưng khi thấy khung cảnh trước mắt, Lộ Giai vô thức cảm thấy căng thẳng, cuối cùng từ bỏ ý định chống cự.

Tầng một có một cửa hàng đổi ngoại tệ. Phoenix đổi số đô la còn lại thành nửa đô la Hồng Kông và nửa nhân dân tệ, sau đó mới kéo Lộ Giai đến thang máy.

Vị trí trên tờ giấy là tầng 6. Tòa nhà này khá cao nhưng chỉ có hai thang máy, nên họ phải đợi một lúc lâu thang máy mới mở cửa. Một nhóm người đông đúc bước ra từ thang máy.

Bên trong thang máy lẫn lộn mùi khói thuốc và mồ hôi. Lộ Giai nhíu mày, vô thức đứng sát vào góc, đưa tay che miệng và mũi. Phoenix ngay lập tức đứng chắn trước mặt cô, che đi ánh mắt và sự đụng chạm của những người xung quanh.

Thang máy chật ních, mùi càng khó chịu hơn. Cô không tựa vào vách thang máy nhìn có vẻ không sạch sẽ mà cúi mắt tránh ánh nhìn của Phoenix, nhưng vì thang máy đông đúc, cô bất đắc dĩ phải va vào người anh. Cơ thể Phoenix nóng như lửa, khiến Lộ Giai giật mình lùi lại.

Vừa ngả người ra sau, lưng cô chạm ngay vào bàn tay của Phoenix.

"Đừng cử động...đằng sau rất bẩn."

"..."

Lộ Giai khó chịu nhíu mày, cuối cùng không nhịn được ngước lên nhìn anh.

"Đinh —"

"Đến nơi rồi."

Không kịp để ý đến tình huống vừa rồi, Lộ Giai và Phoenix nhanh chóng bước ra khỏi thang máy.

Tầng 6 chỉ có hai cửa hàng chiếm hết cả tầng. Một là khách sạn cho thuê ngắn hạn, địa chỉ mà họ tìm thì là một nhà kho ký gửi mini. Một người đàn ông vạm vỡ đang kéo cửa cuốn xuống, khi thấy Lộ Giai và Phoenix, ánh mắt anh ta dừng lại một chút: "Đến lấy đồ hả?"

Phoenix gật đầu, đưa hộ chiếu ra: "Tủ 78."

"Tủ 78? Đã lâu lắm rồi. Nếu không phải đặt cọc nhiều thì tôi đã dọn sạch rồi...Đợi chút."

Chốc lát sau, người đàn ông kiểm tra thông tin xong thì trả lại hộ chiếu cho Phoenix, rồi lục lọi trong ngăn kéo tìm chìa khóa tủ 78, sau đó dẫn họ đi vào trong.

Cái gọi là nhà kho ký gửi thật ra chỉ là những ngăn tủ nhỏ với đủ kích cỡ. Lộ Giai tò mò liếc vào bên trong, nhận thấy có cả những không gian lớn giống nhà kho.

Nhưng điều cô quan tâm duy nhất là tủ 78 của Phoenix, tò mò muốn biết bên trong đó có thứ gì.

Cửa tủ được mở ra, bên trong là một chiếc ba lô đen. Phoenix không thèm nhìn lấy một cái, sau khi cảm ơn liền xách lên. Anh thanh toán tiền rồi kéo Lộ Giai chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa đến thang máy, Lộ Giai lập tức rút tay ra khỏi tay Phoenix.

Phoenix nhìn cô, thấy cô dùng một biểu cảm xa lạ đưa tay ra: "Đưa đồ cho tôi, rồi tôi sẽ bắt taxi đến đồn cảnh sát. Anh yên tâm...tôi sẽ không tùy tiện đưa ra mà sẽ giao nộp nó."

Phoenix như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ từ từ nhắm mắt lại, che giấu mọi cảm xúc trong đáy mắt. Anh đành phải thò tay vào ba lô, lục lọi một lát rồi dừng lại.

Anh sắp lấy món đồ ra, nhưng bỗng ngẩng đầu lên, tai anh khẽ động rồi ngay lập tức nhìn về phía cầu thang bộ cạnh thang máy.

Lộ Giai chậm chạp nhìn theo hướng anh, ban đầu nghĩ anh viện cớ để không đưa đồ. Nhưng khi Phoenix cẩn thận bước đến bên cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thì ngay sau đó từ cầu thang truyền đến vài tiếng nói chuyện mệt mỏi bị hạ giọng:

"Họ...có khi nào đi rồi không..."

"Tầng nào cũng phải tìm...mệt thật..."

"Nếu không phải vì tiền..."

Lộ Giai và Phoenix lập tức trao đổi ánh mắt, anh cẩn thận đóng cửa lại rồi nhanh chóng kéo tay cô chạy vào một cửa hàng khác trong tầng đó.